Edit: Jin
Beta: Su
Kiều Kiều cuối cùng là được Trình Tu từ ống khói ôm xuống dưới.
Cánh tay người đàn ông cường tráng mà có lực, vững vàng mà nâng bạn lúc ấy làm chính bạn nghi ngờ mình biến thành một mảnh lông chim, dù sao thì Kiều Kiều cũng chính là có loại cảm giác này. Cô được nhẹ nhàng ôm ra, sau đó lại được khoác lên áo khoác của Trình Tu, vì thế liền biến thành một cây lông chim áo vận động.
"Bên ngoài thế nào?" Giản Bạch Du nhảy ra khỏi đống đất đá vụn gạch ngói xong lấy áo khoác của mình rồi lại một lần nữa mặc vào, tuy rằng tóc tai rối loạn, trên người cũng dính đầy vết bẩn, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn, dường như đối với loại chuyện này đã tập mãi thành thói quen.
"Bên ngoài đều là cảnh sát, chúng ta đi gara ngầm."
Trình Tu trả lời lời ít mà ý nhiều, anh đưa giày của Kiều Kiều lại cho cô, nhưng giày cao gót hiển nhiên không thích hợp trong trường hợp này, vì thế Kiều Kiều lắc đầu không lấy, tính toán trực tiếp đi chân không.
Trình Tu cúi đầu nhìn thoáng qua, cũng không nói gì.
Kiều Kiều trộm ngắm sườn mặt Trình Tu, cảm thấy người trước mắt này giống như cô chưa từng gặp qua, xa lạ làm cho Kiều Kiều không dám đến gần. Cô chưa từng gặp qua một Trình Tu như vậy, một thân đồ đen làn anh như biến thành những khối đá ngầm đen nhánh của bờ biển, lạnh lùng, hờ hững, làm người ta không có cách nào tới gần. Anh từ đầu tới cuối đều không làm động tác gì dư thừa, tay luôn cầm súng không rời, súng của anh không giống hàng mỹ nghệ tinh xảo như cái súng lục của Giản Bạch Du, đó là một cái nặng trĩu, được sơn bóng AK-47, một linh kiện dư thừa cũng không có, chỉ là bị Trình Tu nắm ở trong tay, khiến cho người khác sợ hãi không thôi.
Ba người dẫm lên những mảnh kính cùng gạch vỡ rơi đầy đất đi ra ngoài, Trình Tu rốt cuộc cũng không để Kiều Kiều đi chân đất, anh trực tiếp dùng một tay ôm Kiều Kiều lên, tư thế giống như ôm một cô gái nhỏ làm Kiều Kiều dựa vào trên vai anh. Bên ngoài, tiếng còi cảnh sát đang kêu, nhưng đều đi đã khá xa. Theo lý thuyết nếu đã xảy ra một vụ mưu sát nghiêm trọng thì cảnh sát hoàn toàn có quyền phong tỏa xung quanh, chỉ có diều quan trọng là trong cái tiểu khu này toàn người không giàu cũng cao quý, các người phong tỏa không cho ra vào, người ta có cuộc họp thì như thế nào? Người ta phải đi công tác thì làm sao? Không có một câu nào là cảnh sát có thể trả lời được nên họ chỉ có thể miễn cưỡng phong tỏa mấy căn hộ ở xung quanh căn nhà của Tưởng Li, còn những nơi khác chỉ có thể hữu tâm vô lực.
Trình Tu dừng xe ở gara ngầm, là một chiếc Land Rover, cũng không biết Trình Tu làm thế nào để vòng qua một đám cảnh sát phía bên ngoài đem xe tiến vào, Giản Bạch Du vừa thấy xe thì liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, anh bước nhanh về phía cốp xe rồi lấy một bộ quần áo mới ra, cũng mặc kệ Kiều Kiều vẫn còn đang ở đây, anh chui vào ghế sau thay đồ.
Kiều Kiều được Trình Tu đặt ngồi vào ghế phụ, sau đó Trình Tu khởi động xe, một cái quay xe điêu luyện, Land Rover phát ra một tiếng nổ vang, nhanh chóng tăng tốc hướng về phía cửa mà chạy.
