Ánh Sáng Trắng

Chương 140: Nguyệt Dạ cô nương

Giờ Ngọ hôm sau, ánh Mặt Trời bị màn mây che phủ, trong tiếng đàn u uất, Văn Trân đã rời trần thế mãi mãi.

Ngọc Lan bưng một đĩa điểm tâm tiến vào tẩm phòng, ánh mắt nhìn đến nữ tử đang ngồi thẫn thờ trước bàn, nơi viền mi nàng vẫn còn vương lại giọt nước trong suốt, sắc diện có phần nhợt nhạt.

“Thái tử phi.”

Ngọc Lan nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng thiếu nữ tựa như mất hồn, đôi mắt chỉ nhìn chăm chăm vào bông mẫu đơn đã héo tàn trước mặt.

Đến khi nàng ta gọi đến lần thứ hai, Phương Như Ý tựa như mới giật mình bừng tỉnh, nàng ngơ ngẩn nhìn Ngọc Lan, trong một thoáng, nước mắt không kìm được trào dâng, giọng nói cũng lạc đi vì nghẹn ngào:

“Ngọc Lan, Văn Trân thực sự đã chết rồi! Ta... ta không muốn ở đây nữa.”

Triệu Minh thật tàn nhẫn! Rõ ràng biết Văn Trân là nha hoàn thân cận bên cạnh này, vậy mà hắn... một chút cũng không lưu tình.

Ngọc Lan vội đặt đĩa điểm tâm xuống bàn, lại đến bên cạnh Phương Như Ý dỗ dành. Dẫu mang thân phận cao quý nhưng suy đến cùng, Phương Như Ý chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi, đối mặt với đả kích quá lớn như vậy, nàng khó có thể bình tĩnh được.

Bàn tay Ngọc Lan vỗ nhẹ lên lưng Phương Như Ý, trước đây việc này, đều là một mình Văn Trân đảm nhiệm. Nàng không thể không thừa nhận, nàng ta quả thực là một nữ tỳ cúc tung tận tụy.

Phương Như Ý nức nở trong lòng Ngọc Lan, tiếng khóc bi thương khiến ai nấy nghe mà ngậm ngùi xót xa.

“Ngọc Lan, chàng ghét ta như vậy, đến cả người thân cận bên cạnh ta cũng không tha. Liệu có phải... sau này, chàng sẽ giết luôn cả ta không? Ngọc Lan, ta không muốn ở đây nữa...”

Hàng mày thanh tú của Ngọc Lan hơi chau lại, thực ra lúc ấy dụ Văn Trân hạ dược, nàng cũng không tính đến Thái tử sẽ xử tử nàng ta, bởi tội trạng như vậy, cùng lắm chỉ bị phạt trượng, vừa hay để cảnh cáo nàng ta.

Nhưng hành động lần này, rõ ràng là Thái tử không hề nể mặt công chúa, không hề quan tâm đến thế lực Hạ quốc phía sau, tỏ rõ địch ý với nàng.

Chuyện ấy chỉ có thể giải thích, rằng quan hệ Thiên triều - Hạ quốc đã có dấu hiệu tan vỡ.

Ngọc Lan chợt nhớ lại mệnh lệnh của Phương Hạo Thiên, ở bên cạnh công chúa, bảo hộ nàng, phân ưu vì nàng. Xem tình hình hiện tại, chắc chắn không thể giúp công chúa có được lòng tin yêu của Thái tử, vậy...

“Công chúa, hay là... chúng ta trở về Hạ quốc, có được không?”

Nếu đã không thể bước tiếp, chỉ có thể lùi lại phía sau, đó mới là cách duy nhất bảo hộ mình.

Hơn nữa, nàng vẫn biết Hoàng thượng chưa bao giờ có ý muốn gả công chúa sang Thiên triều, tương lai hai nước giao tranh, chàng không muốn công chúa phải trở thành vật hi sinh.

Và... đó mới là cách khả thi nhất... để nàng trở về bên cạnh chàng.

***

Qua tết Nguyên tiêu, bầu trời không còn vẻ ảm đạm thê lương như trước nữa, tiết trời dẫu còn ướm đậm khí lạnh, nhưng đã bớt đi phần nào cái rét tê tái.

Ánh nắng vàng nhạt chiếu lên tán lá xanh mơn mởn, khẽ in bóng xuống thảm cỏ mươn mướt vẫn còn thấm đẫm sương đêm.

Trong cái nắng nhạt ngày xuân, tửu lâu lớn nhất kinh thành Cầm Hoa nườm nượp khách quan. Chủ lầu là một phụ nhân ngoài tứ tuần, ánh mắt sáng rực vọng xuống dưới sảnh, dừng lại trên bàn cờ vây, xung quanh hai nhân vật chính, vô số người đứng cạnh không ngừng tỏ vẻ hưng phấn, dù rằng trận đấu còn chưa bắt đầu.

