Ánh Sáng Trắng

Chương 141: Nguy hiểm cận kề

Nhờ số tiền kiếm được từ việc chơi cờ, Trần Hy Hy liền mở một cửa hàng kinh doanh, lấy tên là Manh Yên Các*. Số nhân lực tạm thời là ba mươi người.

Qua khảo sát tình hình thực tế, cuộc sống của bá tánh nơi đây rất mực yên ổn, nhà nhà hầu như đều có của ăn của để.

Khi con người ta không bị vướng bận bởi cơm áo gạo tiền, tất nhiên sẽ nghĩ ngay đến việc hưởng thụ. Trần Hy Hy suy đi tính lại, nếu kinh doanh vũ khí như bom dẻo C-4, chắc chắn sẽ bị triều đình để mắt, chẳng bao lâu sẽ lộ thân phận.

Nàng nhìn hai bàn tay trắng nõn của mình, nhớ đến kiếp trước sang Mỹ học ngành hóa dược, cuối cùng quyết định sẽ kinh doanh mặt hàng nước hoa, tất nhiên đối tượng hướng đến chủ yếu là nữ nhân.

Từ cổ chí kim, làm đẹp chưa bao giờ là một vấn đề hết thời.

Người cổ đại thường dùng cách đốt hương hoặc để hoa trong phòng nhằm lưu giữ hương thơm, nhưng cách này lại có một nhược điểm: đó là mùi hương không thể lưu lại lâu.

Trần Hy Hy tập trung nghiên cứu, cân nhắc lại thành phần để điều chế nước hoa từ tinh dầu suốt một ngày, sang hôm sau mới bắt đầu tiến hành công việc.

“Tầng nền cơ sở: vaniila, một thìa. Ngọc Lan Tây, ba giọt. Gỗ đàn hương, bốn giọt. Tầng giữa: hoa hồng, sáu giọt. Hoa sen, tám giọt. Phong lữ, ba giọt. Tầng trên cùng: bạc hà, ba giọt. Cam đắng, năm giọt. Nhất mạt hương, tám giọt.”

Thiếu nữ tận tình chỉ bảo người làm cách trộn tinh dầu sao cho phù hợp nhất. Sau khi trộn xong, để không làm mùi hương bị bay nhanh, Trần Hy Hy sử dụng rượu được pha chế với nồng độ Ancolhol chiếm 60% - 70% lượng tinh dầu, lắc đều và để trong một tháng.

Việc này sẽ giúp hương thơm có thể quyện hòa với nhau, đồng thời làm tan biến mùi cồn.

Không ngoài mong đợi, một tháng sau, khi nước hoa từ tinh dầu được ra mắt, chỉ trong vòng một thời gian ngắn đã được đông đảo mọi người đón nhận.

Người ra vào Manh Yên Các nhiều không kể xiết, khiến đôi khi số lượng nước hoa làm ra không đủ đáp ứng nhu cầu tiêu dùng.

“Chưa bao giờ lại thích nước hoa đến như vậy, hương thơm rất dịu mát, còn có thể trị chứng mất ngủ, khiến tinh thần thoải mái.” Một phụ nhân khen ngợi.

“Đúng vậy, ta thích nhất là khả năng lưu lại hương thơm của nó, chỉ cần dùng một giọt, lại có thể lưu giữ mùi hương trên cơ thể cả ngày.” Lời vừa dứt, một thiếu phụ khác liền gật đầu đồng ý.

Nhìn những gương mặt háo hức của các thiếu nữ, phụ nhân, Trần Hy Hy bỗng mỉm cười. Phụ nữ trước nay luôn phải chịu thiệt thòi, nhất là trong xã hội nam quyền thế này, có thể đem lại cho họ chút niềm vui, nàng thực sự mừng lòng.

Tất nhiên, cùng với việc Manh Yên Các trở nên nổi tiếng, dần dần khiến những phường bán hương liệu khác mất đi khách nhân.

Để không làm mất cân bằng trong cạnh tranh, Trần Hy Hy liền giới hạn số lượng bán nước hoa tinh dầu mỗi ngày xuống còn một trăm lọ. Người nào đến trước sẽ được mua trước, hoàn toàn không phân biệt phú quý sang hèn.

Dù vậy, uy tín của Manh Yên Các vẫn lớn mạnh như diều gặp gió. Mọi người đều biết bà chủ là Nguyệt Dạ cô nương từng đấu cờ với Ngụy công tử Ngụy hầu, nhưng chưa một ai nhìn thấy dung mạo sau lớp mũ sa ấy.

Điều này, càng khiến nhiều người cảm thấy nàng thần bí.

***

Trần Hy Hy những tưởng có thể an ổn cuộc sống tại Lục Yên quốc, không ngờ nửa năm sau, vương thượng băng hà, kẻ kế vị là một hôn quân lòng lang dạ sói, ngày đêm chìm trong tửu sắc, cuộc sống của bá tánh vì vậy mà lâm vào cơ cực.

