Giờ tự học buổi chiều, Tưởng Kiều Tây đi một chuyến đến tòa nhà tự học. Đây là khoảng thời gian mọi người tập trung đông đúc nhất trong ngày, trong phòng, ngoài hành lang chỗ nào cũng có người ngồi cặm cụi ghi chép. Tưởng Kiều Tây vừa mới xuất hiện lập tức làm dậy nên một trận ồn ào không nhỏ, những ánh mắt bất mãn ghen tị xen lẫn sùng bái ngưỡng mộ không ngừng phóng về phía cậu.
Ông trời ưu đãi cậu như thế, cậu lại không biết quý trọng khả năng thiên phú.
Tưởng Kiều Tây đứng ở đầu cầu thang tầng thượng, đầu lọc và tàn thuốc nằm rải rác khắp mặt đất. Cậu hỏi đàn anh lớp mười hai mua thuốc lá. Cửa tầng thượng để mở, Tưởng Kiều Tây cầm lấy cái bật lửa đối phương đưa cho mình, ngậm điếu thuốc lên miệng. Cậu bước ra ngoài ngồi xuống bậc thềm, dựa lưng vào cánh cửa sắt màu xanh lá gỉ sét, cứ như vậy hút thuốc.
Vị đàn anh lớp mười hai kia cũng bước ra, trên sân thượng không có ai khác ngoài hai người bọn họ.
“Tớ nghe Tiểu Mạn nói, gần đây cậu có người yêu phải không?” Vị đàn anh hỏi.
Tưởng Kiều Tây không ngẩng đầu lên, tựa như không nghe thấy.
“Có người yêu cũng không đến mức bỏ tham gia đội tập huấn quốc gia chứ?” Vị đàn anh nói tiếp.
Lúc này Tưởng Kiều Tây mới lên tiếng.
“Chuyện không có liên quan, đừng lôi chung vào.”
Vị đàn anh phì cười.
“Sao tớ không cảm thấy là ‘không có liên quan’ nhỉ?” Hắn nói, gió lớn đẩy cánh cửa sắt dập vào khung cửa không ngừng: “Tớ đoán ngay cả lãnh đạo của phòng giáo dục cũng biết chuyện cậu yêu đương.”
Tưởng Kiều Tây im lặng nghe, khảy tàn thuốc.
“Cậu không lo lắng hả?” Vị đàn anh nghiêm túc hỏi.
“Người biết nhiều!” Tưởng Kiều Tây hờ hững: “Biết thì thế nào?”
Vị đàn anh sửng sốt, nhíu mày bật cười.
“Tưởng Kiều Tây,” hắn lắc đầu: “Trước kia không nhìn ra cậu có mặt tính cách này đấy.”
*
Lâm Kỳ Nhạc ngồi bên cửa sổ, cây bút đỏ của cô hết mực, cô mượn bút của Hoàng Chiêm Kiệt sửa lại những câu trả lời sai. Một đám nam sinh túm tụm quanh chỗ Hoàng Chiêm Kiệt, không biết đang thì thầm to nhỏ bàn tán chuyện gì. Lâm Kỳ Nhạc sửa bài xong đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối thu, trời chuyển tối sớm, tiết cuối cùng của giờ tự học, đèn trong phòng đều đã được bật sáng. Lâm Kỳ Nhạc không thấy được bầu trời và cây cối bên ngoài, chỉ nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên mặt kính.
Cô nhìn đôi mắt mình, chóp mũi, bờ môi. Cô thầm tưởng tượng mình sẽ trở nên xinh đẹp, như Jeon Ji Hyun, Lưu Diệc Phi. Rồi cô và Tưởng Kiều Tây yêu nhau, rồi, woa, khi bọn họ kết hôn, nhất định là mọi người đều hâm mộ!
Nhưng dung mạo của Lâm Kỳ Nhạc chỉ như thế này, cô chỉ có thể đối mặt với thực tế.
Hoàng Chiêm Kiệt đang ghi địa chỉ blog của mình cho mấy nam sinh kia, tay viết miệng lẩm bẩm đánh vần: “ayanamireilove.blogbus.com”
“Khoảng bao nhiêu lâu cậu mới viết một lần?” Mấy nam sinh hau háu mắt: “Cậu không thể tiếp tục viết ra giấy cho bọn tớ xem được sao?”
