Giờ học, trong khuôn viên yên ắng của trường trung học Thực nghiệm không có bóng dáng học sinh nào. Một nữ sinh đi tới dưới tàng cây, mắt dáo dác dòm bốn phía rồi lấy từ trong túi áo đồng phục ra một tờ giấy.
Cô ta mở tờ giấy, dính băng keo vào bốn góc sau đó thoăn thoắt dán lên bảng tuyên dương.
Phòng học 11B18, tiết ngữ văn.
Thái Phương Nguyên từ bàn trên chuyền giấy xuống.
‘Cậu rốt cuộc có phải là con gái không hả, xem truyện H còn ra vẻ hùng hồn đúng lý hợp tình như thế.’
Lâm Kỳ Nhạc đau bụng đến mức không thể ngồi thẳng dậy, cô nằm sấp trên bàn, cầm bút viết nguệch ngoạc lên trên.
‘Tớ xem thì sao, các cậu có thể viết, sao tớ không thể đọc chứ!’
Thái Phương Nguyên trả lời: ‘Đến Hoàng Chiêm Kiệt người ta còn cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.’
Lâm Kỳ Nhạc ráng lê cái thân ốm đau viết: ‘Cậu ấy là cậu ấy! Tớ là tớ! Tớ không ghét bỏ cậu ấy, cậu nói cậu ấy yên tâm đi!’
Một lát sau, Hoàng Chiêm Kiệt mới lò đầu sang, mặt đỏ kè lắp bắp hỏi: “Lâm, Lâm Kỳ Nhạc…” Hắn cũng không dám nhìn cô, lỗ tai chừng như sắp nhỏ máu tới nơi.
Lâm Kỳ Nhạc nghe hắn gọi, mới đầu còn muốn trừng mắt, nhưng chỉ một giây sau, cô không kìm được liền phụt cười. Thái Phương Nguyên ngồi đằng trước cũng rung vai cười ha hả.
Hết tiết, Lâm Kỳ Nhạc không xuống sân tập thể dục giữa giờ, cô nằm gục trên bàn, bụng vẫn âm ỉ đau vô cùng khó chịu.
Thời gian khởi động trước khi bài tập bắt đầu, Tần Dã Vân từ đằng sau chạy tới khu vực lớp B18, đảo mắt một cái nhìn thấy ủy viên thể dục Dư Tiều đã đứng tít trên cùng, tên Thái Phương Nguyên đầu heo kia cũng đã đứng tuốt đằng trước.
Mấy thầy giám thị đang tuần tra gần đó.
“Tưởng Kiều Tây, Tưởng Kiều Tây!” Tần Dã Vân đứng phía sau la lên.
Tưởng Kiều Tây quay lại, nhìn thấy là Tần Dã Vân một đầu tóc xoăn.
Tần Dã Vân và Tưởng Kiều Tây trước giờ không có qua lại gì, là lần trước cùng đi nhà sách mới xem như ít nhiều ‘quen biết’.
Tần Dã Vân cảm thấy chuyện này kích thích không để đâu cho hết, đặc biệt lúc cô ấy vừa kêu ba chữ ‘Tưởng Kiều Tây’, thì hàng loạt nữ sinh các lớp bên cạnh trong tối ngoài sáng đồng loạt đánh xoẹt mắt về phía cô ấy.
Bao gồm cả Sầm Tiểu Mạn đứng đằng trước cũng vờ lơ đãng quay đầu lại.
“Cậu có mang theo tiền lẻ không?” Tần Dã Vân cảm thấy lòng hư vinh của mình loáng cái căng phình. Cô ấy không cần kiếm cớ mới có thể nói chuyện với Tưởng Kiều Tây, cô ấy là đúng lý hợp tình, quang minh chính đại.
Cô nàng hạ giọng: “Lâm Anh Đào nhờ tớ mua đồ giúp!”
Tưởng Kiều Tây đút tay vào túi quần lấy tiền, cậu hỏi: “Mua cái gì?”
“Em kia, em là học sinh lớp nào thế?” Có thầy giám thị hét lớn ở phía sau: “Mau đứng vào hàng của mình đi!”
