Anh của khi đó, em của sau này

Chương 6: Tư mộ (Thượng)

#Lần đầu gặp gỡ

Cô phấn khởi, hồ hởi đến trường tham gia buổi học đầu tiên trước khai giảng. Quả thực là vẫn có chút chưa quen, cũng có thể vì lí do ấy mà cô cứ lơ ngơ như bò lạc, bước chân rụt rè như các em mới vào lớp 1, nhìn trái nhìn phải dè chừng, dò xét không thôi.

Cái bộ dạng ấy với cô thì chẳng có gì gọi là khác người nhưng mà trong mắt một ai đó vẫn cực kì dễ thương, mặc dù cái người nào đó đã nhìn thấy cảnh tượng này vài lần rồi.

Ngày hôm đó đi học, cô giống như rất nhiều người khác vì chưa quen được giờ đi học sớm nên đi học muộn. Cô tự mắng trong lòng "Hừm, đầu năm đầu tháng, chưa gì đã đi học muộn, năm nay khó sống aaa."

"Yêu cầu xuất trình thẻ học sinh." Chị gái giữ cổng nghiêm túc nói

"Em..., em chưa có." Cô rụt rè trả lời

"Học sinh mới?"

"Vâng!"

"Họ tên?"

"Dạ, Tạ Phương Duyên."

"Lớp?"

"10A1 ạ."

"Có thể... "

"Tớ nghe cậu hỏi mà còn sợ chết được, chỉ là học sinh mới thôi mà, dọa người ta cái gì chứ?" Chị gái kia chưa kịp nói hết câu đã bị một anh đi từ phía nhà xe ra nói chen vào. Sau đó, anh trai ấy hỏi cô "Học sinh mới?"

"Vâng ạ." Cô lễ phép thưa

"Lần đầu, cho qua. Lần sau nhớ đi đúng giờ, nếu không cứ theo quy định mà làm."

Nghe anh trai ấy nói xong câu này cô vừa gật đầu thật mạnh, vừa "Vâng" một tiếng rồi bước qua. Đôi chân run không tả siết, tay đổ đầy mồ hôi. Học sinh ngoan như cô không nói là chưa bao giờ đi học muộn nhưng vẫn cứ sợ như lần đầu phạm sai vậy. Cô đi một đoạn còn nghe hai người kia ở phía sau nói chuyện.

"Cậu làm cái gì mà lâu thế? Sao lại từ đằng đó đi ra?"

"Thắng nó nhờ đi kí xe hộ. Nào, đưa sổ đây tớ xem."

"Cậu chưa bao giờ tha cho người nào phạm lỗi cả, sao lần này rộng lượng vậy?"

"Tớ mới không rộng lượng. Nhưng mà học sinh mới, nhiều quy định chưa rõ, với cả lại là học sinh khối 10 đầu tiên đi học muộn nên mới được đặc cách thế thôi."

"Hừ! Lí sự thì ai thắng nổi cậu."

"Haha, quá khen rồi."

Sau đó ít lâu, có người làm quen cô ở trên Facebook. Cả hai người đều không ngờ rằng nhà bọn họ gần như vậy, quan hệ bố mẹ hai bên tốt như thế. Tuy nhiên họ lại chưa bao giờ gặp nhau, cho dù trước đó có nghe kể về nhau qua lời của bố mẹ.

Sau đó lại sau đó, rất nhiều chuyện xảy ra, thời gian trôi qua cũng 1, 2 tháng gì gì đó, người nào đó ngỏ ý muốn cô làm bạn gái người ta. Cô thuộc dạng người không thích yêu đương vớ vẩn, cũng không định có người yêu khi còn đi học nhưng không hiểu tại sao với người con trai này cô lại có một cảm giác rất yên tâm. Có người từng nói với cô: "Muốn biết người con trai có yêu bạn hay không? Hãy nhìn vào đôi mắt người ấy và bạn sẽ nhận được câu trả lời chân thực nhất." Đối với cô anh chính là loại tin tưởng tuyệt đối. Tuyệt đối đến nỗi, tình yêu tuổi học trò thường mong manh dễ vỡ, dễ hợp dễ tan nhưng với cô lại là kiên định của cả một đời người.