Hoàng Chiêm Kiệt ngước lên: “Không chỉ có các cậu đọc, còn có rất nhiều bạn bè trên Douban muốn đọc đó!”
“Gì…quào —— ” xung quanh hú hét như có cơn bão quét qua: “Bạn — bè — Dou — ban…”
Hai má Hoàng Chiêm Kiệt ửng hồng, mặt mày phớn phở như phú ông được mùa.
Thái Phương Nguyên ngồi đằng trước Hoàng Chiêm Kiệt, hắn nói với mấy nam sinh, hắn đang chuẩn bị cho ra mắt một trang web, dự định sẽ scan toàn bộ những truyện tranh mà Hoàng Chiêm Kiệt đã sáng tác trước đó lên web. “Vẫn chưa tạo xong, vẫn chưa tạo xong!” Thái Phương Nguyên nhíu mày nói, trông có vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Đợi sau khi hoàn thiện, sẽ đặt quảng cáo!” Hắn vỗ vỗ quyển tập trên bàn Hoàng Chiêm Kiệt: “Hai anh em ta cưa đôi tiền!”
“Chừng nào cậu mới làm xong?” Mấy nam sinh lao nhao hỏi: “Trước khi đăng lên đó có thể cho bọn tớ mượn đọc được không?”
Thái Phương Nguyên cười cầu tài: “Mấy cậu có thể vào group Douban ‘1990 yêu điên dại’ của bọn tớ, quảng bá cho bọn tớ!”
“Hầy, yêu thôi còn chưa đủ, phải yêu tới phát rồ phát dại.” Nam sinh bên cạnh chép miệng: “Nghe giống như cấm trẻ em dưới mười tám tuổi vậy.”
Lúc này Thái Phương Nguyên ngoái đầu dòm sang bên cạnh, hắn hất cằm: “Dư Tiều, Lâm Anh Đào, sao, tài trợ cho tớ một ít tiền server đi.”
“Gì cơ?” Lâm Kỳ Nhạc nhìn vào kính cửa sổ, nhìn tới nhìn lui đều thấy mình không có chỗ nào giống Jeon Ji Hyun, cô ỉu xìu quay đầu lại.
Thái Phương Nguyên thề non hẹn biển: “Đợi tớ và Hoàng Chiêm Kiệt ăn nên làm ra, sẽ cho các cậu cổ phần, chia cổ tức!”
Dư Tiều đang làm bài ở phía sau, ngẩng đầu lên: “Vậy chi bằng, cậu trực tiếp chia tiền kiếm được cho tớ, chẳng phải đỡ rầy rà hơn sao.”
Mọi người xung quanh bật cười ha hả, Thái Phương Nguyên nhắm chừng không có cách nào moi được tiền của Dư Tiều, liền đánh cua qua Lâm Kỳ Nhạc: “Lâm Anh Đào, còn cậu thì sao!”
Lâm Kỳ Nhạc nhìn hắn, nhét tay vào trong túi đồng phục, sờ soạng túi áo rồi quờ quạng túi quần.
Lôi ra một đồng xu 5 hào và tờ 1 tệ nhăn nhúm.
“Nè,” cô nói, thấy Thái Phương Nguyên tức giận quay ngoắt đôi mắt cá chết đi chỗ khác, cô hỏi tới: “Chia cho tớ bao nhiêu tiền cổ tức?”
“Một đám nghèo rơi rụng mồng tơi.” Thái Phương Nguyên nhét quyển ‘New concept English 3’ vào trong chồng sách của Hoàng Chiêm Kiệt, đứng dậy tếch thẳng một nước.
Tưởng Kiều Tây từ bên ngoài trở lại, lúc đi đến hành lang, cậu còn kéo vạt áo lên ngửi, kỳ thực bản thân cậu không ngửi thấy mùi gì.
Cậu không biết làm thế nào mà mũi của Lâm Anh Đào lại thính như vậy.
“Học trưởng Tưởng! Học trưởng Tưởng Kiều Tây!” Có người gọi giật giọng từ phía sau.
