Bắc Thần

Chương 25. Phong Nguyệt quán (Đã chỉnh sửa)

“Hôm nay mời hoàng muội tới đây là vì có chuyện không biết nên giải quyết thế nào, mong được muội chỉ điểm.”

Dụ Huấn Chiêu khẽ nhếch môi.

Còn có chuyện khiến Kính vương của chúng ta phải khó xử cơ à?

Thật hiếm thấy.

“Vậy nhất định là việc liên quan tới hoàng tẩu của muội rồi. Chúc mừng hoàng huynh.” Nàng hiểu ý cười trêu ghẹo hắn.

Kính vương cười cười, đưa cho nàng một tờ danh sách các tú nữ tham gia điện tuyển, chỉ vào mấy cái tên được khoanh đỏ bằng bút son.

“Vi huynh do dự giữa bốn vị tiểu thư này.”

Dụ Huấn Chiêu nhận lấy, nhìn kĩ, cảm thấy Dụ Thừa Trạch không hổ là người nàng nhìn trúng, tầm mắt độc đáo đấy.

Nàng đáp: “Nhậm tam tiểu thư nhà Võ Uy tướng quân, Võ Uy tướng quân là ái tướng của bệ hạ, nắm mười vạn binh mã nhưng hổ phù lại do bệ hạ cầm giữ, hơn nữa…” Dụ Huấn Chiêu ý vị thâm trường cười. “Vị tiểu thư này rất có khả năng trở thành phi tử, đây không phải nhân tuyển tốt.”

“Hồ ngũ tiểu thư của Quốc Tử Giám Tế Tửu, Tế Tửu đứng đầu Quốc Tử Giám, lại xuất thân thế gia Hồ thị, tài năng xuất chúng còn kiêm chức Chiêm Sự Phủ Chiêm Sự*, được sĩ tử cả nước mến mộ. Tiểu thư nhà họ không phải lương xứng.”

*Chiêm Sự Phủ: nơi cung cấp mọi thứ cho Thái tử. Chiêm Sự: chức quan đứng đầu Chiêm Sự Phủ.

Thời kì này Thái Học phủ là nơi dạy học cho đám con cháu hoàng thất và một số nhà huân quý trong triều, không bắt buộc phải tài năng xuất chúng.

Quốc Tử Giám mới chân chính là thánh địa trong lòng các sĩ tử Vinh quốc, người vào được đều là hiền tài tương lai trở thành lương thần của đất nước. Cưới được cô nương nhà họ đương nhiên sẽ kết giao được với mạng nhân mạch mà Tế Tửu đem lại. Hồ Tế Tửu đã công khai ủng hộ Đông cung.

Thế nhưng, một khi cưới nàng, nhất định sẽ đối mặt với sự lựa chọn giữa hai phe Thái Tử và Thành vương mà bên ngoài Kính vương do Chu quý phi nuôi nấng đương nhiên theo lý phải ngả về phía Thành vương.

Nếu lấy một nữ nhân không thể một lòng toàn tâm toàn ý đứng về phía mình, tương lai ắt mất nhiều hơn được.

“Chu nhị tiểu thư nhà Lại Bộ Thượng Thư, nàng ta là cháu gái ruột của Chu quý phi, lấy nàng chứng tỏ lập trường của huynh hoàn toàn nghiêng về Thành vương, lấy được lòng Chu quý phi, mà huynh tương lai muốn nên nghiệp lớn, không nhất thiết phải cưới nàng.”

Còn một điều mà nàng không nói chính là Chu nhị tiểu thư là thứ xuất. Kính vương trông nho nhã dịu dàng trên thực tế cũng mắc phải bệnh kiêu ngạo của đám phượng tử long tôn. Hắn chắc chắn sẽ chướng mắt Chu nhị.

Dụ Thừa Trạch nghe được câu trả lời mong muốn, thư thái cười.

“Ý hoàng muội là Biện cô nương?”

Dụ Huấn Chiêu vuốt cằm, khẽ gật đầu.

“Đúng vậy. Biện đại cô nương là con gái của Cấp Sự Trung Hình Khoa thuộc Đô Sát Viện, người này nổi tiếng cương trực. Hoàng huynh cũng biết Đô Sát Viện có trọng trách can gián vua, giám sát và vạch tội vua quan, hoàng thân quốc thích, kẻ chỉ ra cái sai, đương nhiên dễ gây thù chuốc oán với các đồng liêu. Ông ta thẳng thắn, dám nói sự thật, tính tình lại cứng rắn, dám vạch tội cả trưởng quan của mình – Hữu Đô Ngự Sử. Huống chi ông ngoại của nàng là Lễ Bộ Thượng Thư, theo tin tức hành lang thì ông sẽ là chủ khảo của kì thi mùa xuân năm sau, đối với hoàng huynh cũng có lợi.”

(Chức quan đứng đầu Đô Sát Viện là Tả/Hữu Đô Ngự Sử nhưng Tả Đô Ngự Sử không chuyên đặt nên trong truyện, ở Vinh quốc, Dư sẽ để Hữu Đô Ngự Sử cao nhất.)

Cấp Sự Trung Hình Khoa – Biện Khản không thẹn với cái tên của mình, đừng nói là Hữu Đô Ngự Sử, ngay cả bệ hạ ông ta cũng dám vạch tội nữa là.

(Khản: cương trực, cứng cỏi)

Sau khi Hoàng quý phi qua đời, bệ hạ không thiết ăn uống đã mấy lần ngất xỉu, khi tỉnh táo lại việc đầu tiên là lưu đày di muội, việc thứ hai là truy phong Hoàng quý phi thành Hoàng Hậu, ban thụy hiệu mười hai chữ.