Tim Kiều Kiều lập tức nhảy lên tận họng, cô vốn tưởng rằng bảo vệ sẽ không mở cửa, không ngờ rằng Trình Tu chỉ hạ cửa kính xe xuống ra hiệu tay, bảo vệ tựa như đã sớm thông đồng tốt với bọn họ nhanh chóng nhấc chặn cửa lên, Trình Tu nhấn chân chân ga đi qua, đã nhanh chóng vượt xa gần trăm mét.
Trong xe vô cùng yên lặng, qua vùng ngoại thành chính là phố xá sầm uất, Land Rover vô cùng không hấp dẫn sự chú ý của người khác, giờ đang là giờ cao điểm, tiếng loa còi trước sau nối liền nhau, Kiều Kiều trong lúc nhất thời cảm thấy có chút hoảng hốt, giống như chuyện vừa mới xảy ra hoàn toàn là ảo giác.
Cô hôm nay đã thấy một người còn sống sờ sờ ngay phút chốc chết trước mặt mình, còn trốn ở trong ống khói hơn 20 phút, nói không chừng còn từ một người bình thường lập tức biến thành kẻ bị cảnh sát truy nã, những việc này nếu ở ngày trước Kiều Kiều nhất định nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện tại trải qua từng chuyện lại ngoài dự đoán mà cảm thấy chúng không đáng sợ bao nhiêu.
Lúc đầu tất nhiên là rất sợ hãi, sợ tới mức không đi nổi, sợ chính mình ngồi tù, nhưng nhìn thấy Trình Tu đến, cô liền mạc danh mà cảm thấy vô cùng an tâm, sau đó bỗng cảm thấy có chút kích thích, loại cảm giác này làm Kiều Kiều bỗng giật mình, rõ ràng hai mươi năm qua trong cuộc đời cô vẫn luôn nghĩ rằng mình cả đời đều là một công dân tốt và sẽ tuân thủ pháp luật.
"Cô muốn đi đâu?" Trình Tu vừa lái xe vywfa mắt nhìn thẳng hỏi.
"Giờ tôi về công ty có an toàn hay không?" Kiều Kiều thật cẩn thận nói.
"Không sao." Giản Bạch Du ngồi phía sau vừa cài cúc áo ở tay vừa cười nói,: "Chuyện này đã kết thúc, cô có thể bắt đầu quên hết."
Kiều Kiều đương nhiên sẽ không thật sự quên đi, nhưng cuộc sống sinh hoạt sau đó dần trở về quỹ đạo, chuyện này đã bị phong ấn hoàn toàn ở trong trí nhớ, không chút liên quan tới cuộc sống sinh hoạt của Kiều Kiều, tất cả đều xa lạ giống như việc đó chỉ là một giấc mơ.
Ngày đó Tần Thụy Thành gọi cho Kiều Kiều mấy cuộc điện thoại, túi xách của Kiều Kiều sớm đã chẳng thấy đâu, điện thoại cũng không biết rơi ở chỗ nào, Kiều Kiều xác định 100% chắc chắn cảnh sát nhất định biết cô đã ở đấy, nói không chừng túi xách cũng bị cảnh sát coi như manh mối quan trọng mà lấy đi rồi, nhưng cũng không biết Giản Bạch Du làm cách nào, đừng nói là cảnh sát tới bắt người, đơn giản là đến dò hỏi cũng không có, theo lí thuyết bọn họ không đi tìm Giản Bạch Du thì cũng là điều bình thường, nhưng chứng cứ Kiều Kiều ra vào biệt thự của Tưởng Lị rõ như ban ngày, đơn đăng kí, video an ninh, vân tay, lông tóc,.... Cái nào cũng là chứng cứ vô cùng xác thực,nhưng Kiều Kiều lo lắng đề phòng chờ đợi vài ngày cũng không thấy có bất luận chuyện gì phát sinh, thế giới như nhau dĩ vãng mà tốt đẹp, phảng phất như người tên Tưởng Lị đã bốc hơi khỏi thế giới này.
