Bắc Thần

Chương 24. (Đã chỉnh sửa)

Trời đã tối đen, đêm dần về khuya, tinh tú trên bầu trời ít ỏi không có mấy.

Dụ Huấn Chiêu ngựa quen đường cũ, đổi một bộ quần áo dành cho nội thị Tây cung, đeo lên khăn che mặt trắng, xách lồng đèn tiến về phía Tây môn.

Đi ngang qua ngõ nhỏ gần Tây cung lạnh lẽo, chợt một bóng dáng nho nhỏ từ trong đêm tối lao ra va vào Dụ Huấn Chiêu khiến nàng giật mình, suýt ngã.

Nàng nhìn lên, đối diện với một ánh mắt u uất, chất chứa oán hận, chủ nhân của đôi mắt ấy là một bé trai khoảng chừng 5 tuổi gầy gò, rách rưới, trời đông rét buốt mà ăn mặc mỏng manh đến mức Dụ Huấn Chiêu thấy lạnh giùm.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bé trai có vẻ rất đề phòng, căng thẳng nhìn chằm chằm Dụ Huấn Chiêu.

Đứa bé xanh xao, gầy giơ xương, nương theo ánh đèn, Dụ Huấn Chiêu còn nhìn thấy da thịt tím tái đi vì lạnh của nó. Mùi gà nướng béo ngậy, thơm nồng lan tỏa trong không gian và nét mặt lạnh nhạt như thể mọi việc không liên quan đến nó.

Vĩnh Lạc công chúa đã hiểu gà nướng này từ đâu mà có.

Dường như đứa bé đã đói bụng đã lâu, cái mũi đỏ bừng vì lạnh hít ngửi hương gà nướng lại vì kẻ xa lạ xâm nhập mà nôn nóng không yên lòng, chốc chốc lại cúi đầu nhìn bọc vải cũ nát, không nhìn ra màu sắc từng có bao lấy gà nướng thơm lừng đã rơi xuống đống tuyết bên cạnh.

Dụ Huấn Chiêu đương lúc muốn rời đi, đã bị một tiếng quát tục tằng cản lại.

“Ngươi lại đi chơi đâu hả, A Nô?”

Một ma ma người đầy khắc khổ, quần áo vải thô tối màu nhưng lành lặn hơn đứa bé xuất hiện. Bà ta quắc mắt, hung thần ác sát kéo đứa bé lại gần xét nét.

“Á à, thì ra là đi trộm. Ta đã nói mà. Thảo nào dạo gần đây cứ luôn ngửi thấy mùi thức ăn, thì ra là mày ăn trộm. Mày tưởng mày là thập tam hoàng tử thì lão đây không làm gì được mày chắc. Có là phượng tử long tôn thì vào Tây cung rồi cũng chỉ là phận đê hèn, không có ngày ngóc đầu lên được mà thôi. Đi về.”

Bà ta cấu mạnh lên tay đứa bé để lại những vết xước dài và những dấu bầm xanh tím, A Nô giãy dụa ngặt nỗi sức không địch lại, trong mắt ánh lên từng tia thù hằn.

Thì ra là nó!

Dụ Huấn Chiêu còn chưa hết kinh ngạc thì đã bị ma ma hung hãn liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới.

“Ngươi là ai? Sao trước giờ lão chưa từng thấy ngươi?”

“Hắn là Tiểu Đức Tử, phụ việc cho ta.”

Một người khác bước ra từ bóng đêm lên tiếng, y chính là tên nội thị khiêng người chết ra bãi tha ma cùng với “Tiểu Đức Tử” cách đây không lâu.

“Trần công công.”

Có vẻ như uy danh của Trần Xá ở Tây cung rất vang dội nên ma ma có chút kiêng dè y.

Trần Xá mới vừa thăng chức, tân quan nhậm chức ba đốm lửa*, lại nghe nói bên trên có chỗ dựa nên bà ta không dám làm bừa.

* ý nói quan mới cần phải lập uy nên ma ma không dám đụng vào

Trần công công nhìn lướt qua đứa bé và ma ma, hiểu rõ mà không có ý kiến gì, chỉ bảo.

“Bà đừng làm quá.”

Ma ma vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, mau chóng dắt thập tam hoàng tử rời đi, đứa bé không phản kháng, chỉ nhìn Dụ Huấn Chiêu mãi tới khi khuất bóng, trong mắt chứa mê mang.

Dụ Huấn Chiêu theo sau Trần Xá, dựa lối Tây môn mà đi. Tuyết rơi đầy đường, Tây môn thỉnh thoảng mới được sử dụng nên không được quét tước gì cả, đường trơn khó đi, nếu không cẩn thận té ngã cũng là chuyện thường thấy.