Tần Dã Vân lật đật nói: “Hay là cậu đi mua cho cậu ấy đi!” Cô ấy đến gần Tưởng Kiều Tây nói khẽ mấy từ, sau đó cười tí tởn ba chân bốn cẳng vọt về lớp mình.
Tưởng Kiều Tây đứng sững tại chỗ, ngẩn người một lúc rồi ngoảnh lại nhìn Tần Dã Vân đến cái bóng cũng không còn.
Sau khi kết thúc bài tập thể dục giữa giờ, khắp sân trường nhìn đâu cũng thấy học sinh quàng vai bá cổ nhau đi về lớp. Cả ba khối lớp mười, mười một, mười hai, đông nghìn nghịt. Tưởng Kiều Tây len giữa đám người cúi đầu đi vào siêu thị của trường. Vóc dáng cậu cao lớn, ảnh thì dán trên bảng khen thưởng quanh năm, mặt mũi lại điển trai đến không hợp lẽ trời như vậy, thật chẳng có mấy người không nhận ra cậu.
Trong túi quần của Tưởng Kiều Tây lúc nào cũng có tiền lẻ, dùng để mua thuốc lá của mấy nam sinh lớp mười hai ở Tiểu Bạch Lầu. Cậu rảo một vòng trong siêu thị, mọi người rảo mắt nhìn chằm chằm vào tay cậu.
Rất đông học sinh, ồn ào như ong vỡ tổ.
Tưởng Kiều Tây mua một gói băng vệ sinh, mấy thanh sô cô la, hai túi bánh phồng tôm, đựng chung trong một cái túi to. Lúc thanh toán, cậu cúi đầu trả tiền, mấy học sinh xếp hàng trước sau không ngừng rỉ tai nhau thì thầm to nhỏ.
Từ siêu thị quay trở về dãy phòng học khối mười một, vừa khéo đi ngang qua quảng trường phía trước khuôn viên trường. Tưởng Kiều Tây cúi đầu bước đi, những cơn gió tháng mười hai mang theo hơi rét chui vào trong cổ áo, nhưng Tưởng Kiều Tây không thấy lạnh.
Cậu vẫn đang mải suy nghĩ, làm thế nào để gợi ý với Lâm Anh Đào chuyện đi học TOEFL.
“Tưởng Kiều Tây!” Đột nhiên có người gọi cậu: “Lại có người viết thư tình cho cậu kìa, đang dán trên bảng tuyên dương!”
Tưởng Kiều Tây ngẩng đầu lên.
Cậu nghe thấy có ai đó xì xào sau lưng: “Tưởng thuần lư?”
Phía đông quảng trường của trường trung học Thực nghiệm, dưới hàng cây ngô đồng, học sinh xúm lại xem náo nhiệt mỗi lúc một đông. Bọn họ đọc tờ giấy dán trên bảng khen thưởng, chỉ trỏ cười đùa, có người còn giơ điện thoại lên chụp ảnh lại.
Tưởng Kiều Tây đi tới.
‘Tưởng Kiều Tây,Tớ là Lâm Kỳ Nhạc.Thỏ con chết rồi, cậu còn nhớ nó không, nó tròn bốn tuổi…’Bút tích xa lạ, nhưng câu chữ quen thuộc. Tưởng Kiều Tây giơ tay xé tờ giấy xuống.
Phòng học B18. Lâm Anh Đào ủ rũ cố ngồi thẳng dậy uống nước ấm Hoàng Chiêm Kiệt vừa rót cho. Trong lớp chỉ mới có mười mấy bạn học về tới, ai nấy đều đang mải mê tán dóc. Dư Tiều hỏi cô: “Vẫn còn đau hả?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Anh Đào trắng bệch, cô dường như đau đến đầu óc mơ màng, gật đầu.
Bản thân cô cũng cảm thấy kỳ lạ, đây không phải là lần đầu tiên cô có kinh, tại sao lại khó chịu như vậy.
Tưởng Kiều Tây đột nhiên từ ngoài cửa đi vào. Lâm Anh Đào bất giác giương mắt nhìn cậu, cậu bước đến mỗi lúc một gần, cho tới khi dừng lại bên cạnh bàn của Hoàng Chiêm Kiệt. Cậu dúi cái túi ni lông trên tay vào lòng Lâm Anh Đào.
