Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 368: DƯỜNG NHƯ KHẨN TRƯƠNG

Hạ Diệp Chi không nhịn được cười lên, đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa mái tóc cô bé, hỏi: “Em vẫn nhớ chị sao?”

Cô bé gật gật đầu, trực tiếp đưa tay chui vào lòng cô, uỷ khuất nói: “Tìm Mạc ớt xanh.”

Hạ Diệp Chi bị cái ôm bất ngờ này làm cho có chút mờ mịt.

Cục bột nhỏ trong lòng đang ôm lấy cổ cô, khuôn mặt dựa sát vào nhìn cô.

Trẻ nhỏ bây giờ đều dễ dàng lại gần người khác?

Phụ nữ đối với những thứ đáng yêu, đại đa số đều không có sức phản kháng, huống hồ là một bé gái ngoan ngoãn, đáng yêu chết đi được.

Tốc độ nói của cô bé quá nhanh, Hạ Diệp Chi không hiểu cô bé đang nói gì, liền hỏi một câu: “Em nói ai?”

“Mạc ớt xanh.” Mạc Hạ quả thật lại nói lại lần nữa.

Hạ Diệp Chi sững người, phản ứng lại lúc cô bé nói đến Mạc Đình Kiên, “phì” cô bật cười: “Em tên gì?”

“Hạ Hạ.” Mạc Hạ thật thà nói.

Hạ Diệp Chi thấy Mạc Hạ thật thà như thế, hỏi cái gì, trả lời cái đó, có chút lo lắng.

Là cô bé được nhà họ Mạc nuôi dưỡng, sao lại thật thà thế này, đáng ra phải thông minh lanh lợi mới đúng.

Hạ Diệp Chi ôm cô bé lên, hỏi: “Em đến đây với ba à?”

Mạc Hạ lắc đầu.

Hạ Diệp Chi có chút lúng túng, cô phải đưa Mạc Hạ đi đâu tìm Mạc Đình Kiên chứ?

Nên đi tới công ty nhà họ Mạc.

Nhưng công ty đấy ở đâu cô cũng không biết.

Cho dù có đến cũng không chắc chắn sẽ gặp được Mạc Đình Kiên.

Lúc ấy, bọn họ vừa hay đi qua một nhà hàng, tờ quảng cáo bên ngoài nhà hàng có dán một tấm hình khoai tây sợi.

Hai mắt Mạc Hạ sáng lên chỉ vào khoai tây sợi, miệng liên tục nói: “Khoai tây sợi!”

Hạ Diệp Chi nhìn ra được cô bé muốn ăn khoai tây sợi, lúc ấy cũng vừa đến giờ ăn cơm, Hạ Diệp Chi liền ôm cô bé đi vào.

Cô bây giờ không biết làm thế nào để tìm Mạc Đình Kiên hay những người nhà họ Mạc khác, đành đưa Mạc Hạ đi ăn cơm trước.

Hạ Diệp Chi gọi cho Mạc Hạ một phần khoai tây sợi, lại gọi thêm cơm rang và canh.

Hạ Diệp Chi chưa từng chăm sóc trẻ con, cầm thìa đút cơm cho Mạc Hạ, kết quả cô vừa chuyển tầm mắt, liền nhìn thấy Mạc Hạ đã tự dùng đũa ăn cơm.

Tay trái cô bé cuộn tròn thành nắm đấm ở trên bàn ăn, tay phải ở tư thế tiêu chuẩn cầm lấy đũa, mở miệng đặt bên bát cơm, nhanh chóng cho cơm vào miệng.

Nhưng cô bé rõ ràng nhỏ tuổi như vậy, lúc cho cơm vào miệng, một nửa bị rơi ra ngoài, bên khoé miệng còn dính vài hạt cơm.

Hạ Diệp Chi nhìn thấy cảnh này, trên mặt bất giác nở nụ cười, gọi phục vụ cầm thêm một bát nhỏ đựng canh, dùng thìa ngoáy lên, đợi nguội một chút rồi đưa cho Mạc Hạ uống.

Cô lúc trước nhìn thấy em bé nhà người khác mở to miệng ăn cơm, liền cảm thấy vô cùng đáng yêu, càng huống hồ Mạc Hạ giống như búp bê nhỏ trong tranh vậy, cô thấy bản thân không cần ăn, chỉ nhìn Mạc Hạ cũng đủ no rồi.

Hạ Diệp Chi tự mình nếm một chút, cảm thấy canh đã đủ ấm rồi, liền lấy thìa múc một muỗng đưa đến bên miệng Mạc Hạ, giọng nhẹ nhàng: “Ăn chậm một chút, uống chút canh đi.”

Mạc Hạ rất giữ thể diện “bập” một tiếng, liền uống hết canh, tiếp tục ăn cơm.

Hạ Diệp Chi ngồi bên cạnh ngắm Mạc Hạ một hồi lâu, bản thân cũng chưa ăn cơm.

Đợi đến khi Mạc Hạ ăn tương đối rồi Hạ Diệp Chi mới gọi phục vụ mang đĩa khoai tây sợi lên.

Trẻ con đều thích món ăn vặt này, nhưng không được ăn nhiều, Mạc Hạ ăn cơm no rồi, sẽ không ăn được nhiều khoai tây sợi, sau đó liền ngây thơ cầm lấy khoai tây sợi chấm với tương cà chua, vừa ăn vừa chơi.