《 Liên hoàn 》 quay chụp tiến hành thật sự thuận lợi, vốn dĩ đây không phải là một bộ phim dài, thêm vào cũng chỉ có kéo dài 70 - 80 phút, Kiều Kiều cùng Trình Tu diễn hai cảnh diễn cuối cùng vô cùng hoàn mĩ để bộ phim có thể thuận lợi đóng máy, 《 Liên hoàn 》 bắt đầu tiến vào phần cắt nối biên tập phối âm thanh, công việc của Kiều Kiều xem như kết thúc.
"Kiều Kiều?" Tần Thụy Thành bỗng tiến vào cảm ơn mọi người trong studio, anh dù sao cũng hay xuất hiện, toàn bộ đoàn phim từ trên xuống dưới mấy chục con người hầu như ai cũng biết anh, vì thế mà đạo diễn cũng đưa cho anh một li champagne chúc mừng, nghiễm nhiên đã hoàn toàn coi như người một nhà.
"Điện thoại của em đâu? Mấy ngày nay gọi điện cho em đều không được, anh đành phải đến đây bắt người." Tần Thụy Thành cọ đến bên người Kiều Kiều, né khỏi đám người rồi nhẹ giọng nói.
" Em mới bị cướp túi xách mấy ngày hôm trước, điện thoại cùng mọi thứ đều ở bên trong, em đã quên nói cho anh." Kiều Kiều mặt không đổi sắc nói ra lí do mình đã sớm chuẩn bị từ trước.
" Bị cướp?" Tần Thụy Thành lập tức lui ra phía sau một bước rồi đánh giá Kiều Kiều từ trên xuống dưới, ánh mắt kia rõ ràng như muốn nói "Nếu không phải đang ở đây, anh nhất định phải sờ để kiểm tra": "Thế nào rồi, có bị thương không?"
"Không có, bọn họ cướp túi xách rồi đi chứ không làm hại em."
"Không có khả năng." Tần Thụy Thành trả lời như chém đinh chặt sắt: "Nếu anh là cướp thì thuận tiện còn sẽ cướp luôn cả sắc."
Anh bỗng nghĩ đến việc gì rồi như đại kinh thất sắc nói:" Em sẽ không ngủ cùng bọn cướp đấy chứ!?"
"Anh mới ngủ với bọn cướp ấy!" Kiều Kiều phẫn nộ mà đánh một cái vào mông Tần Thụy Thành, Tần Thụy Thành khoa trương mà kêu một tiếng, giả vờ bị Kiều Kiều đánh đi ra ngoài, lảo đảo hai bước ra sau hừ hừ nói: "Huhu, Tiểu Kiều dễ thương trước kia đã biến mất."
Kiều Kiều mặc kệ anh, không ngờ rằng Tần Thụy Thành bỗng nhiên làm khó dễ, nhân lúc Kiều Kiều không chú ý lập tức sấn tới ôm eo Kiều Kiều bước tới chỗ ngoặt của studio, một loạt động tác của anh vô cùng lưu loát như đã được luyện tập qua, Kiều Kiều còn không kịp kêu ra tiếng thì đã bị Tần Thụy Thành ấn ở trên tường. Anh cúi đầu vừa hôn Kiều Kiều vừa sờ loạn khắp cả người cô.
"Ngô ——" Kiều Kiều không có năng lực phản kháng, nghĩ lấy rượu hất Tần Thụy Thành nhưng cũng hất trượt, một giọt cũng chưa dính lên đối phương, chỉ có thể phí công mà cầm ly rượu không nhưng lại bị Tần Thụy Thành hôn đến thất điên bát đảo.
"Ngoan, Tiểu Kiều......" Tần Thụy Thành giở trò, nhưng ở trong studio vô cùng náo nhiệt, bất cứ lúc nào cũng có thể có người lại đây, anh rốt cuộc cũng không dám quá mức làm càn, chỉ có thể không cam lòng mà hung hăng ôm Kiều Kiều vào trong ngực, như là muốn dùng sức khảm cô vào người mình, ôm đến mức cả người Kiều Kiều đều khó chịu.
