Anh của khi đó, em của sau này

Chương 7: Tư mộ (Hạ)

#Hậu đậu

"Em đưa đây anh thái cho, nhìn em thái anh ghê quá." Nói rồi anh giành lấy con dao, để cô đứng sang một bên.

"Anh coi thường em quá rồi đấy, em cũng không đến nỗi nào nhá. Bình thường ở nhà vẫn là em làm đấy thôi."

"Anh nào dám coi thường em nhưng nhìn em làm anh không yên tâm."

"Cứ tranh với người ta, sau này về lại bao nhiêu việc để người ta làm hết thì cứ liệu."

"Được rồi em qua đằng kia nhặt rau với cái Nhung đi." Cô lườm anh một cái rồi mới đi.

Lúc rán nem mỡ bắn lung tung cả, cô điều chỉnh lửa, ne né ra một bên. Anh đi từ nhà trên xuống thấy cảnh này liền dứt khoát cướp lấy đôi đũa.

"Mau gói đi, anh rán cho. Đứng xa một chút không là mỡ bắn bỏng đấy."

"Em lười chuyển đồ lắm, đứng đấy cũng được. Gói xong tiện cho anh lấy."

Thực ra cô không hậu đậu, nhưng mà ai cũng có khi nhất thời sơ xuất. Ví như lúc cô mở vung cái nồi trên bếp ga lại không ngờ nồi đầy nước mà vung nồi không nhấc hẳn lên cao. Kết quả, nước sôi bị hớt ra, rơi trúng vào đùi cô khiến cô chạy như bay đi ngâm nước lạnh. Trong lòng cầu trời cho chỗ bỏng không lên mụn nước. Và đáng lẽ cô không khóc đâu nhưng cái người kia mắng cô "đầu heo", chọc cho cô bực. Kết quả là chân thì vẫn lên mụn nước, cô thì khóc như mưa.

Sau đó cô giận luôn, mắt ngấn kệ khập khễnh bỏ vào bếp tiếp tục làm việc, không thèm quan tâm anh nữa. Mẹ anh bảo cô cứ lên nhà nghỉ đi, còn quát anh đưa cô lên nhà lấy thuốc mỡ bôi. Anh đang định đi đến đỡ cô thì cô tự đứng dậy đi trước rồi.

Cô ngồi trên ghế ngoài phòng khách, im lặng không nói câu gì. Vết bỏng thỉnh thoảng lại nhói lên, trong lòng lại càng khó chịu. Anh lấy thuốc đến rồi ngồi xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng vén ống quần của cô lên. Vết bỏng to bằng quả trứng gà lớn, anh nhìn cô một cái sau đó mới mở nắp hộp thuốc lấy thuốc từ từ bôi lên. Vết bỏng vốn đã dịu xuống bị người ta động đến lại nhức nhói vô cùng. Cô vô thức cắn môi, tuy không nói câu nào nhưng người cũng khẽ rùng mình mấy cái. Anh cảm nhận được, ngẩng lên nhìn cô, cô bị bắt gặp liền quay mặt đi chỗ khác, sự tủi thân lại dâng lên, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.

Anh bôi xong thuốc rồi, lặng lẽ lau nước mắt cho cô. Cô gạt tay anh ra, cứng đầu nói:

"Không phải dỗ, khi nãy mắng người ta ghê lắm mà. Đi ra chỗ khác chơi."

Anh vẫn không nói gì, tay tiếp tục đưa lên đặt lên gò má cô, mắt nhìn vào mắt cô. Cô được nước lấn tới:

"Tránh ra, đừng bày ra cái vẻ mặt ấy, nhìn thấy phiền. Rõ ràng là người ta bị thương, không được một câu an ủi thì thôi, lại còn mắng. Này, có giỏi thì mắng nữa đi. Rồi khỏi cơm cháo gì nữa."

Cô nói xong anh vẫn cứ im lặng, cô càng bực bội trong lòng cộng thêm uất ức thế là nước mắt tiếp tục lại rơi. Đang định bỏ đi thì anh cất tiếng:

"Phương Duyên, anh đau lòng..."

Cô ngây người, lát sau ủy khuất mắng: "Đau lòng mà mắng người ta, mắng người ta đầu heo?"

"Anh xin lỗi!"

"Tôi đâu có nhiều lỗi thế đâu mà cho anh xin, anh đi ra đi. Tôi còn phải đi giúp "mẹ chồng" tôi dọn cỗ."