Tưởng Kiều Tây quay lại, là cậu đàn em lớp mười Tề Nhạc.
“Anh đã tới Tiểu Bạch Lầu rồi, sao không gọi em một tiếng!” Tề Nhạc hì hộc chạy tới trước mặt: “Em, em còn mấy đề toán muốn hỏi anh… có thể… có thể hỏi được không ạ…”
Từ nhỏ đến lớn, Tưởng Kiều Tây luôn rất ít lui tới với các bạn cùng lớp. Nhưng thực ra trong lớp luyện thi, cảnh tượng mấy đàn em đam mê toán học thường xuyên tới tìm cậu nhờ giải đáp các bài tập khó như thế này khá quen thuộc.
Tưởng Kiều Tây đi tới cửa sổ hành lang, cậu để quyển sách toán Olympic của Tề Nhạc lên bệ cửa sổ, nhanh chóng đọc câu hỏi.
Tề Nhạc đứng bên cạnh âm thầm ngẩng đầu lên, len lén quan sát cậu.
Học trưởng Tưởng thoạt nhìn lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng xa cách, cự tuyệt người từ ngàn dặm, tính tình có hơi lập dị.
Chỉ khi trao đổi những vấn đề liên quan đến toán học, học trưởng Tưởng rất dễ nói chuyện, dung dị gần gũi, hoàn toàn chẳng hề tỏ ra cao ngạo như các học trưởng khác. Cho dù là những câu hỏi đơn giản, đến tay anh, anh vẫn sẵn sàng giải thích cho mọi người, giống như tiện tay biểu diễn một trò chơi ở cấp độ mới bắt đầu.
Tề Nhạc căn bản không tin, học trưởng Tưởng Kiều Tây không thích toán học.
Học trưởng Tưởng là người có sự thông minh nhạy bén và tài năng toán học nổi bật nhất mà hắn từng gặp. Một người có thể ngày ngày đối mặt với một môn học trong suốt mười năm ròng rã, sao có thể không yêu thích nó?
Chẳng mấy chốc Tưởng Kiều Tây đã giải thích xong phần kiến thức Tề Nhạc chưa nắm được. Cậu trả sách lại cho Tề Nhạc, rảo bước đi về lớp.
Tề Nhạc đột nhiên nói với theo: “Học trưởng Tưởng, ba em nói, đến cuối tháng mười hai đội tuyển quốc gia mới bắt đầu tập huấn, mặc dù anh nói sẽ không đi, nhưng Thanh Hoa vẫn bảo lưu tên anh trong danh sách được tiến cử.”
Tưởng Kiều Tây xoay lại nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, bước vào lớp.
*
Trong trường truyền tai nhau, mẹ của Tưởng Kiều Tây tính cách cực đoan… rồi ban giám hiệu của trường đều hết lời khuyên nhủ, thêm vào đó các thầy cô không ngừng bày tỏ sự tiếc nuối… cuối cùng, Tưởng Kiều Tây chấp nhận lùi một bước.
Cậu nói, cậu sẽ suy nghĩ lại việc tham gia tập huấn.
Nhưng bình thường khi đi học, cậu không hề đụng tới toán Olympic, từ sáng tới tối đều ôn SAT. Tưởng Kiều Tây đã xác định mục tiêu rõ ràng như vậy, căn bản không chừa ra cơ hội nào để thương lượng.
Màn đêm buông xuống, Tưởng Kiều Tây ngồi hút thuốc trong phòng, cậu nghe thấy ba mẹ ở bên ngoài lời qua tiếng lại một hồi rồi bắt đầu tranh cãi ầm ĩ.
Sau khi xuất viện, Lương Hồng Phi yên tĩnh được một thời gian, nhưng dần dần, tình trạng cũ lại tiếp diễn ngày một kinh khủng hơn.
Lương Hồng Phi, Tưởng Chính, bọn họ đã mất đi một đứa con trai. Bọn họ không thể nào chịu đựng được Tưởng Kiều Tây cao chạy xa bay.
Nhưng hiện tại, bọn họ không cách nào nắm giữ được đứa con trai này.