Tất nhiên, việc kinh doanh nước hoa của Manh Yên Các cũng không còn phát triển như trước nữa.

Mâu thuẫn giữa bách tính với triều đình ngày càng trở nên gay gắt, nhiều cuộc đấu tranh nổ ra, khắp nơi đều tràn ngập trong khói lửa. Tân Vương không màng đến đúng sai, hung hãn hạ lệnh đàn áp, thảm sát những ai dám chống lại vương quyền.

Trần Hy Hy mất ngủ cả một đêm, ngày hôm sau quyết định trả tiền lương tháng này cho người làm, đồng thời đóng cửa Manh Yên Các.

Chẳng ngờ danh tiếng của Manh Yên Các đã sớm lan truyền đến trong cung, hôn quân nghe phi tần thích nước hoa tinh dầu do nàng điều chế, liền hạ chỉ triệu nàng vào cung làm dược sư, ban chức Thượng Cung.

Dưới sức ép của vương quyền, Trần Hy Hy chỉ đành nhận mệnh. Trước khi đi, nàng thủ sẵn chủy thủ dưới ống tay, ánh mắt nhìn về hướng hoàng cung, loáng thoáng tia lạnh lùng cùng kiên định.

Bầu trời tháng sáu nắng vàng rực rỡ, Trần Hy Hy ngồi trong xe ngựa, mũ sa rủ xuống tận gót chân, im lặng nhắm mắt.

Xa mã chậm rãi lăn bánh về cửa cung. Lúc này, bên tai chợt nghe thấy tiếng huyên náo của đám binh lính tuần tra.

“Ngươi biết tin gì chưa, Thái tử phi Đại Nam quốc đã chết rồi đấy!”

“Ngươi đùa ta sao? Không phải nàng ta đã chết từ năm ngoái à?”

“Đương nhiên không phải, ngươi quên Thái tử Đại Nam vẫn còn một Thái tử phi nữa sao?”

Bấy giờ người nọ mới kinh hãi, trợn tròn mắt: “Lẽ nào... là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Phương Như Ý?”

Binh lính kia thở dài, giọng điệu thầm tiếc nuối: “Đúng vậy, nghe đâu tiểu viện của nàng đột nhiên bốc cháy, quả là hồng nhan bạc phận.”

Người khác lại cảm thán:

“Vị Thái tử này số cũng nhọ quá rồi, lấy hai người thì cả hai đều chết thảm. Nghe nói ngài ấy còn không nạp thiếp, hoàng tự không có, ngươi nói xem, tương lai liệu thiên hạ này sẽ về tay ai?”

Dứt lời, chợt có tiếng quát khẽ: “Im miệng, vấn đề này, sao có thể đem ra bàn luận như vậy? Hạ hoàng mới đến Lục Yên mừng sinh thần của Hoàng thượng, đừng để ngài ấy nghe được.”

Trần Hy Hy nắm chặt rèm xe, trái tim không ngừng run rẩy. Phương Như Ý đã chết ư?

Vậy thì quan hệ Thiên triều - Hạ quốc chắc chắn không còn hòa hảo như trước nữa. Nàng cau mày, cẩn thận suy xét, hiện tại Lục Yên quốc đang trong tình trạng lục đục, có lẽ tạm thời hai nước lớn sẽ không phát động chiến tranh, cuộc sống dân chúng cũng tạm thời được an ổn.

Nhưng con sóng này, có thể lặng được bao lâu chứ?

Mãi đến khi có thái giám bên ngoài cất tiếng, Trần Hy Hy mới sực tỉnh.

“Vương thượng có chỉ, truyền Nguyệt Thượng Cung vào Quang Hoa điện.”

Lục Yên quốc chỉ là nước chư hầu, nên người đứng đầu không thể xưng đế. Trần Hy Hy từ trong xe ngựa bước xuống, mắt lạnh nhìn hoàng cung nguy nga trước mặt, lòng lại dấy lên một ngọn lửa căm hờn. Nàng cất bước:

“Phiền công công dẫn đường.”

Nắng vàng chiếu lên tường đỏ, hai bên đường, muôn hoa nở rộ khoe sắc. Quang Hoa điện xây dựng theo lối kiến trúc nghỉ sơn thức đỉnh, hậu viện gồm có năm gian, đình lầu đài các phụ, phía Tây còn có một hồ phù dung rộng lớn.

Thái giám lui xuống, Trần Hy Hy bình thản bước vào điện. Qua tấm sa châu, mơ hồ hiện lên một dáng người đang ngồi trên long ỷ. Hắn đưa lưng về phía nàng, hai tay đan chéo ra phía sau, vẻ tư lự.

Trần Hy Hy cười lạnh, theo đúng quy củ hành lễ:

“Thần nữ khấu kiến vương thượng.”

Trong điện tràn ngập mùi trầm hương, Trần Hy Hy có chút khó chịu, mùi hương đậm quá.