Mãi một lúc lâu sau, y mới lên tiếng.

“Về thập tam hoàng tử, ngươi đừng quá để tâm.”

Vĩnh Lạc công chúa thở dài.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, những con người bên ngoài tường hồng cao chót vót này ắt hẳn sẽ cho rằng đám hoàng tử, công chúa trong cung cấm ngày ngày ăn của ngon vật lạ, mặc châu mang ngọc, nhìn đồ vật trân quý nhiều đến ngán con mắt nào có ngờ tới ngay trong đại nội cung điện xa hoa, tráng lệ này lại có hoàng duệ sống cơ cực đến nhường ấy.

“Tiểu Đức Tử hèn mọn như bùn đất, mỗi ngày lo ăn không xong, nào dám để tâm tới chuyện của hoàng thất chứ.” “Tiểu Đức Tử” rũ mắt cụp mi, gượng cười.

Thấy “Tiểu Đức Tử” thực sự không để tâm, Trần Xá hài lòng, chỉ điểm một hai.

“Thập tam hoàng tử khác biệt, hắn không thể ra khỏi Tây cung, đừng phí tâm.”

Phượng tử long tôn từng ở Tây cung không ít: Nhu Huệ công chúa, Kính vương, Thập hoàng tử; bọn họ đều có thể ra khỏi Tây cung, một bước lên trời.

Khác biệt có chăng chỉ là mẹ ruột của thập tam hoàng tử dính líu tới cái chết của Ý Anh Hoàng hậu mà thôi.

Nhớ năm xưa Hoàng đế từng hứa sẽ độc sủng Ý Anh Hoàng hậu, trong hai ba năm đầu ông đã thực sự làm được, không thẹn với câu: quân vô hí ngôn. Thế nhưng mọi sự trên đời đâu có dễ dàng như vậy, sự ra đời Dụ Ngôn Tiếu và đứa bé A Nô đó là minh chứng.

Dụ Ngôn Tiếu là con của cung nữ được bệ hạ sủng hạnh trong lúc say rượu, cung nữ đó là người hầu hạ trong Thanh Hoa cung, suýt chút nữa đã bị bệ hạ ban cho một bát thuốc lạc thai.

A Nô còn ghê gớm hơn, nó là con của một vị tần ngự từng là tú nữ đợt gần nhất, nghe đồn Ý Anh Hoàng hậu lúc mang thai sắp đến lúc lâm bồn bị Xương Thịnh Đế bắt ở lại Thanh Hoa cung lấy mĩ danh an thai sinh con. Di muội cũng phải ở cạnh mẫu phi không được ra ngoài, cả Thái Học phủ và Phượng Thê cung cũng không được tới, lấy lí do chăm sóc mẫu phi, thực ra là bị giam lỏng biến tướng. Ý Anh Hoàng hậu nghi ngờ có điều khác thường bảo “Dụ Huấn Chiêu” ra ngoài xem thử, di muội đã thành công lẻn ra ngoài và cũng thấy được vị phi tử đã mang thai hơn năm tháng, bụng gồ lên đang dạo chơi trong Ngự Hoa Viên, được một đám tần ngự, cung nữ vây quanh nói mấy lời khoe mẽ.

“Dụ Huấn Chiêu” lớn lên trong cảnh phụ mẫu hòa thuận, tuy phía trên còn có một vị Hoàng hậu nguyên phối danh chính ngôn thuận nhưng điều đó không làm ảnh hưởng tới tình cảm của ba người bọn họ. Nàng cũng biết được lời hứa của phụ hoàng năm xưa, trước giờ vẫn luôn tin tưởng chân tình của Đế vương là có thật.

Nhưng mà…

Một Dụ Ngôn Tiếu đã đủ lắm rồi!

Hoàng quý phi nghe được tin dữ, đau thương quá độ nên sinh non đã thế còn sinh khó mới một xác hai mạng. Vị phi tử kia cũng bị ném vào Tây cung, bé trai trong bụng nàng sinh ở Tây cung đến giờ vẫn chưa có tên, bọn hạ nhân cứ “A Nô”, “A Nô” mà gọi, Xương Thịnh đế không muốn nhìn tới, mọi người đều không công nhận sự tồn tại của nó.

Hồ đồ làm sao! Chân tình của Đế vương sao có thể tin tưởng được, còn đòi hỏi độc sủng.

Cây cao đón gió há có kết cục tốt đẹp.

Có điều, đứa bé kia nếu không tự mình đứng lên thì cả đời này sẽ không ai đến vực nó dậy.

“Trần công công đã được thăng chức rồi, sao vẫn còn làm việc này?” Dụ Huấn Chiêu vác một đầu cuộn chiếu lên vai, nặng trịch, chứng tỏ bên trong lại là một cái xác nào đó. Người ở Tây cung ăn đói mặc rét, mùa đông chết cóng cũng không phải chuyện hiếm thấy.