Sau đó, bọn cô thật sự bên nhau. Bố mẹ hai bên đều biết, không nói là đồng tình nhưng cũng không hề phản đối. Cô và anh bắt đầu những ngày tháng yêu đương đơn thuần đẹp đẽ trên ghế nhà trường đầy nắng và hoa phượng nở.

-----------

#Bữa sáng

"Em dậy chưa?"

"Ưm, bây giờ em mới dậy, con trai nhà anh đã dậy rồi sao? Dậy sớm vậy làm gì?"

"Tập thể dục, còn nấu ăn sáng cho cả nhà nữa."

"Ưm, nghe cũng không tồi. Vậy thôi anh mau nấu đi, em đi đánh răng rửa mặt đã."

"6 giờ anh đợi em ở ngã ba."

"Vâng."

Đây là thói quen của anh và cô, vào giờ đó hằng ngày anh đều sẽ gọi điện để đánh thức cô dậy.

Chuẩn bị một hồi mất 40 phút cô mới dắt xe ra cổng, áo trường trắng tinh dưới nắng ban mai, cô đến điểm đã hẹn. Ở nơi đó, anh đang đứng chờ.

"Em ăn sáng chưa?"

"Em không có thói quen ăn sáng."

"Ừ" Anh nghe xong cũng không hỏi thêm mà cùng cô nói sang chuyện khác. Lúc cô cất xe xong đi ra, đang định về lớp thì có người gọi lại. Cô quay đầu, anh liền dúi vào tay cô một gói xôi.

"Ăn tạm đi, bữa sáng rất quan trọng. Sau này nhớ ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa."

"Buổi sáng em còn muốn ngủ, không dậy nấu ăn đâu. Anh nhìn em như vậy, có phải cảm thấy em rất lười, rất không hài lòng không?"

"Không đến nỗi, anh cũng có em gái, anh hiểu. Không bằng sau này anh đều nấu bữa sáng rồi mang đến cho em."

"Vậy mà cũng được à? không sợ bạn anh cười sao?

"Có gì đâu, miễn là em tốt. Chúng nó dám cười thì chứng tỏ chúng nó không được bằng anh."

"Oa, em thật là có phúc khí nha. Vậy em nhận."

Kể từ đó, sáng nào cô cũng có một phần cơm mang đến lớp ăn trong sự tò mò và ghen tị của lũ bạn.

------------

#Tiếng Anh

"Sao ngồi đây vậy? Bị ai chọc giận à?"

"Không có... Anh nói xem, tại sao em học tiếng anh kém như vậy chứ?"

"Bài kiểm tra làm không tốt?"

"Ưm"

"Mấy điểm?"

Cô giơ 2 ngón tay ra sau đó liền bị anh búng một nhát vào giữa trán.

"Học hành không đàng hoàng còn trách ai được."

"Anh không biết đau à? Đòi búng người ta."

"Còn biết đau là tốt, chứ đợi đến lúc cuối kì bố mẹ em đi họp thấy kết quả không tốt lại đổ cho việc em yêu đương mà bỏ bê học hành rồi cấm em yêu anh thì anh không biết đâu nhá."

"Làm gì nghiêm trọng thế chứ?"

"Vẫn còn không nghiêm trọng? Tạ Phương Duyên, lá gan của em cũng quá to rồi!"

"Quá khen, quá khen, gan em cũng nhỏ thôi, vừa vặn thanh lọc độc tố trong người em."

"Anh nghĩ là nó lọc luôn chất xám trong não em rồi"

"Anh... "

"Ngày mai ôm sách vở qua nhà anh. Không thể để em kém cỏi thế này, bằng không sau này lấy em về lại bị người khác nói không xứng với anh."

"Anh biến đi, còn tỏ ra mình là người tử tế lắm không bằng."

Kết quả là sau đó cô vác sách vở sang nhà anh học thật. Nhưng mà để cho mọi việc được trong sáng nhất có thể, cô và anh quyết định sẽ học vào buổi tối dưới sự theo dõi, giám sát của phụ huynh.

Cô luôn được nước làm tới, thỉnh thoảng bắt nạt anh hay lấy anh làm chân sai vặt cho mình. 5 phút kêu anh đi lấy nước cho uống, 10 phút kêu anh chỉ bảo. Trời nóng đòi quạt, trời lạnh đòi làm ấm tay. Cô còn có chút khâm phục tính nhẫn nại của anh. Nếu cô là anh thì một cước đã đá cô ra khỏi cửa rồi tặng thêm hai chữ: "Biến đi!"