Lâm Kỳ Nhạc ngước nhìn cậu.
Tưởng Kiều Tây cũng cúi nhìn cô.
Mọi người ở bên ngoài trở về lớp mỗi lúc một đông. Lâm Kỳ Nhạc ngơ ngác mở cái túi ni lông trắng kia ra, vừa đưa mắt nhìn thoáng qua đã thấy ngay gói băng vệ sinh nằm chễm chệ bên trong, gương mặt cô thoắt cái đỏ bừng. Tưởng Kiều Tây vẫn đứng im thin thít bên cạnh Hoàng Chiêm Kiệt. Có lẽ do cậu quá cao, khiến cho Hoàng Chiêm Kiệt ngồi kẹp ở giữa cảm thấy áp lực trùng trùng.
“Cái kia, cái kia, tớ đi rót thêm nước.” Hoàng Chiêm Kiệt cầm thẻ nước đứng dậy: “Tưởng học bá, cậu có muốn tớ rót dùm luôn không ——”
Lúc này lớp trưởng Phùng Nhạc Thiên bước vào cửa, mù mờ nói: “Bạn học Lâm Kỳ Nhạc, Tưởng Kiều Tây, thầy Trần bảo hai cậu lên văn phòng của thầy ấy!”
*
Lâm Kỳ Nhạc và Tưởng Kiều Tây đứng nghiêm túc bên bàn làm việc của thầy Trần chủ nhiệm.
Một cao một thấp, một lớn một nhỏ, một nam một nữ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Kỳ Nhạc trắng bệch, đầu cúi rũ, trông chẳng còn chút sức sống nào. Tưởng Kiều Tây chắp hai tay sau lưng, nhìn cô một cái rồi nhanh chóng đưa mắt ngó lơ đãng bên ngoài cửa sổ, không rõ đang nghĩ gì.
Thầy Trần dòm hai người bọn họ, càng dòm càng cảm thấy vấn đề này nan giải.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?” Ông hỏi.
Lâm Kỳ Nhạc hoàn toàn ngơ ngác: “Dạ, em cũng không biết nữa.”
Thầy Trần đánh mắt dòm Tưởng Kiều Tây đứng bên cạnh. Khoảng thời gian trước vì khuyên Tưởng Kiều Tây đừng từ bỏ tham gia tập huấn, ông thực sự là nói hết nước hết cái.
“Em làm sao thế?” Thầy Trần nhìn Lâm Kỳ Nhạc: “Khó chịu ở đâu ư?”
Lâm Kỳ Nhạc gật đầu, cô nói: “Em đã xin phép nghỉ hôm nay ạ.”
“À, phải.” Thầy Trần sực phản ứng: “Không tệ, còn kiên trì đi học.”
Nhờ Tưởng Kiều Tây, lớp 11B18 liên tục đứng hiên ngang trên bảng khen ngợi. Còn Lâm Kỳ Nhạc lại là học sinh xuất sắc từ phân hiệu phía Nam chuyển về, lúc nào cũng ngoan ngoãn vâng lời, kết quả học tập rất tốt.
“Lâm Kỳ Nhạc, em viết thư cho Tưởng Kiều Tây sao?” Thầy Trần hỏi một cách thẳng thắn.
Đôi mắt to tròn kia của Lâm Kỳ Nhạc mở lớn.
“Dạ.” Cô thành thật trả lời.
Tưởng Kiều Tây bỗng cúi đầu nhìn cô.
“Viết khi nào?” Thầy Trần hỏi.
“Dạ, lúc em học cấp hai.” Lâm Kỳ Nhạc đáp.
“Cấp hai ư?” Thầy Trần gác tay lên lưng ghế, nghe chừng thở phào nhẹ nhõm.
“Thầy Trần, hồi tiểu học em và Tưởng Kiều Tây là hàng xóm của nhau.” Lâm Kỳ Nhạc ngước mặt giải thích: “Hai nhà ở sát cạnh nhau.”
“Thế nên?”