“Người ngoài nói ta có chỗ dựa thế nhưng ta lại không biết là ai, làm lại nghề cũ để nhắc nhở mình không được quên quá khứ, tránh cho bản thân đắc ý quá mức mà đắc tội người khác.”

Không ngờ y lại là người sâu sắc đến vậy.

Dụ Huấn Chiêu và Trần Xá ra tới bãi tha ma, đặt cuộn chiếu xuống đất, nhân lúc y không để ý, “Tiểu Đức Tử” vào chỗ thay thế còn Dụ Huấn Chiêu dưới sự hỗ trợ của Lưu Phong, Hồi Tuyết, Tế Nguyệt về khu Bắc kinh đô.

Trần Xá quay lại, nhận thấy “Tiểu Đức Tử” như có điều khác lạ lại không rõ khác lạ chỗ nào.

Y lắc đầu, trước lúc làm việc uống chút rượu cho ấm người, có lẽ men rượu vào nên mới khiến y nhìn nhầm.

Thư phòng Kính vương phủ.

Kính vương mặc một bộ áo trực xuyết màu xanh đậm, quầng thâm dưới mắt không giấu nổi, trong mắt che kín tơ máu, ngày thường tuấn nhã ôn nhu, nay thêm mấy phần sa sút mệt mỏi.

Đàn hương an thần nồng đậm lan tỏa trong không khí.

Dụ Huấn Chiêu ngờ vực, thử hắn.

“Hoàng huynh xử lí sự vụ mệt nhọc nên nghỉ ngơi nhiều hơn, nghiệp lớn còn chưa thành mong huynh giữ gìn sức khỏe.”

Dụ Thừa Trạch che miệng ho khan, bờ lưng có đôi phần mỏi mệt. Hắn rót cho nàng một chén trà Bạch Hào Ngân Châm, nâng ấm Tử Sa làm động tác phượng hoàng gật đầu ba lần biểu thị hoan nghênh khách tới chơi.

(Cái này Dư xem trên page Tiểu Mộng Quán, phần Văn Hóa Trà Đạo, mọi người có thể vào xem để rõ hơn. Nội quy sàn truyện không cho phép dẫn link nên Dư không dẫn nhé.)

“Mùi hương nồng quá à. Xin lỗi muội nhé, vi huynh dạo này đúng là không khỏe.”

Dụ Huấn Chiêu nâng ấm trà, cảm nhận hương thơm thanh nhã, nước trà hơi vàng mà trong vắt, vị ngọt dịu, khẽ nhấp một ngụm.

Tâm tình cũng dịu lại.

“Hoàng huynh được Thánh thượng để mắt, đưa tới Đại Lý Tự rèn luyện, muội lấy trà thay rượu chúc mừng hoàng huynh.”

Kính vương cũng uống một hớp trà, mỉm cười ôn nhã.

Càng tiếp xúc với vị hoàng muội này, hắn càng cảm thấy nàng không đơn giản. Tài phú chất chồng thay hắn trải đường, đầu óc thâm sâu biết nghiền ngẫm ý vua, lại có tầm mắt xa rộng. Đơn giản như việc quan viên của Diêm ty, hắn theo lời nàng đến trước ngự tiền thỉnh tội, Thánh thượng thế mà khen hắn biết ăn năn, con biết quay đầu quý hơn vàng, chỉ trách phạt hắn kiểu tượng trưng để lấp miệng thiên hạ, sau đó thì cho hắn tới Đại Lý Tự rèn luyện.

Đại Lý Tự thuộc Tam Pháp Ty, chuyên xét lại những án nặng đã xử, rồi gửi kết quả sang Hình bộ trình lên Thánh thượng xin quyết định. Cái khó không phải những vụ án mà là những mối quan hệ lợi ích chằng chịt đan xen đứng sau chúng. Rất nhiều người bị mờ mắt bởi những thứ như thế, không giữ được quyết tâm kiên định ban đầu, phụ hoàng e rằng muốn thử hắn.

Về phần làm thế nào để cân bằng, chính hắn sẽ tự tay làm.

Trước đây cố gắng vô cùng mà phụ hoàng chỉ tượng trưng khen thưởng một chút, không cho hắn thực quyền, đâu như bây giờ, không đạt đến độ được bồi dưỡng như người kế thừa hoàng vị nhưng tốt xấu gì Thánh thượng cũng đã để hắn vào mắt, thà được như thế còn hơn làm có mà như không, vô hình trong mắt phụ hoàng.

Được nàng chỉ điểm, đỡ tốn mấy năm phấn đấu.