Bức rèm đính hạt châu loáng thoáng lay động, có tiếng cười khàn khàn vang lên: “Miễn lễ.”

Trần Hy Hy cụp mi, tân đế là kẻ lòng lang dạ sói, ngày đêm chìm trong tửu sắc, vì hắn mà dân chúng rơi vào cảnh cơ cực lầm than, sinh linh đồ thán. Không chỉ có khởi nghĩa của nhân dân, phe cánh của Thừa tướng cũng đã rục rịch muốn lật đổ hắn.

“Nghe nói nàng chính là người đã điều chế nước hoa từ tinh dầu?”. ngôn tình hài

Nhờ mũ sa che mặt nên nàng có thể đánh giá tên hôn quân đang bước về phía mình. Tuổi tác trên dưới ba mươi, nhưng vì thường xuyên chìm trong tửu sắc nên da mặt có phần trắng nhợt, từng ngấn mỡ trước bụng lộ lên rõ mồn một.

Trần Hy Hy cảm thấy có chút buồn nôn, nàng khẽ chau mày, cố gắng bình tĩnh đáp lời:

“Là thần nữ.”

Bên tai chợt có hơi thở nồng nặc mùi rượu, hắn cúi sát đầu vào cần cổ nàng, ánh mắt dán chặt vào hình bóng xinh đẹp như tiên, cười dâm tà:

“Thảo nào... thơm quá!”

Bàn tay nắm chặt chủy thủ, Trần Hy Hy khéo léo nghiêng người, vừa định mở lời, hắn ta chợt ôm lấy người nàng:

“Tiểu mỹ nhân, hãy ở bên cạnh quả nhân, ta sẽ phong nàng làm phi tần, phong quang vô hạn, cùng ta hưởng thụ vinh hoa phú quý.”

Trần Hy Hy lạnh lùng đẩy hắn ra, chưa gì đã lộ rõ bộ mặt như vậy rồi à?

“Thần nữ tự biết thân phận thấp kém không dám mơ tưởng trèo cao, xin vương thượng đừng ép thần nữ.”

Trần Hy Hy nhẩm tính, nếu bây giờ lấy mạng hắn, bên ngoài có thị vệ, chắc chắn nàng khó thoát.

Suy nghĩ này vừa đến, bất ngờ người trước mặt bỗng dưng co giật, ánh mắt nhìn về phía nàng lập tức chuyển thành kích động.

“A!”

Trần Hy Hy bị hắn đẩy ngã xuống sàn, bàn tay không ngừng lần đến thắt lưng nàng. Trần Hy Hy kinh hãi, trong lúc giằng co, vô tình khiến chủy thủ đâm vào ngực hắn.

Tên hôn quân giật giật vài cái, lập tức không còn hơi thở, nơi khóe miệng còn vương lại chút máu đỏ thẫm.

Trần Hy Hy bỗng giật mình, là trúng độc!

Nàng run rẩy rút chủy thủ ra, nguyên nhân tử vong không phải vì vết thương này, mà bởi vì... hắn ta đã trúng độc từ trước.

Một cơn ớn lạnh không ngừng truyền đến từ phía sau, có kẻ đã sắp đặt chuyện này để gán tội cho nàng. Trần Hy Hy không kịp suy nghĩ nhiều, trước khi thị vệ xông vào, nàng phải rời khỏi đây.

Chẳng qua, vừa mới ra đến cửa, đã nghe thấy tiếng hô to:

“Vương thượng bị ám sát rồi! Mau bắt nàng ta lại!”

Quả nhiên là một cái bẫy!

Trần Hy Hy nghiến chặt răng, lập tức chạy đi. Nhưng lối ra hoàng cung đều đã bị bao vây, cuối cùng nàng chỉ đành chạy về hướng hành cung phía Tây.

Tuyệt đối không thể để bị bắt, nếu không, chết chính là kết cục của nàng!

Trong lúc cấp bách, Trần Hy Hy chỉ có thể trốn tạm vào một gian phòng. Nàng nhìn về hướng cửa sổ ở góc khuất, xung quanh cũng không có người canh giữ, liền nhanh nhẹn nhảy vào.

Không ngờ cửa sổ lại thiết kế cao hơn so với mặt sàn, Trần Hy Hy thoáng chốc liền bị ngã xuống đất. Cố nhịn đau đứng dậy, bất ngờ trên cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo quen thuộc.

Lúc này ngoài cửa, thị vệ cũng đã đuổi đến, có tiếng nói cung kính vọng vào:

“Hoàng đế Hạ quốc, thứ tội cho ty chức làm phiền. Vương thượng vừa bị ám sát, ngài có thấy một nữ tử đội mũ sa, thân vận bạch y đi qua đây không?”

Chú thích:

Manh Yên Các, chữ Hán: 萌安阁. Trong chữ "萌" có bộ thảo (艹), bỏ bộ này ta có chữ "明" (Míng) – Minh.

Chị Hy luôn nhớ đến anh Minh =)).