***

"Sao rồi? Bài kiểm tra lần này có ổn hơn không?" Bọn cô lại gặp nhau ở chiếc ghế đá quen thuộc. Cô đăm chiêu suy nghĩ rồi gật đầu một cái:

"Ưm, có chút tiến bộ."

"Mấy điểm?"

Cô giơ 4 ngón tay. Lần này anh thay đổi cách thức gõ vào đầu cô vì biết cô sẽ đưa tay ra chắn trước chán. Cô lườm anh một cái.

"Còn dám đánh em. Anh là người dạy dỗ, em được từng đấy điểm không phải là lỗi do anh sao?"

"Lỗi của anh? Thử hỏi xem là ai đến nhà anh 10 buổi thì 5 buổi ngủ gật làm anh phải quạt cho ngủ, phải đắp thêm áo cho đỡ lạnh. 3 buổi cùng em gái anh phá hoại cái bếp nhà anh, 2 buổi ngồi tám dóc với mẹ anh, còn dư một buổi thì chốc chốc lại "Tuấn Kiệt, em khát nước.", "Anh có đề nào dễ hơn chút nữa không?", "Anh có sách gì hay hay không em đọc với." Anh có là thánh cũng không dạy được. Em được một phần bằng Trà My lớp em thì có phải tốt không?"

"Anh chê bai em? Tới bảo Trà My nó làm bạn gái anh đi, em không làm nữa."

"Được rồi, anh nói vậy không phải vì muốn tốt cho em sao. Ngoan ngoãn nghe lời học hành cho tốt, có rất nhiều chuyện sau này anh không thể giúp em được."

Cô gật đầu một cái, mang cái vẻ mặt không cam chịu cất đi, trưng ra bộ mặt ngoan ngoãn nghe lời nhưng thực ra sau này cô cũng chẳng ngoan lắm đâu.

----------

#Trà sữa

"Người yêu ơi!" Cô lượn lờ như con cá cờ trước mặt anh rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh. Anh an tĩnh đọc sách, nhìn cũng không nhìn "hửm" một tiếng.

"Em muốn uống trà sữa."

"Lát về anh dẫn đi."

"Hay là anh nấu đi. Anh biết nấu không?"

"Dạo này anh hơi bận."

"Vậy là anh biết nấu à? Không sao, ít hôm nữa cũng được." Cô bày ra vẻ mặt hớn hở, phởn không để đâu cho hết. Anh liếc cô một cái sau đó gập sách rồi búng trán cô.

"Chỉ được có vậy là giỏi."

"Anh chê bai không?"

"Anh nào dám. Chiều ngày kia qua nhà anh."

"Ưm, ưm."

Đến ngày hẹn, cô chỉ việc chạy sang nhà anh, phụ anh một chân một tay. Tự nặn chân trâu, tự làm thạch nên loanh quanh cũng hết đứng một buổi chiều dài.

"Em nặn be bé thôi, to vậy định chăn voi à?"

"Nói quá lên thì anh được cái gì à? Cũng chỉ bằng quả trứng cút chứ mấy."

Cô cãi cùn. Anh thở dài: "Không bằng em ra bên kia ngồi đi."

"ơ, để em giúp anh."

"Không cần đâu, một mình anh vẫn rất tốt."

Cô cười nhăn nhở đi ngồi quạt thật. Thực ra mấy việc này cô làm bình thường nhưng mà là cô muốn trêu anh thôi. Lát sau cô bỏ đi đâu đó rồi quay lại đứng sau lưng anh mà phe phẩy chiếc quạt.

"Người yêu ơi, thấy em tốt không?"

"Ừm, em là tốt nhất."

"Đương nhiên rồi."

Cô cười thích thú, vừa quạt vừa gặm quả táo mà anh đưa khi nãy.

Các bạn nữ, cho dù biết rằng người như anh rất hiếm nhưng hãy cố kiếm một người sấp sỉ như anh nha. Vì tương lai của chúng ta sau này. Cố lên.

Chương 6: Tư mộ (Thượng)

_Cửu Xuân_