“Cô chú hẳn là cảm thấy đáng tiếc.” Lâm Kỳ Nhạc nói với cậu trong điện thoại, giọng cô thoáng ngập ngừng: “Thật ra nghĩ lại, trước đây lúc nào cậu cũng học toán, học từ sáng đến tối, học chăm chỉ như vậy, đúng là có hơi tiếc…” Cô hỏi: “Cậu không muốn tiếp tục thi Olympic nữa sao?”
Tưởng Kiều Tây đáp gãy gọn: “Không muốn.”
Lâm Kỳ Nhạc ‘ừm’ một tiếng: “Cũng có sao đâu chứ! Nếu thích toán thì đi Mỹ cũng có thể tiếp tục học được mà.”
Tưởng Kiều Tây cười.
“Trước kia, chẳng phải suốt ngày cậu đều nói với tớ, người Mỹ rất xấu.” Tưởng Kiều Tây cúi đầu, cầm điếu thuốc nhả ra một luồng khói, cậu thả lỏng hoàn toàn cơ thể say mê hưởng thụ khoảnh khắc bình yên này: “Còn bảo tớ, đừng đi Mỹ.”
Lâm Kỳ Nhạc không nói gì.
“Lâm Kỳ Nhạc.” Tưởng Kiều Tây gọi.
Lâm Kỳ Nhạc bị cậu gọi cả tên họ đầy đủ như vậy, bụng dạ bắt đầu đánh thình thịch.
“Gì cơ.”
“Tiếng Anh của cậu không tốt.” Tưởng Kiều Tây nói không mảy may khách khí.
Lâm Kỳ Nhạc phản bác: “Kiểm tra vừa rồi tớ thi được một trăm hai mươi điểm, hồi trước lúc học cấp hai còn tệ hơn.”
Cô nói lúc ở phân hiệu phía Nam cô đã cắm mặt cắm mũi học thêm tiếng anh như thế nào, thiếu điều còn tính đi đăng ký New Oriental, may sao thi giữa học kỳ lớp mười làm bài tốt, tiết kiệm được tiền: “Sau đó tớ đã dùng số tiền đó mua điện thoại di động mới!” Cô đắc chí nói, giọng ngập ý cười: “Ba tớ mua cho tớ.”
(*New Oriental – một trong những trường dạy tiếng Anh nổi tiếng nhất Trung Quốc.)Tưởng Kiều Tây cúi đầu, lắng nghe Lâm Anh Đào lẩm bẩm đủ thứ chuyện trên trời dưới đất như những ngày còn ở Quần Sơn. Cậu im lặng, tiếp tục hút thuốc.
Lâm Kỳ Nhạc không rõ tại sao Tưởng Kiều Tây đột nhiên nói tiếng Anh của cô không tốt. Buổi tối, sau khi làm xong bài tập về nhà, cô đi tắm, vừa lau tóc vừa ngồi vào bàn học. Cô mở quyển ‘New concept English 3’ của mình ra, tính ôn lại bài học trước đó.
Mẹ Lâm ở bên ngoài nói vọng vào: “Anh Đào ơi! Con còn chưa giặt đồ lót kìa!”
Lâm Anh Đào bỗng dồn sức đóng phập quyển ‘New concept English 3’ lại.
Trong truyện, nhân vật nam chính đã uy hiếp nữ chính, anh ta nói, em không thể quay lại Nhật Bản, bởi vì đây là Hồng Kông, tôi là trùm xã hội đen Hồng Kông, tôi không cho phép em quay về.
Nhân vật nữ chính phản bác, tôi phải về, tôi sẽ tự mình kiếm tiền mua vé máy bay!
Nhân vật nam chính nhếch mép nở nụ cười đểu giả xấu xa nhưng quyến rũ như ma quỷ: “Vậy thì vừa vặn, em có thể lựa chọn bán thân cho tôi! Với điều kiện của em, một lần có thể kiếm được ba trăm đô la Hồng Kông, một ngày mười lần, chỉ trong một đêm là có thể kiếm được rất nhiều tiền…”
Lâm Anh Đào mặc đồ ngủ, cuộn mình trong chăn, trợn tròn mắt đọc câu chuyện này.
Lúc này, điện thoại di động bên gối rung lên.