“Vì vậy lúc bạn ấy chuyển đi, không có ai chơi cùng, em thực sự rất nhớ bạn ấy.” Lâm Kỳ Nhạc cất giọng nhẹ nhàng: “Em đã viết cho bạn ấy một lá thư.”
Cô trình bày thẳng thắn vô tư, bất quá suy cho cùng, lá thư của Lâm Kỳ Nhạc năm đó, kỳ thực nội dung không có gì quá đáng, lúc ấy cô chỉ mới mười ba tuổi.
Chỉ vì dạn dĩ chân thành, chỉ vì những người bạn cùng trang lứa suy diễn nọ kia, chỉ vì Lâm Kỳ Nhạc tuổi còn nhỏ lại dám một mình chạy đến trường trung học Thực nghiệm, nghe sai đồn sai, mới dẫn đến bao nhiêu hậu quả sau này.
“Là như vậy à…” Thầy Trần gật gù.
Lúc này Tưởng Kiều Tây đứng bên cạnh lên tiếng: “Thầy Trần, ba mẹ em và ba mẹ bạn ấy công tác trong cùng một đơn vị, bọn họ đều biết chuyện này, thầy có thể gọi điện hỏi thử ạ.”
Cậu còn bày ra vẻ sợ ông sẽ không gọi.
Thầy Trần vừa nghe thấy Tưởng Kiều Tây nhắc tới hai chữ ‘ba mẹ’, ông bỗng thấy đầu mình lại bắt đầu đau. Đối với vị mẫu hậu kia của Tưởng Kiều Tây, ông thực sự xin từ chối vì không đủ năng lực.
“Được rồi, thầy biết rồi, hai em trở về lớp đi.” Thầy Trần bổ sung thêm một câu: “Lâm Kỳ Nhạc, nếu em thấy trong người vẫn còn khó chịu thì đi lên phòng y tế xin thuốc uống đi, nhìn sắc mặt của em nhợt nhạt lắm.”
Lâm Kỳ Nhạc đang cắm đầu cắm cổ đi ra, nghe thấy mấy lời này liền quay người lại, ngoan ngoãn đáp: “Dạ, cảm ơn thầy.”
Ngoài cửa có bốn nữ sinh lớp khác đang đứng túm tụm, lại có người bị gọi lên uống trà đàm đạo. Trong phòng có thầy giáo nói vọng ra: “Mấy nữ sinh các em, vào đi!”
Lâm Kỳ Nhạc bước dọc theo hành lang đi ra ngoài, nghe thấy từ đằng sau truyền tới giọng chất vấn: “Các em không biết trong trường có gắn camera sao?”
Giờ học tiết ba, Tưởng Kiều Tây nhắn tin cho Lâm Kỳ Nhạc, cậu mào đầu: [ Học giỏi rất quan trọng, đúng không! ]
Lâm Kỳ Nhạc trả lời một nẻo: [ Sao cậu lại mua sô cô la? ]
Tưởng Kiều Tây: [ Không phải nữ sinh các cậu bị đau bụng sẽ muốn ăn sô cô la sao?]
Lâm Kỳ Nhạc chun mũi: [ Tớ nghe nói ăn sô cô la sẽ càng đau hơn. ]
Tưởng Kiều Tây dịu dàng: [ Vậy cậu đợi khi nào hết đau rồi hãy ăn. ]
Lâm Kỳ Nhạc hỏi: [ Có chuyện gì vậy nhỉ, sao thầy ấy lại hỏi tới lá thư đó? ]
Tưởng Kiều Tây nói: [ Đừng để ý. ]
Đã rất lâu rồi không có ai nhắc lại chuyện đó, Quần Sơn, nông thôn, thư tình… Tưởng Kiều Tây người này từ trước tới giờ luôn lạnh lùng khó gần. Tựa hồ trong đầu chỉ có các công thức toán học, một nửa khối cấp ba của trường trung học Thực nghiệm là chuyển thẳng từ cấp hai của trường lên, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ Tưởng Kiều Tây như một học sinh bình thường. Vì vậy Phí Lâm Cách không cách nào lý giải được, giờ ra chơi, Tưởng Kiều Tây ngồi ở chỗ của Hoàng Chiêm Kiệt, cười đùa tán gẫu với đám Lâm Kỳ Nhạc, Dư Tiều – rốt cuộc là nói những chuyện gì.