Thế rồi, nào có ai cho cô phụ việc gì nữa, có chăng là bê bát nước chấm lên nhà. Về phần anh cả bữa cơm hôm ấy đều phải dỗ cô. Em gái anh mắng anh đáng đời, ở một bên vừa xem hai bọn cô diễn trò vừa ăn dưa. Chỉ là em ấy thì phải tự đi lấy dưa ăn, còn cô là anh cầm tới.

Sau đó, việc đi lại của cô vô cùng khó khăn, mỗi bước đi như thể đang dò mìn vậy. Mỗi ngày anh đều sang chở cô đi học. Cô thời gian đó lúc nào cũng mặc quần ống rộng giống như mấy cô ở thập niên 80 vậy, nếu không cũng là mặc váy dài qua gối. Thứ nhất là không cọ vào vết thương, thứ hai là dễ dàng để anh cõng.

"Đã nói là không làm được thì đừng có lanh tranh, ngồi im một chỗ thì không nghe. Giờ thấy khổ chưa?"

"Anh thấy khổ rồi à? Hửm... ?"

"Nào có, chăm sóc em là vinh hạnh."

"Thật?"

"Anh mà giả dối, sẽ không cưới được em."

"Vậy còn được." Cô hếch mặt lên nhưng trên môi không dấu được nụ cười.

-----------

#Tốt nghiệp

"Sư huynh tiêu soái cho em xin kiểu ảnh."

Cô chạy lại chụp selfie vài tấm, còn nhờ một bạn học chụp rất nhiều rất nhiều.

"Được rồi, vậy Trần Tuấn Kiệt sư huynh, có thể xin học bá sư huynh một cuộc phỏng vấn nhỏ không?"

"... "

"Em biết anh bận rộn, sẽ không tốn nhiều thời gian của anh đâu."

"Haha, anh biết nhưng anh sợ bạn gái anh giận."

"Hừm, tôi giận thật cho anh sợ bây giờ."

"Aa, được rồi. Bắt đầu luôn chứ."

Cô cười toe rồi kéo Trà My tới làm quay phim.

"Xin chào bạn học Tuấn Kiệt, hân hạnh khi được bạn nhân lời mời tham gia cuộc phỏng vấn này."

"Vâng."

"Hôm nay đã là lễ tốt nghiệp và trưởng thành của học sinh khối 12 rồi. Trải qua 3 năm học bạn có ấn tượng và kỉ niệm gì đối với ngôi trường THPT Khánh Hòa này không?"

"Trước tiên phải cảm ơn tất cả các thầy cô, các công nhân viên trong nhà trường 3 năm qua đã giúp đỡ rất nhiều, cũng bảo bọc, dạy dỗ vô cùng vất vả. Tuy trường không quá rộng, cũng không được đầy đủ vật chất như những nơi khác nhưng thầy cô luôn tạo điều kiện hết sức có thể để học sinh được giao lưu học tập, vui chơi tốt nhất. Kỉ niệm thì có rất nhiều, tôi xin được giữ riêng trong lòng mình và thiết nghĩ mỗi bạn học sinh đều có những kỉ niệm đặc biệt của mình với ngôi trường cấp 3 Khánh Hòa này."

"Được, vậy... bạn có muốn gửi lời chúc hay câu nói nào đến thầy cô không?"

"À... ừm... Hi vọng sau này khi bọn em trưởng thành rồi, thầy cô vẫn luôn ở đây chào đón chúng em trở về, luôn âm thầm ủng hộ, cùng chúng em trải qua cuộc sống muôn màu muôn vẻ và từng bước tiến tới thành công."

"Với lớp của bạn thì sao?"

"12A1 K29, cảm ơn các cậu đã đến, xuất hiện trong những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời tớ. Hi vọng chúng ta sau này vẫn mãi là chúng ta của hôm nay."

"Sắp tới thi tốt nghiệp và đại học, không biết bạn đã có dự tính gì và nguyện vọng thi vào trường nào? Ở đâu?"

"Dự tính thì tất nhiên là sẽ ôn tập thật tốt để chuẩn bị cho kì thi. Tôi nghĩ là mình sẽ thi một trường trong tỉnh. Đại học Kinh tế là một nguyện vọng."

"Bạn không đăng kí trường nào ở Hà Nội ư? Với bạn thì đó ở đó mới là cơ hội tốt."

"Có, vẫn có nguyện vọng nhưng có thể sẽ không đi."

"Tại sao?"

"Haha, lí do nói ra không được thuyết phục lắm nhưng mà... tôi không muốn bạn gái ở lại một mình."

"À... ư hừm... vậy... bạn gái của bạn thật tốt phúc."

"Là tôi tốt phúc, là tôi tốt phúc khi có cô ấy."

"Vậy... cảm giác của bạn trong thời khắc chuyển giao giữa một cậu thiếu niên học sinh và một sinh viên, một người lớn là gì?"

