Ánh Sáng Trắng

Chương 142: Cứu giúp

Tiết trời tháng sáu nóng bức như vậy, nhưng lại không thể ngăn được thần sắc tái nhợt trên khuôn mặt của thiếu nữ.

Trần Hy Hy cứng ngắc nhìn thanh kiếm sắc lạnh gác lên cổ mình, xuyên qua tấm màn sa, một đôi phượng mâu như chim ưng quen thuộc mạnh mẽ khóa chặt vào nàng.

Phương Hạo Thiên?

Phải rồi, chẳng phải hắn đến đây mừng sinh thần tên hôn quân sao?

Bên ngoài lại vang lên tiếng gọi cung kính, Trần Hy Hy cảm thấy bản thân quả thật đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Ra ngoài, chắc chắn sẽ bị thị vệ bắt. Còn ở trong này, hiện tại nam nhân trước mặt là khách quý của Lục Yên, nàng lại che mặt, hắn chắc chắn sẽ không vì một nữ tử không quen biết mà bao che cho nàng.

Hơn nữa, thanh kiếm lạnh lẽo đang kề lên cổ nàng là minh chứng rõ nhất cho thấy, hắn đã động sát tâm với nàng.

“Thích khách to gan, dám lẻn vào phòng trẫm.”

Khóe môi đỏ thẫm của Phương Hạo Thiên phảng phất ý cười băng lãnh. Trần Hy Hy dường như đoán được hành động tiếp theo của hắn, chớp mắt liền ngả người ra phía sau tránh lưỡi kiếm, lại không ngờ đến, tấm màn sa quanh viền mũ thoáng chốc bị mũi kiếm cắt xoẹt một đường.

Ngoài cửa sổ bỗng có cơn gió hạ thổi qua, màn sa bị cắt làm đôi loáng thoáng lay động, mơ hồ ẩn hiện một dung nhan yêu kiều như hoa sen chớm nở.

Đồng tử đen láy như mực của Phương Hạo Thiên bỗng chốc co lại, Trần Hy Hy nhìn biểu cảm chuyển biến của hắn, lòng thoáng cả kinh. Nàng thầm nghiến răng, nhân lúc hắn còn đang kinh ngạc, nhanh nhẹn xuất ra chủy thủ.

Cách duy nhất để rời khỏi đây... đó là phải dùng Phương Hạo Thiên để uy hiếp đám thị vệ ngoài kia!

Giây phút kinh ngạc tựa như bóng câu vụt qua khe cửa, Phương Hạo Thiên nhìn chủy thủ trong tay thiếu nữ, nơi nào đó trong kí ức thoáng hiện lên hình bóng một người con gái trong trẻo lạnh lùng, nàng cũng thích dùng chủy thủ.

Thậm chí, đã từng dùng nó kề lên cổ hắn.

Nếu Trần Hy Hy có khả năng phản ứng nhanh nhạy, thì Phương Hạo Thiên lại có thể ứng biến linh hoạt. Bởi vậy, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã chế ngự được nàng. Bàn tay lạnh băng hướng đến mũ sa, không chút lưu tình giật mạnh xuống.

Ánh sáng chiếu vào khiến thiếu nữ có chút hoa mắt, thần sắc tái nhợt của nàng cũng lặng lẽ thu vào đáy mắt thăm thẳm của hắn.

Thời khắc đó, thời gian tựa như ngừng chảy, không gian tựa như ngừng trôi. Bốn mắt chạm nhau, vô vàn những cảm xúc không thể gọi tên lần lượt dâng lên tựa như hàng vạn cơn sóng vỗ vào bờ.

Nơi trái tim dường như có bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt, đã rất nhiều đêm trong giấc mộng, hình bóng người con gái ấy cứ lặng lẽ xuất hiện, mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhăn mày của nàng đều khắc ghi vào tâm hắn.

Rồi khi tỉnh mộng, hắn lại giật mình phát hiện, nàng đã thực sự không còn nữa. Bốn bề tĩnh lặng, dưới ánh nến leo lắt trong đêm, chỉ có mình hắn đối diện với thứ tình cảm khắc khoải không thể nói.

“Hoàng đế Hạ quốc, ty chức cho người vào xem xét được không, biết đâu thích khách lẩn trốn, gây hại đến an nguy của ngài.”

Thị vệ bên ngoài lại kiên nhẫn lên tiếng. Đối với đại nhân vật này, đương nhiên không ai ở Lục Yên quốc này dám đắc tội.

Những cảm xúc cuộn trào trong mắt Phương Hạo Thiên dần dần thu lại. Hắn bỗng mỉm cười, hai tay vẫn chế ngự thiếu nữ. Hơi cúi đầu, chóp mũi cơ hồ chạm vào chóp mũi nàng, nhàn nhạt nói vọng ra:

“Nữ tử vận bạch y, đúng là có đấy.”

Trần Hy Hy chỉ cảm thấy con đường phía trước bỗng biến thành màu đen, nàng nghiến răng, Phương Hạo Thiên quả nhiên không tha cho nàng.

“Vậy ty chức lập tức cho người vào áp giải, lấy máu nàng ta tế cho linh hồn vương thượng.”

