Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 369: CÔ KHÔNG DÁM ĐI

Mạc Hạ vâng lời đưa điện thoại cho Hạ Diệp Chi: “Chị ơi, có điện thoại.”

Hạ Diệp Chi nhận điện thoại, đưa tới bên tai, gọi một tiếng: “Anh Mạc.”

Cô nói xong mới ý thức được mình vừa vô ý làm lộ ra chuyện bản thân mình biết thân phận của anh ta.

Dường như Mạc Đình Kiên cũng không bất ngờ khi Hạ Diệp Chi có thể biết được thân phận của anh, chỉ trầm giọng nói: “Cô gái này, phiền cô nói địa chỉ cho tôi, tôi lập tức qua đón con bé.”

Giọng nói của anh vô cùng điềm tĩnh, mang theo giọng điệu ra lệnh của bề trên, khiến người ta không tự chủ phục tùng.

Hạ Diệp Chi trả lời: “Được.”

Cô vừa mới nói xong, Mạc Đình Kiên liền cúp điện thoại.

Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc, anh ta cũng không cần nói tiếng tạm biệt với Mạc Hạ sao?

Cứ như vậy liền cúp điện thoại?

……

Mạc thị

Thư ký ôm một chồng tư liệu đi vào phòng Tổng giám đốc, đúng lúc trông thấy Mạc Đình Kiên cúp điện thoại, đứng dậy cầm áo khoác ra vẻ muốn đi ra ngoài.

Thư ký đi nhanh qua, cẩn thận nói: “Tổng Giám đốc, mười phút sau có một hội nghị rất quan trọng.”

“Hoãn lại đi.” Mạc Đình Kiên nhìn cũng không thèm nhìn anh ta một chút nào, đi thẳng ra ngoài.

Ngài Tổng giám đốc đã nói phải hoãn lại rồi, hiển nhiên thư ký cũng không có gì để nói nữa.

Thư ký đi theo Mạc Đình Kiên ra ngoài, hỏi: “Hoãn đến lúc nào?”

“Lúc tôi trở về.” Mạc Đình Kiên dừng bước, liếc nhìn thư ký, mày hơi nhíu lại chứng tỏ hiện tại anh không kiên nhẫn.

Không có tên nào trong cái đám thư ký và trợ lý này hợp ý anh cả.

Thư ký bị liếc vội vàng im lặng, thở mạnh một chút cũng không dám.

Tài xế thấy Mạc Đình Kiên muốn ra ngoài, vội vã đi theo.

Mạc Đình Kiên hờ hững nói: “Không cần đi theo, tôi tự lái.”

“Nhưng cô chủ nói……”

“Anh nghe cô ấy hay nghe tôi?” Mạc Đình Kiên nghe vậy, quay đầu híp mắt nhìn tài xế: “Lấy tiền của tôi, lại nghe lời người khác?”

Tài xế thấy sắc mặt Mạc Đình Kiên không tốt, vội vàng giải thích: “Không……Không phải như vậy đâu, Tổng giám đốc……”

Mạc Đình Kiên hoàn toàn không có tâm tư nghe anh ta nói nhảm, đẩy anh ta ra rồi lên xe.

Anh vừa khởi động xe, vừa gọi điện thoại cho Mạc Cẩm Vân.

Cú điện thoại vừa nãy, anh không hỏi cô gái đã gọi cho anh vì sao có thể ở cùng Mạc Hạ.

Coi như không cần hỏi, anh cũng có thể đoán ra một chút.

Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh bất mãn của Mạc Cẩm Vân: “Đình Kiên, chị đang muốn gọi điện thoại cho cậu, hội nghị sắp bắt đầu rồi, cậu ở đâu?”

Ba năm trước, sau khi Mạc Đình Kiên tỉnh lại, Mạc Cẩm Vân cũng vào Mạc thị làm việc.

Thời điểm thế này, Mạc Đình Kiên hơi đâu mà quan tâm tới hội nghị này nọ.

Mặc dù anh nổi danh là người cuồng công việc.

Nhưng giữa công việc và con gái, trong lòng anh hiểu rõ thứ nào quan trọng hơn.

Anh vô cùng lạnh lùng nói: “Sau này đừng lại để Tô Miên bước vào nhà họ Mạc nửa bước, tôi cho chị mặt mũi, nói trước với chị một tiếng, nếu như tôi lại trông thấy cô ta ở nhà họ Mạc, đừng trách tôi không khách sáo.”

“Đình Kiên, em nói gì vậy? Chị hỏi bây giờ em đang ở đâu đấy? Sắp…” Mạc Cẩm Vân không biết Mạc Đình Kiên tức giận chuyện gì, đột nhiên gọi điện thoại cho cô nói những lời này.

Mạc Đình Kiên mặc kệ Mạc Cẩm Vân nói gì, thẳng thừng cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Mạc Đình Kiên nhận ra phía trước kẹt xe rồi, trong thời gian ngắn không thể qua được.

Anh đành phải lấy điện thoại gọi cho cô gái kia.