Tưởng Kiều Tây nói trong điện thoại: “Nếu mọi người đều đã nói tớ và cậu yêu sớm, tớ cần gì phải giữ khoảng cách với cậu như vậy?”
Lâm Kỳ Nhạc vừa mới tắm xong, búi hờ mái tóc ướt sau gáy, cô ngồi xổm dưới nền nhà vuốt ve con mèo nhỏ đang nằm ở chân giường.
Con mèo khụt khịt mũi, dán cái bụng mềm nhũn vào mu bàn chân cô.
Lâm Kỳ Nhạc cầm điện thoại di động, dẩu môi: “Nam sinh các cậu đều là heo…”
Tưởng Kiều Tây nghe thấy đánh giá này, mặt sững ra.
*
Lúc nhỏ, Lâm Kỳ Nhạc chẳng chút e dè, tựa hồ sợ người ta không nghe thấy, không nghe rõ, cô rướn giọng thật lớn, đứng ở ngã tư đường mà gọi ‘Tưởng Kiều Tây!’
Tưởng Kiều Tây căm ghét cái tên này nhường nào. Cậu không chỉ một lần nghĩ tới việc sau này lớn lên, sau khi rời khỏi nơi này, cậu sẽ đổi cho mình một cái tên mới chứa đựng ít nhiều một ý nghĩa nào đó.
Nhưng cậu không thể quên được tiếng cười giòn tan trong vắt của Lâm Kỳ Nhạc khi cô gọi cái tên đó. Rốt cuộc là vì sao nhìn thấy cậu cô lại vui vẻ đến vậy?
Sau này, Lâm Kỳ Nhạc trưởng thành. Cô gọi ba chữ ‘Tưởng Kiều Tây’ không còn tràn ngập mạnh dạn tự tin nữa, mà nhỏ nhẹ dịu dàng, luôn chứa đựng nỗi băn khoăn dè dặt tựa như sợ bị người khác nghe thấy, cũng tựa như sợ quấy rầy cậu.
Đặc biệt vào đêm muộn, hai người gọi điện thoại, Lâm Kỳ Nhạc cũng khẽ gọi Tưởng Kiều Tây, Tưởng Kiều Tây, Tưởng Kiều Tây?
Chữ ‘Tây’ kia không còn là tiếng cười giòn tan nữa, âm cuối mỏng mảnh khẽ run, ngữ điệu bổng nhẹ, mang theo những hồ nghi không có lời giải, những lo lắng bất an, có lẽ còn ẩn chứa cả niềm mong đợi, vui sướng, lo lắng, mất mát.
Tưởng Kiều Tây phát hiện, anh đào đã chín, mặc dù còn chưa chín mọng nhưng cậu đã có thể nhìn thấy sắc đỏ anh đào.
Sau khi kỳ thi cuối học kỳ kết thúc, Tưởng Kiều Tây đi Hồng Kông đón năm mới. Cuối cùng, cậu vẫn không tham gia kỳ thi sát hạch đội tuyển quốc gia. Cậu nói với Lâm Kỳ Nhạc, cậu sang Hồng Kông nhân tiện thi TOEFL.
“Cậu có muốn thi không?”
Lâm Kỳ Nhạc phàn nàn nói lệ phí thi quá mắc, không có tiền.
Tưởng Kiều Tây cười: “Anh họ tớ sẽ lo.”
Lâm Kỳ Nhạc lẩm bẩm: “Tớ có thi cũng không đậu!”
“Bảo cậu học cậu không học.” Tưởng Kiều Tây vờ mắng.
“Hồng Kông có Disneyland không?” Lâm Kỳ Nhạc đánh cua sang chuyện khác.
“Có chứ.” Tưởng Kiều Tây cười.
“Hồng Kông nhất định chơi rất vui.” Cô hâm mộ.
“Cậu có muốn mua gì không?”
“Tớ không biết.”
Tưởng Kiều Tây dịu dàng nói: “Cậu muốn gì tớ sẽ mang về.”