Tưởng Kiều Tây nói: “Cậu đang làm gì vậy, sao không trả lời tin nhắn?”
Lâm Kỳ Nhạc lơ ngơ hỏi: “Ba trăm đô la Hồng Kông là bao nhiêu tiền?”
Tưởng Kiều Tây đáp: “Hơn hai trăm tệ.”
Trong bụng Lâm Anh Đào thầm sửng sốt: Chỉ hơn hai trăm tệ??
Một lát sau Tưởng Kiều Tây lại nhắn tin sang: [ Cậu muốn mua gì sao? ]
Ban đầu Lâm Anh Đào vốn chỉ định tùy tiện xem thử một chút, chỉ là tò mò, nào ngờ đọc liền một mạch đến tận nửa đêm. Cô nằm bò trong chăn ngủ thiếp đi, trong lúc mơ mơ màng màng, cứ mơ thấy mấy tình tiết kỳ lạ. Là do chăn bông quá nặng hay sao mà sắc mặt cô ửng hồng, hơi thở dồn dập.
Lúc nào đồng phục của Tưởng Kiều Tây cũng có mùi trong lành mát dịu của cỏ ướt sau cơn mưa, Lâm Anh Đào không biết đó là gì, từ trước kia đã cảm thấy rất dễ chịu. Nhiều lúc, trên người cậu còn ám lại mùi khói thuốc lá. Nhưng khi Tưởng Kiều Tây hôn cô, không có mùi khói thuốc, chỉ có mùi mực bút máy trên ngón tay.
Tưởng Kiều Tây cúi nhìn cô. Tưởng Kiều Tây cởi áo khoác đồng phục, cậu mặc một chiếc áo thun màu trắng. Gương mặt vô cùng anh tuấn, nhất là khi nhìn ở khoảng cách gần, không giống như người thật, lông mi rủ xuống, phảng phất như nhân vật bước ra từ truyện tranh. Lúc nào Tưởng Kiều Tây gọi hai chữ ‘Anh Đào’ cũng nhẹ nhàng, như làn khói, như một tiếng thở dài. Mỗi khi Lâm Anh Đào nghe thấy cậu gọi cô như vậy, tựa như bị niệm ‘Expelliarmus’, đánh rơi hết phòng thủ tự vệ.
(*Expelliarmus: Bùa đặc trưng của Harry Potter. Bùa này dùng để tước mọi vũ khí mà đối phương đang cầm, hoặc vô hiệu hóa phép thuật được dùng quá đà.)Sáng hôm sau, Lâm Anh Đào thức dậy, tóc bết đầy mồ hôi rối bù, bụng đau âm ỉ, cô ôm bụng ngồi trong chăn. Cô nhớ trước khi giật mình tỉnh dậy, cô còn đang nói với Tưởng Kiều Tây: ‘Không được, không được, hai trăm tệ ít quá!’
Mẹ đẩy cửa đi vào: “Sao con còn chưa chịu dậy nữa?”
Lâm Anh Đào mếu máo, cô bỗng nhiên rất muốn khóc, chính là cảm thấy tủi thân, nhưng lại không biết tủi thân vì điều gì.
“Anh Đào, sao thế?” Mẹ Lâm nhìn thấy con gái có gì đó không bình thường, gương mặt đỏ bừng, bà bước tới đưa tay sờ trán cô: “Đâu có sốt?”
“Mẹ, con tới ngày…” Lâm Anh Đào đáng thương nói.
Đem theo bình nước đường đỏ, Lâm Anh Đào ủ rũ ra khỏi nhà. Cô ngồi thu lu trên xe buýt không ngó ngàng gì tới ai, Đỗ Thượng không hiểu ra làm sao. Lúc đến trường, chạm mặt Tưởng Kiều Tây trên hành lang, Lâm Anh Đào lật đật xoay người lủi đi hướng khác hệt như nhìn thấy ma.
Tưởng Kiều Tây càng không hiểu ra làm sao.
Lớp trưởng Phùng Nhạc Thiên nhắc: “Bạn học Lâm, hôm nay là ngày trực nhật của cậu, cậu nhớ lau bảng.”