……

Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ đợi trong nhà ăn một hồi cũng không thấy Mạc Đình Kiên đến, lại nhận được điện thoại của anh.

“Chỗ tôi hơi kẹt xe, phiền cô chờ thêm chút nữa, nếu thực sự không tiện, có thể dẫn con bé đến đồn cảnh sát trước.”

Trong giọng nói của anh không nghe ra tia cảm xúc lo lắng nào, bình tĩnh đến nỗi không giống một người ba đi tìm con gái.

Hạ Diệp Chi tức giận nói: “Tôi rất tiện.”

Cô bé nhỏ như vậy, Mạc Đình Kiên cũng nhẫn tâm để cô dẫn nó đến đồn cảnh sát.

Cúp điện thoại, Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Hạ ra khỏi phòng ăn.

Chủ yếu là con nít ngồi không yên, trời sinh hiếu động.

Bên Mạc Đình Kiên kẹt xe rất lâu, chờ đến lúc anh tới, Hạ Diệp Chi đã dẫn Mạc Hạ đi đến công viên gần đó.

Lúc Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ cùng ngồi xổm ở bụi cây trong công viên nhìn kiến dọn nhà, sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của đàn ông: “Hạ Hạ.”

Mạc Hạ chăm chú nhìn kiến dọn nhà, quá mức tập trung nên không nghe thấy Mạc Đình Kiên gọi mình.

Trái lại Hạ Diệp Chi xoay đầu lại.

Cô xoay lại liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi đang sải bước về bên này, ánh mắt chăm chú nhìn vào bé con bên cạnh.

Trước đó, Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ dạo phố xong đã không còn sớm nữa, lại dẫn Mạc Hạ ăn cơm, chờ Mạc Đình Kiên lâu như vậy, bây giờ màn đêm đã buông xuống.

Đèn đường trong công viên đúng lúc sáng lên. Dưới ánh đèn, gương mặt lạnh lùng hà khắc của anh lại lộ ra vẻ dịu dàng rất nhiều.

Vốn dĩ Mạc Đình Kiên là người có khuôn mặt anh tuấn, vừa nhìn liền làm cảnh đẹp ý vui.

Hạ Diệp Chi không khỏi ngây người.

Mạc Đình Kiên đến gần, hơi cúi người, duỗi hai tay ra, bế Mạc Hạ đang ngồi xổm trên đất lên.

Mạc Hạ ban đầu hơi ngờ vực, sau khi nhìn rõ người ôm cô bé là Mạc Đình Kiên, liền vui vẻ kêu lên: “Mạc Ớt xanh!”

Hạ Diệp Chi ngẩn ra, mím môi cười.

Mạc Đình Kiên hơi híp mắt, giọng điệu không tốt: “Kêu ba.”

Mạc Hạ vô cùng ranh ma mà hôn cái chụt trên mặt anh: “Ba!”

Đáy mắt Mạc Đình Kiên lộ ra nét dịu dàng khó có thể thấy.

Không biết đứa nhỏ này theo ai, mỗi lần đều cố ý gọi tên anh, thách thức uy quyền của anh, đợi đến khi anh biến sắc mới lập tức sợ hãi kêu ba.

Anh vô cùng chắc chắn, tính cách của bé con này không theo anh, cũng không theo Tô Miên.

Mạc Đình Kiên xoa đầu cô bé, ánh mắt cẩn thận lướt qua lướt lại trên người Mạc Hạ, khẳng định cô bé bình yên vô sự mới quay đầu nhìn cô gái vẫn luôn im lặng không lên tiếng.

Chỉ nhìn một cái, anh liền cảm thấy cô gái này đem đến cho anh một cảm giác rất quen thuộc.

Nhưng trong thời gian ngắn anh không nghĩ ra đã gặp qua cô ấy ở đâu.

Hạ Diệp Chi chỉ bị Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm như thế, trong lòng liền xuất hiện cảm giác kì quái, lên tiếng nói: “Anh đã đến đón Hạ Hạ rồi, vậy tôi về trước đây.”

Mặc dù nói như thế, nhưng chân cô lại không bước đi.

Không phải cô không đi, mà Mạc Đình Kiên không lên tiếng, cô không dám đi.

Cô cũng không biết tại sao mình lại kiêng kị đến thế đối với một người đàn ông xa lạ, nhưng thông tin trong não cô truyền ra ngoài chính là như vậy.

Mạc Đình Kiên chưa lên tiếng, cô không thể đi.

“Cảm ơn cô đã chăm sóc Hạ Hạ, cô muốn thù lao như thế nào?”

Rốt cuộc Mạc Đình Kiên cũng nói chuyện rồi, mặc dù là lời cảm ơn, nhưng nhìn vẻ mặt không có cảm xúc ấy, Hạ Diệp Chi không có chút cảm giác được cảm ơn tí nào.

Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Không cần đâu, ai gặp loại chuyện này cũng sẽ không làm ngơ, sau này anh phải trông con cẩn thận đấy.”