"... Trưởng thành rồi, có thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời một ai đó rồi."

Sau cuộc phỏng vấn, Trà My đưa điện thoại cho cô rồi chạy biến, trước khi đi còn lắc đầu bĩu môi nói bọn cô rắc cẩu lương cô ấy ăn no rồi, không chạy nhanh sợ bị bội thực được ngay chứ không đùa.

Cô chau mày suy nghĩ một chút, anh ở bên cạnh huých nhẹ cô, hỏi:

"Em làm bên tuyên truyền à, hay bên phát thanh?"

"À, em vừa tham gia câu lạc bộ báo chí của trường, biên tập, tuyên truyền hay phát thanh đều vậy cả. Em làm được hết. Mà... cái ban nãy ý... "

"Ừ!"

"Chịu trách nhiệm cho cuộc đời một ai đó... ai đó là ai vậy?"

"Ừ, là ai đó ấy, ai đó đang đứng cạnh nói chuyện với anh này."

"Vậy à! Thế ai đó nói cho ai kia nghe này, đừng vì ai đó mà bỏ lỡ cơ hội tốt cho bản thân. Biết đâu chừng nắm bắt cơ hội này sẽ rất nhanh có thể thực hiện lời hứa với ai đó."

"Em sẽ bên cạnh anh chứ?"

"Cũng không phải xa, chúng ta vẫn có thể gặp nhau mà, yên tâm đi."

Yêu một người chính là mong người ấy được tốt. Người ấy tốt mình liền tốt, người ấy vui mình liền vui, người ấy quằn quại mình liền đau.

---------

#Tôi-18

Tôi lúc chuẩn bị ra trường, hay chính xác là khi quyết định lấy anh đã dự tính rất nhiều. Phải làm gì sau tốt nghiệp? Không học đại học? Bao giờ thì đi làm? Tôi nghĩ, ừm, nếu đại học không thật sự cần thiết vạy chi bằng "bỏ đi". Cho dù 2 chữ "bỏ đi" này có chút miễn cưỡng nhưng lại là lựa chọn duy nhất vào thời điểm đó.

Chúng tôi cưới nhau, đêm tân hôn tôi đã khóc, lén khóc một mình thôi. Không biết anh có biết mà đột nhiên siết chặt tôi vào lòng. Ai cũng nói chúng tôi trẻ quá, tôi còn chưa còn tốt nghiệp, anh còn đi học, tiền một đồng cũng chưa kiếm ra vậy tại sao lại lấy nhau? Tôi đêm ấy cũng thấy mình thật điên rồ, cũng từng hỏi chính mình có phải là đã vội vàng? Nhưng mà tôi không hối hận. Một người có một đời, dài đằng đẵng là như thế, lại có mấy người được như ý nguyện ở cùng một chỗ với mối tình đơn thuần đầu tiên.

Đêm đó cũng bất ngờ có một cơn mưa rào, chớp lóe ngoài cửa sổ, sấm ùm ùm, thỉnh thoảng còn nổ rền một tiếng. Tôi không sợ nhưng vẫn giật mình. Anh thì thầm:

"Có lạnh không?"

Tôi vô thức gật đầu rồi "ưm" một tiếng. Anh kéo chăn lên cao hơn một chút, ổn thỏa rồi mới vỗ vỗ lưng tôi.

"Đừng sợ, mau ngủ đi, dù thế nào vẫn còn có anh."

Tôi nhắm chặt mắt, cái mệt vì phải rửa một đống bát đũa khi tối ngấm vào da thịt kéo theo mí mắt từ từ sụp xuống. Trong mơ hồ mộng mị vẫn hiện lên hình ảnh anh ở bên cạnh miệng vừa đùa cho tôi vui, tay vừa nhanh chóng phụ tôi rửa đống bát đũa.

Sau đám cưới biết bao việc phải làm, bao thứ phải lo. Tôi tiếp tục đi học, anh ở lại nhà thêm 1, 2 hôm rồi xuống Hà Nội. Tôi lạ nhà, đêm ngủ không say, có những lúc giật mình tỉnh dậy hoảng sợ đến bật khóc. Nhiều hôm lái xe đi học về không để ý liền theo thói quen bẻ lái vào lối nhỏ nhà mẹ. Lúc giật mình nhận ra có thể là giữa đường, cũng có khi đã tới dưới cổng. Rồi lại lẳng lặng quay đầu xe, sợ có ai khác nhìn thấy. Đôi chân luôn bồn chồn muốn trở về nhà. Giá kể có anh thì thật tốt.