Lâm Anh Đào hiếm khi bị đau bụng kinh, cô không biết vì sao lần này lại đến sớm, còn làm cho bụng đau âm ỉ, rất khó chịu.
Chuông hết tiết thứ nhất vừa vang lên, Hoàng Chiêm Kiệt vờ như lơ đãng hỏi bâng quơ: “Lâm Kỳ Nhạc, cậu có nhìn thấy quyển ‘New concept 3’ của tớ không?”
Lâm Anh Đào nằm sấp trên bàn, liều mạng lắc đầu.
Hoàng Chiêm Kiệt đứng dậy, ngay khi hắn vừa bước ra khỏi chỗ, Lâm Anh Đào tức tốc lôi quyển ‘New concept English 3’ khả nghi kia ra, nhân cơ hội nhét tọt vào hộc bàn Hoàng Chiêm Kiệt.
“Lâm Anh Đào?” Đột nhiên giọng nói như chiêu hồn gọi quỷ của Thái Phương Nguyên vang lên từ sau lưng, từ chỗ ngồi bên cạnh Dư Tiều: “Quả thật đúng là cậu cầm hả?!”
Tưởng Kiều Tây ngồi ở dãy bàn cuối cùng buông bút xuống, cậu vốn định nhắn tin hỏi Lâm Anh Đào vì sao nằm sấp trên bàn suốt cả tiết học, vì sao lúc sáng vừa nhìn thấy cậu liền bỏ chạy.
Thái Phương Nguyên và Lâm Anh Đào đã cãi nhau ỏm tỏi đằng trước.
“Cậu nói cậu không đọc hả!” Thái Phương Nguyên tra hỏi.
“Không đọc không đọc!” Lâm Anh Đào không muốn nghe.
“Không thể nào!”
“Tớ nói là không đọc mà!”
“Nhìn vẻ mặt này của cậu, tớ biết ngay cậu đã đọc rồi!”
“Ai thèm đọc mấy cái thứ truyện tranh ghê tởm của các cậu.” Lâm Anh Đào tức giận nói.
“Cậu không đọc sao biết nó ghê tởm?” Thái Phương Nguyên ngoác miệng cười hềnh hệch.
Phùng Nhạc Thiên lại nhắc nhở cô trực nhật: “Chuyện đó, bạn học Lâm Kỳ Nhạc ——”
Lâm Anh Đào đùng đùng đứng dậy, nhưng chẳng có lấy chút khí thế nào, sắc mặt cô quả thật khó coi. Cô cầm đồ lau bảng lau loạt soạt không ngừng, tay kia vẫn còn đang ôm cái bụng đau âm ỉ.
Dư Tiều đang đọc ‘Tuần báo thể thao’, hắn cố chịu đựng hết sức nhưng vẫn không ghìm được bả vai run rẩy, bật cười thành tiếng.
Tưởng Kiều Tây ngồi phía sau hỏi: “Thái Phương Nguyên, chuyện gì thế?”
Hoàng Chiêm Kiệt đi qua lớp bên cạnh hỏi một vòng, cũng không tìm thấy quyển sách kia của mình, bụng dạ sốt ruột như kiến bò trên chảo lửa. Lúc trở về lớp, hắn kinh ngạc phát hiện học thần Tưởng Kiều Tây vậy mà lại đang lật quyển ‘New concept English 3’ kia.
Thiên tài toán học đến đọc truyện tranh cũng khác người… lật xoẹt xoẹt xoẹt.
Lâm Anh Đào lù mù lau xong bảng, mặt xám xịt như màu đất, cô xoay người lại định đi về chỗ ngồi, đúng lúc Tưởng Kiều Tây lật xong quyển sách kia, cậu ngước lên, dùng ánh mắt nửa nghi hoặc nửa buồn cười nhìn cô. Lâm Anh Đào trong nháy mắt quay phắt người lại, quơ lấy đồ lau bảng tiếp tục liều mạng lau lia lịa.
Lúc này, thầy Trần chủ nhiệm xuống tới, ông bất ngờ cao giọng khen ngợi: “Nhìn bạn học Lâm Kỳ Nhạc người ta xem, lau bảng cẩn thận đến thế này!”