Chủ lầu tự gật gù cảm thán, chưa bao giờ lại thấy kinh doanh tửu lâu lại đúng đắn như thế.

Việc này... phải nhắc lại chuyện xảy ra hơn một tuần trước. Để thu hút khách nhân đến tửu lâu, bà đã treo phần thưởng hai trăm lượng bạc cho vị nào có thể đánh thắng người chơi cờ giỏi nhất ở đây.

Quả nhiên số người đến nhiều như nước mùa hạ, nhưng chẳng ai địch nổi kì nghệ của A Lạc.

Lúc ấy bên hồ sen, văng vẳng tiếng nhạc dịu êm của khúc “Xuân giang hoa nguyệt dạ”, trăng trên trời sáng như gương, khẽ chiếu lên hình bóng thanh khiết của thiếu nữ bạch y. Mũ sa dài chấm gót chân che đi dung mạo, nhưng không thể làm lu mờ khí chất thanh nhã thoát tục ấy.

Nàng chính là người duy nhất đánh thắng A Lạc.

Bọn họ không rõ thân phận nữ tử ấy, nhưng bởi nàng xuất hiện dưới đêm trăng thần bí, trong tiếng nhạc du dương của “Xuân giang hoa nguyệt dạ”, nên bọn họ đều gọi nàng là Nguyệt Dạ cô nương.

Chắc hẳn là tiếng lành đồn xa, nghe danh một nữ tử có kì nghệ xuất chúng khiến đám công tử hào môn thế gia trong kinh có chút tò mò, điển hình như Ngụy Phong - nhị công tử của Ngụy hầu, không tiếc tìm người để thách đấu.

Lúc này, không khí dưới sảnh đột nhiên tĩnh lặng trở lại. Ngụy Phong nhìn nữ tử đội mũ sa trước mặt, ánh mắt phong lưu câu hồn lóe lên sự hứng thú. Y phe phẩy chiếc quạt ngọc trong tay, cười nhạt:

“Năm trăm lượng bạc. Rất tốt, nếu cô nương thắng, toàn bộ số ngân lượng ấy là của nàng.”

Mọi người thầm hút một ngụm khí lạnh, Ngụy công tử quả nhiên là biết vung tiền, chỉ vì một ván cờ mà không ngại chi số bạc lớn như vậy. Năm trăm lượng*, có thể đủ cho một nhà sống dư dả trong cả năm đó.

“Vậy nếu Nguyệt Dạ cô nương thua... thì sao?” Y đặt chiếc quạt xuống, gõ hai cái lên mặt bàn, vẫn mỉm cười nhìn thiếu nữ.

“Công tử muốn thế nào?” Giọng nói sau lớp màn sa loáng thoáng chút thanh lãnh, mang theo nét trong trẻo, tựa như bông tuyết nở đầu mùa.

Khuôn mặt tuấn tú của Ngụy Phong dường như thấp thoáng tia trầm tư. Y nhìn dung nhan mờ ảo của nàng sau tấm màn sa, khóe môi lộ ra chút hưng phấn:

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Vừa hay, phòng thiếp thứ mười của tại hạ còn đang bỏ trống.”

Ai nấy đều “Ồ!” lên một tiếng, Ngụy công tử đúng là quen thói phong hoa tuyết nguyệt, mới thế đã có ý bắt người ta về làm thiếp rồi.

Những cô nương trong viện nghe xong đều liếc đôi mắt ghen tỵ lẫn hâm mộ nhìn thiếu nữ, lòng lại không ngừng than thở, sao bản thân lại không biết kì nghệ chứ?

Khuôn mặt lạnh lùng của Trần Hy Hy sau lớp mũ sa mơ hồ phảng phất nụ cười trào phúng.

Nếu không phải nàng đang cần số tiền lớn để kinh doanh ổn định cuộc sống, chắc chắn sẽ không ngồi đây phí lời với tên này.

Nàng khẽ phất tay:

“Được!”

“Cô nương, mời!” Y nhìn hàng quân màu đen trước mặt nàng, nhàn nhạt lên tiếng.

Theo luật, quân đen sẽ đi trước.

Bàn tay Trần Hy Hy cầm lên một quân cờ, sau đó thong thả đặt xuống.

Mọi người cơ hồ đều ngừng thở, tập trung quan sát trận đấu. Ngụy Phong mặc dù nổi tiếng phong lưu, nhưng không thể phủ nhận, kì nghệ của y... tuyệt đối không phải tầm thường.

Mấy nước đi đầu tiên, mọi người còn có thể phán đoán tình hình, nhưng đến những lượt về sau, thế trận trên bàn cờ liên tục chuyển biến, từ công sang thủ, thủ lại công, lực lượng hai bên dường như không có chênh lệch đáng kể.