Thấy cô bé ăn no uống đủ rồi, Hạ Diệp Chi liền hỏi: “Chúng ta đi đâu tìm ba bây giờ?”

Hạ Diệp Chi thực ra chỉ là thuận mồm hỏi mà thôi, cũng không nghĩ rằng Mạc Hạ sẽ biết.

Giây sau, Mạc Hà liền đem gấu bông mình vẫn đang ôm cho Hạ Diệp Chi: “Gọi điện thoại ạ.”

Hạ Diệp Chi nhìn gấu bông, là một chú gấu bông màu hồng nhạt hình hổ con, rất đáng yêu.

Cô nhận lấy, hỏi Mạc Hạ: “Dùng cái này sao?”

“Vâng.” Mạc Hạ gật đầu liên tục, gương mặt chờ đợi, nhìn cô.

Hạ Diệp Chi nhìn gấu bông hình hổ con trong tay mình, sắc mặt lúng túng.

Cô nghĩ, có lẽ bình thường ở nhà Mạc Đình Kiên dùng con gấu bông này đùa với Mạc Hạ…….

Cô cứ mải mê suy nghĩ, liền vô thức bóp gấu bông vài lần, kết quả sờ thấy thứ gì đó cứng cứng.

Hạ Diệp Chi lại bóp lần nữa, chắc chắn bên trong gấu bông có thứ gì đó, liền đưa tay kéo khoá kéo đằng sau con gấu bông, trong phần bông, tìm thấy một miếng gỗ nhỏ.

Trên miếng gỗ khắc rõ ràng tên và một dãy số điện thoại.

“Mạc ớt xanh?” Hạ Diệp Chi nhìn tên trên đó rồi đọc ra.

Mạc Hạ nghe thấy cô nói, liền nghiêng đầu: “Chị gọi ba em đi.”

Hạ Diệp Chi cầm miếng gỗ hỏi Mạc Hạ: “Cái này, là ba cháu để vào?”

“Vâng, là số diện thoại của ba ạ.” Mạc Hạ vui mừng liên tục gật đầu.

Hạ Diệp Chi có chút loạn nhịp.

Cô lại nghĩ về ngày hôm đó cô ra viện.

Thật khó tưởng tượng một người đàn ông khí thế mạnh mẽ, sẽ làm những chuyện quan tâm thế này, hơn nữa còn khắc lên trên ba chữ “Mạc ớt xanh”.

Từ việc này có thể nhìn ra, Mạc Đình Kiên rất yêu thương con gái mình.

Cô còn tưởng là Mạc Đình Kiên là người vô cùng lãnh khốc.

Hạ Diệp Chi nhìn ra phía ngoài nhà hàng.

Lâu như vậy rồi, cũng không thấy ai tới tìm Mạc Hạ.

Hạ Diệp Chi chỉ đành dưới ánh mắt trông mong của Mạc Hạ, ấn dãy số của “Mạc ớt xanh”.

Sau khi cô ấn dãy số đó, lại không hề lập tức gọi đi.

Không biết vì sao, cô lại có sự sợ hãi vô thức.

Dường như ……. Khẩn trương?

Mạc Hạ lúc này đã ăn no rồi, nhìn thấy Hạ Diệp Chi cầm điện thoại, liền tò mò lại gần hỏi: “Chị gọi chưa?”

“Chị gọi ngay đây.” Hạ Diệp Chi đưa tay xoa xoa đầu Mạc Hạ, cũng gọi điện thoại luôn.

Lúc điện thoại được gọi đi, Hạ Diệp Chi cũng mở chế độ loa ngoài.

Nghe thấy điện thoại phát ra âm thanh “tút”, Hạ Diệp Chi trong lòng cũng biến động theo.

Cảm giác vô thức này, ngày ra viện hôm ấy lúc nhìn thấy Mạc Đình Kiên, cũng xuất hiện.

Mạc Hạ nghe thấy tiếng “Tút” tưởng điện thoại kết nối được rồi, liền gọi: “Ba ơi?”

Hạ Diệp Chi cười: “Ba em vẫn chưa nghe máy, đợi thêm lúc nữa.”

“Vâng.” Mạc Hạ trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đợi chờ, Hạ Diệp Chi nhìn mà trong lòng mềm nhũn.

Điện thoại sau khi kêu bốn lần, liền phát ra giọng nói dễ nghe, trầm thấp của một người đàn ông: “Ai?”

Giọng nói anh trầm trầm, như toả ra khí lạnh.

Mạc Hạ nghe thấy giọng của Mạc Đình Kiên, đã cầm lấy điện thoại vui mừng hét lên: “Ba!”

“Hạ Hạ?’ không hề giống với lúc nãy, tiếng “Hạ Hạ” này rất rõ ràng đã thay đổi tâm trạng.

“Là Hạ Hạ ạ, ba ơi ba đang ở đâu thế…….” Mạc Hạ vừa bắt đầu nói, liền ríu rít không ngừng.

Mạc Đình Kiên ở đầu bên kia yên lặng nghe một hồi, xác định giọng nói Mạc Hạ hoàn toàn bình thường, mới trầm giọng nói: “Đem điện thoại đưa cho chị gái vừa gọi cho ba

Hạ Diệp Chi trong lòng có chút kinh ngạc, Mạc Đình Kiên sao biết được có một chị gái đang giúp cô bé chứ?