Phương Hạo Thiên vẫn mỉm cười phong đạm vân khinh. Hắn nhìn ánh mắt trong trẻo lạnh lùng quen thuộc trước mặt, ngay khi tiếng bước chân đã gần đến đại môn, lời nói bình thản lại vang lên, âm điệu không lớn nhưng thấm đượm một cỗ uy nghiêm xen lẫn chút cảnh cáo:

“Nhưng nàng... là ái phi của trẫm.”

Dứt lời, không gian bỗng chốc trở nên im ắng. Trần Hy Hy khẽ mở to mắt nhìn phượng mâu trầm lặng như nước của Phương Hạo Thiên. Lúc trước hắn vẫn luôn tỏ thái độ thù địch với nàng, hiện tại nói như vậy, đương nhiên khiến nàng kinh ngạc.

Còn chưa kịp định thần, hơi thở ấm áp thoang thoảng hương mai lại thấm đượm bên tai:

“Một quân cờ có giá trị, tất nhiên không thể để lãng phí.”

Ánh mắt Trần Hy Hy lập tức phủ đầy sương giá, khóe môi cũng giương lên nụ cười thị huyết.

Nàng làm sao có thể quên, Phương Hạo Thiên là kẻ không bao giờ làm những việc chẳng hề đem lại lợi ích cho bản thân.

“Lâu rồi không gặp, Hạ hoàng vẫn kinh tài tuyệt diễm, áp đảo phàm trần như xưa. Nhưng có phải... ngài đã đánh giá quá cao giá trị của ta không?”

Vận mệnh thật khéo trêu người, khi nàng đã cố thoát khỏi nơi đầy rẫy thị phi ấy, một lần nữa lại vì thân bất do kỷ mà từng bước quay đầu.

Nàng biết, hiện tại nàng không còn lựa chọn nào khác, hoặc là chết ở đây, hoặc là thỏa hiệp với hắn.

Nhìn đôi mắt phủ một tầng sương lạnh của thiếu nữ, trong lòng Phương Hạo Thiên bỗng dưng phảng qua một chút ưu phiền. Lời nói vừa rồi, hắn biết rất rõ... đó không phải là lời tự đáy lòng cất lên.

Nhưng đối mặt với nàng, hắn... chỉ có thể làm như vậy.

Thị vệ bên ngoài định rời đi, song nghĩ đến hành cung phía Tây này chỉ có ba cung điện ít ỏi, nếu không rà soát kỹ sẽ để nàng ta chạy mất, lại kiên nhẫn nói một tiếng.

Chuyện vương thượng một nước bị ám sát là vấn đề mang tính nghiêm trọng, Phương Hạo Thiên nhìn bạch y nhuốm máu của thiếu nữ, lạnh nhạt nói:

“Cởi ra!”

Trần Hy Hy ngẩn người, bấy giờ mới chú ý đến y phục trên người đã nhuốm máu của tên hôn quân từ bao giờ. Phương Hạo Thiên nói như vậy, ý tứ rất rõ ràng, hắn sẽ cho thị vệ bên ngoài vào rà soát.

Y phục nàng nhuốm máu, tất nhiên sẽ là bằng chứng chứng minh nàng là thích khách.

Nhưng tiết trời hiện tại đang là mùa hè, bên trong nàng chỉ mặc một bộ trung y mỏng. Trần Hy Hy nghĩ đến đây, ngón tay bất giác run run.

Phương Hạo Thiên như nhìn ra tâm tư thiếu nữ, chỉ thấy hắn cởi xuống ngoại bào đưa cho nàng, vẫn lạnh nhạt nói:

“Mặc vào!”

Trần Hy Hy cầm lấy ngoại bào, nhìn hắn quay lưng bước đi, liền nhanh nhẹn cởi bỏ bộ bạch y trên người, sau khi xong xuôi, quyết định đem nó giấu dưới gối Phương Hạo Thiên.

Cho mười lá gan, cũng không ai dám kiểm tra giường của hắn!

“Cũng thật biết tận dụng thiên thời, địa lợi, nhân hòa nhỉ?”

Trần Hy Hy quay đầu nhìn hắn, lại là cái giọng điệu mỉa mai đó.

Thị vệ tiến vào rà soát, Trần Hy Hy bình tĩnh ngồi bên cạnh Phương Hạo Thiên, nàng không quên, hiện tại phải diễn vai sủng phi của hắn.

Khoảng một nén nhang sau đó, đám người lắc đầu không tìm thấy, liền hành lễ với Phương Hạo Thiên rồi lui ra.

“Gan cũng thật đủ lớn, một thân một mình lại dám ám sát Lục Triệt.”

Chờ người rời đi, Phương Hạo Thiên mới liếc nhìn thiếu nữ, ngón tay thon dài gõ lên quân cờ trên bàn.

Trần Hy Hy bật cười, gật đầu đáp lại:

“Một thân một mình... đúng vậy, ai lại dám đi ám sát trong khi tứ bề đều bất lợi cho bản thân chứ. Ta nói ta không làm, ngươi tin không?”

“Tin.”

Phương Hạo Thiên không chút do dự đáp lời.

Chỉ bởi vì hắn biết, kẻ đứng sau là ai.

Một Lục Yên quốc nhỏ bé không đáng để hắn bận tâm, nhưng không có nghĩa, tình hình nội bộ trong đó, hắn không biết.

Phương Hạo Thiên nhìn nắng vàng ngoài cửa sổ, bình thản lên tiếng:

“Qua tang lễ của Lục Triệt, trẫm sẽ đưa ngươi về Hạ quốc.”