Trong lòng Ngụy Phong trào dâng một tia kinh ngạc, đã qua nửa canh giờ, vậy mà y vẫn chưa tìm được nước đi quyết định. Từ trước đến nay, ngoại trừ gia phụ, y chưa đấu cờ với ai quá nửa canh giờ.

Hơn nữa, cô nương này, từ đầu đến hiện tại vẫn luôn giữ tâm tư bình tĩnh, không mảy may một chút dao động. Thậm chí y còn cảm thấy, nàng ta chưa dùng hoàn toàn thực lực, dường như đương cố tình kéo dài cho y.

Ngụy Phong không thể chấp nhận được điều này, thực sự có nữ tử có thể đánh thắng y sao?

Trần Hy Hy nhìn ngón tay hơi run của y:

“Ngụy công tử, đến lượt ngươi.”

Ngụy Phong lập tức lấy lại tinh thần, y quan sát kỹ thế trận, bỗng nhiên nhìn đến quân ở vị trí biên, khóe môi thoáng chốc liền mỉm cười.

Cờ vây là một môn nghệ thuật mà tư tưởng, tính cách, đạo đức của người chơi đều được thể hiện trên bàn cờ. Nhìn quân cờ của mình bị quân trắng bao vây, ngay lúc mọi người đều cho rằng Trần Hy Hy sẽ thua, bất ngờ thiếu nữ đặt xuống một quân, thế trận tức thì lại xoay chuyển thiên biến vạn hóa.

Ngụy Phong trợn trừng mắt như không thể tin, tất cả những quân đen tưởng như không có liên kết ấy hiện tại bỗng trở thành một tấm lưới bao lấy toàn bộ quân trắng. Y chính là... chết cũng không có chỗ chôn.

“Trời ơi!”

“Nước đi hay quá!”

Lập tức mọi người không nhịn được mà bắt đầu kích động bàn luận. Nguyệt Dạ cô nương... thực sự đã đánh thắng Ngụy Phong.

Trần Hy Hy mỉm cười nhã nhặn, thong thả chắp tay đứng dậy:

“Vừa rồi Ngụy công tử lơ đãng mới để ta có cơ hội trở mình. Đa tạ.”

Ngụy Phong nghe vậy mà run rẩy, y biết, lời này chẳng qua là nàng ta đang giữ thể diện cho y. Kì nghệ xuất thần ấy, sao có thể là do y lơ đãng được!

Nhận được ngân lượng, Trần Hy Hy cũng không muốn nán lại nữa liền cáo từ.

Ngụy Phong nhìn bóng lưng thoát tục của thiếu nữ, sự hứng thú xen lẫn hâm mộ không cách nào vơi đi.

Một người con gái thông minh!

Bản tính phong lưu nổi lên, không biết sau tấm màn sa ấy, sẽ là dung nhan yêu kiều thế nào nhỉ?

Nghĩ là làm, y lập tức đưa mắt ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ gần đó.

Bọn họ gật đầu, một tên nhân lúc Trần Hy Hy không để ý, bất ngờ ngáng chân muốn làm nàng ngã xuống.

Ngụy Phong cảm thấy lúc này đây nên làm anh hùng cứu mỹ nhân, tạo ấn tượng tốt với người đẹp, hai tay đưa ra, vừa định ôm lấy thân hình mảnh mai ấy, dưới chân bỗng trượt một cái.

Khốn kiếp! Là tên nào ăn chuối không vứt vỏ?

Oái ăm thay, người y vốn định đỡ, hiện tại đang đỡ lấy y.

Đây là gì? Mỹ nhân cứu anh hùng? Hay mỹ nhân... cứu tiểu nhân?

“Ngụy công tử...” Trần Hy Hy mỉm cười lạnh lẽo, cánh tay đỡ lấy eo y bỗng chốc thả lỏng, lập tức một tiếng hét thảm vang lên, y đã ngã lăn xuống sàn.

“Nguyệt Dạ cô nương... cô dám...” Ngụy Phong trợn trừng mắt, dẫu gì thì hắn cũng là công tử của Ngụy hầu, vậy mà cô ta dám...

Trần Hy Hy phong đạm vân khinh chắp tay:

“Ngụy công tử, tiểu nữ liễu yếu đào tơ không thể đỡ được ngài. Công tử là người công minh chính trực, tâm như bồ tát, tin rằng sẽ không trách phạt ta.”

Thật buồn cười, y cho rằng, kẻ ngáng chân nàng là hạ nhân của y, nàng không biết sao?

Chú thích:

Một lượng bạc = 250 NDT (tính theo nhà Thanh)

1NDT ~ 3500 (VNĐ)

=>500 lượng = 500×250×3500 = 437.500.000 (VNĐ)