Qua được 2 tháng thì anh chính thức xuất ngoại. Ngày anh đi tôi cùng bố mẹ và các em tiễn anh. Tôi cứ nghĩ mình có thể mạnh mẽ, có thể hẳn hoi mà chào tạm biệt anh nhưng không hiểu tại sao nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má.

"Đừng khóc!" Anh lau nước mắt cho tôi: "Em khóc rồi anh không ở bên cạnh dỗ dành thì phải làm sao?"

"Ưm,... em không khóc... không khóc." miệng thì nói là vậy, mà nước mắt không dừng được. "Làm sao thế này, nước mắt không nghe lời em."

"Phương Duyên, anh đi rồi không còn ai bảo vệ em, nhỡ có người bắt nạt em thì phải làm sao? Rồi em lại không chịu ăn uống, lại gầy đi, anh sẽ đau lòng lắm."

"... em sẽ không như thế, sẽ ăn uống đầy đủ,... anh cũng phải nhớ lời em dặn biết không?"

"Ưm"

Tiếng loa thông báo vang lên, anh hơi ngoái lại, nghe được một nửa lại đau lòng nhìn tôi ở một bên khóc đến thương tâm, đáy mắt anh khi nãy sương mù đã giăng đầy, nay không kìm được mà lệ tuôn trào.

"Phương Duyên,... anh đi rồi về. ... Ở nhà đợi anh, được không?"

"... Ưm... "

Anh chào bố mẹ, dặn em trai, em gái chăm sóc tôi, rồi quay người rời đi. Thời khắc đó, mặc dù biết anh sẽ rất nhanh trở về nhưng lòng tôi thế nào cũng không yên được, giống như có ai đó ác độc siết lấy cổ tôi, đâm vào tim tôi. Nhìn bóng anh khuất dần sau cánh cửa, tôi biết cuộc đời tôi chính thức phải rẽ sang một trang mới rồi, chính thức phải trưởng thành rồi.

Thi học kì xong một tháng mới bế giảng, bế giảng xong tôi liền lao vào ôn tập. Trước đây mỗi lần tôi có bài kiểm tra anh liền nhắc nhở, mỗi lần đến kì thi liền được anh ôn bài cho. Điểm cao thì anh khen ngợi, điểm thấp thì anh động viên. Lần này anh cũng giúp nhưng không được nhiều.

Ngày đầu tiên, tôi giống như bước lên một chuyến xe khách, cả ngày chếnh choáng, không nuốt trôi thứ gì, tim đập thình thịch, và dậy từ 4 giờ sáng mặc dù đêm hôm trước đã thức đến hơn 12 giờ.

Một mình tự đối diện với kì thi, áp lực trong phòng thi khiến tôi gần như không thở nổi. Tôi nhìn ra ô cửa sổ, phía đồng ruộng xa xa những người nông dân đang miệt mài cày bừa chuẩn bị cho một mùa vụ mới.

"Mọi chuyện vẫn diễn ra như thế, ngoài kia người ta vẫn đi làm đồng, vẫn sống, không sao cả. không sao cả." Tôi tự dặn lòng mình như thế và tôi đã vượt qua kì thi khốc liệt chỉ có một lần trong đời.

Điểm thi của tôi có môn cao cũng có môn thấp. Đủ để đỗ vào rất nhiều trường đại học. Nhìn các bạn sốt sắng nộp đơn, rồi khoe mình đỗ trường nào, trường nào gửi giấy, được tư vấn những gì? mà tôi thấy chạnh lòng.

"Em đã đăng kí vào trường nào chưa?"

"... cái đó... em không học đại học nữa."

"Vậy à?... Ừ!... Duyên, xin lỗi em,... cũng cảm ơn em. Chúng ta của sau này nhất định sẽ thật tốt. Anh hứa đấy!"

Tôi "Ưm" trong cổ họng một tiếng rồi mới nói "Em biết mà, em tin anh."

Sau hôm đó tôi bắt đầu tìm công việc, công việc đầu tiện của tôi là làm phụ bếp trong một nhà hàng thuộc quần thể khách sạn và khu sinh thái.

Công việc không tính là nặng nhọc nhưng nhìn những vết xước, vết cắt vô tình bị để lại mà tôi không dám tin. Tôi ngẩng đầu nhìn trời , cúi đầu nhìn đất, quay sang trái, ngó sang phải nhìn xung quanh. Trời đất chao đảo. Tôi của sau này vĩnh viễn chỉ có thể như thế này thôi sao?

Thành văn

15:26 Thứ 6 ngày 20 tháng 07 năm 2018

Chương 7: Tư mộ (Hạ)

_Cửu Xuân_