"Anh nhớ em muốn chết —— anh đã đếm, đại khái đã có 14 ngày, à không, 15 ngày chưa làm Tiểu Kiều." Tần Thụy Thành cách áo ngực Kiều Kiều liều mạng xoa ngực cô, môi dán bên tai Kiều Kiều tê tê mà bật hơ: "Mỗi ngày xem em cùng Trình Tu quay giường diễn anh đều sắp tức chết rồi."
"Ai nha buông tay! Xung quanh đều là người!" Kiều Kiều hoảng sợ mà kéo cái tay đang muốn với vào váy mình của Tần Thụy Thành ra: "Anh diễn cũng đều ra nhiều mà giờ còn lại dục cầu bất mãn như vậy!"
"Em không biết đâu." Tần Thụy Thành dừng lại động tác nghiêm trang mà nói: "Trong thân thể anh có hai hệ thống bắn tinh khác nhau, bắn cho người khác chính là loại chất lượng thấp hèn, dây chuyền sản xuất sinh sản, giá cả rẻ tiền. Bắn cho em thì không giống thế, lượng nhiều chất lại tốt, thuần thủ công chế tạo, vừa nùng vừa trắng, giả một đền trăm."
Kiều Kiều mặt vọt một cái liền đỏ, trong đầu cô lập tức liền nghĩ tới tinh dịch trước kia Tần Thụy Thành bắn ra, tuy rằng Tần Thụy Thành càng thích cuối cùng bắn vào trong thân thể cô, nhưng cũng từng có thời điểm không kịp mang bao cuối cùng chật vật bắn ra bên ngoài, Tần Thụy Thành bắn tinh luôn rất có sức bật, nhiều lần đều giống như anh đã nghẹn thật lâu.
"Thế nào? Anh ngoan chứ Tiểu Kiều?" Tần Thụy Thành vừa thấy Kiều Kiều mặt đỏ liền biết kế sách lần này của mình đã thành công hơn phân nửa, anh càng thêm đắc ý hơn, cố ý hơi hơi nghiêng mặt mình ra, bày hết đường cong rõ ràng của cằm cùng hầu kết đang di chuyển của mình, anh đã làm bạn diễn hai năm với Kiều Kiều, một ít điểm mẫn cảm thị giác mà Kiều Kiều không muốn người khác biết anh đều rõ ràng, hiện tại anh đã thả mồi cá, chỉ chờ Kiều Kiều cắn câu nữa thôi.
"Đê tiện......" Kiều Kiều đương nhiên thấy được động tác nhỏ của Tần Thụy Thành, kỳ thật cô cũng bị nụ hôn dài vừa rồi của đối phương làm cho có chút hứng khởi, Kiều Kiều vừa phỉ nhổ bản thân ở trong lòng không nguyên tắc vừa nhìn chằm chằm hầu kết gợi cảm của Tần Thụy Thành.
"Lần trước việc anh bắn bên trong......" Kiều Kiều nuốt một chút nước miếng.
"Anh thề với đèn." Tần Thụy Thành giơ ba ngón tay lên rồi trịnh trọng nói: "Lần này sẽ làm đàng hoàng, không chừa hậu hoạn."
Ahuhu, thần lí trí, người vì cái gì muốn rời con mà đi!
"Nhưng... nhưng em hiện tại vẫn chưa thể rời khỏi đây, đạo diễn còn chưa có đọc diễn văn đâu." Kiều Kiều ý đồ bắt lấy cọng rơm cuối cùng.
"Suỵt." Tần Thụy Thành ngăn chặn môi Kiều Kiều, cười đến vẻ mặt giảo hoạt: "Anh có biện pháp."
@@@
"Nhờ một chút, nhờ một chút! Nơi này có người té xỉu." Tần Thụy Thành khoa trương mà ôm Kiều Kiều ở dưới ánh nhìn chú mục của nhân viên khắp studio hướng ra bên ngoài, Kiều Kiều tự sa ngã mà dúi đầu vào hõm vai của Tần Thụy Thành, nghĩ thầm thật may mắn đã quay xong phim rồi, bằng không chính mình không có mặt mũi gặp lại các đồng nghiệp.
- -----
Ủa rồi anh khôn thế ai chơi lại hả a Thành:v