Các quan lại cho rằng việc này không hợp lễ do Hoàng hậu nguyên phối còn sống mà lại truy phong phi tần thành hậu, hành động này chẳng khác gì tát thẳng vào mặt Kinh hậu, vả lại Hoàng đế còn cho nghỉ triều mấy tháng trời, không màng đến chính sự khiến người ta liên tưởng đến một câu: hồng nhan họa thủy.

Mà đối lập với hành động không giữ thể diện cho trung cung, vô tình vô nghĩa của Xương Thịnh đế lại là sự hiền huệ của Kinh hậu. Bà không oán không hận, lo liệu tang nghi cho Ý Anh Hoàng hậu, làm lụng vất vả đến nỗi ngất đi, người người đều phải khen một tiếng, quả là hiền đức. Thừa Ân Công – huynh trưởng của Kinh hậu cũng dâng tấu biểu bày tỏ sự thương tiếc đối với Ý Anh Hoàng hậu, khen nàng một tràng, đồng thời khuyên bệ hạ bớt đau buồn mà chăm lo việc nước.

Trong nhất thời, thanh thế của phe cánh Đông cung được bề dâng cao, ngay cả bảo hoàng đảng chỉ trung với bệ hạ cũng ủng hộ hết mình.

Thế nhưng đã sống lâu trong dư uy của bệ hạ và trải qua cuộc đoạt đích long trời lở đất, máu tươi chất chồng của Thánh thượng, những vị quan lớn đã cao tuổi vẫn có một sự kiêng dè nhất định. Gió chiều nào theo chiều nấy, đám quan lại thấy quan trên không dám quá mức, cũng không ai dám nhảy nhót quá phận, sợ bệ hạ nóng đầu lên thì mũ ô sa trên đầu khó giữ.

Giữa lúc đó thì Biện Khản nhảy ra quỳ trước Kiến Chương cung đập đầu can gián, vạch tội bệ hạ háo sắc không màng chính vụ, còn mắng Ý Anh Hoàng hậu hồ mị hoặc chủ, hồng nhan họa quốc, nói ra những điều mà người khác không dám nói.

Theo lệ cũ, Ngự sử buộc tội, chính Thánh thượng cũng phải chú ý lắng nghe.

Thánh thượng đang đau xót quá độ, nghe Biện Khản nói mấy lời chướng tai, lập tức cách chức ông ta, đuổi khỏi Lạc Dương, hai năm gần đây mới điều về.

Kết thông gia với một vị quan lại không được lòng bệ hạ và chúng đồng liêu, cứng quá dễ gãy, lại hay đi gây thù chuốc oán với người khác, thế lực không bao giờ có cửa sánh với Thành vương phi, Chu quý phi nhất định sẽ vui lòng hả dạ lắm. Nói không chừng còn có thể nhờ bà thổi gió bên gối, ra mặt nhờ bệ hạ tác thành.

“Hoàng muội tầm mắt nhìn xa, vi huynh bái phục.” Dụ Thừa Trạch chắp tay, cười đến gió xuân cũng không bằng, ra vẻ như được khai sáng.

Dụ Huấn Chiêu lại thừa biết, hắn đang làm bộ làm tịch mà thôi.

Nét cuối cùng trong tên của Biện tiểu thư được viết đậm hơn một chút, rõ ràng hắn đã nhắm tới người ta rồi.

Làm ngôn quan hai ngày ba bữa bị cách chức là chuyện bình thường thế nhưng chuyện liên quan tới Ý Anh Hoàng hậu đã chọc tới vảy ngược của Xương Thịnh đế vậy mà Biện Khản chỉ bị cách chức hai năm, nói không quá thì có lẽ Hoàng đế bệ hạ khi nghĩ kĩ lại cũng cảm thấy lời ông ta nói đúng.

Một thần tử vào được mắt Thánh thượng, dù tốt dù xấu, tương lai nhất định có thể có tác dụng vào những thời điểm mấu chốt.

Đối với phượng tử long tôn bọn họ, thành hôn không đơn giản chỉ là cưới một cô nương mà còn cưới luôn cả thế lực sau lưng nàng. Chọn lựa không kĩ rất có khả năng hỏng việc.

“Nghe nói Biện phủ gia phong thanh chính, cô nương trong nhà họ nhất định sẽ kế thừa được đức tốt, tương lai phu thê hòa thuận, cùng tiến cùng lùi, thật đáng mong chờ.” Dụ Thừa Trạch thở dài, cảm thán, nghe có vẻ mong đợi với cuộc hôn nhân này lắm.

Hắn đã cho người hỏi thăm rồi, danh tiếng của Biện Mậu Y trong kinh không nổi lắm nhưng nghe mang máng thì cũng hiền huệ, trưởng nữ trong nhà đa phần sẽ hiểu biết lễ nghĩa, tốt nhất nên dịu dàng mà không phải cứng quá như phụ thân nàng.

Danh tiếng không hiện mới càng thể hiện là khuê tú danh gia có nề nếp, mấy thứ gọi rằng kinh thành đệ nhất tài nữ/ mỹ nhân gì đó làm gì mà được đồn thổi bay cao, lẽ nào đường đường thiếu nữ khuê các lại biểu diễn tài nghệ trước mặt đám khách nhân, như vậy có khác nào nữ tử chốn yên hoa. Chậc, không ra thể thống gì!

"Thứ cho muội nói thẳng." Dụ Huấn Chiêu nghiêm túc nhìn Dụ Thừa Trạch. "Tuy không biết có được toại nguyện hay không nhưng hoàng huynh dù sao cũng nên đối xử tử tế với thê tử tương lai, dùng tình cảm thật mới cùng tiến cùng lùi được."

Hoàng gia bạc tình, nam tử xuất thân từ hoàng gia đa phần đều kế thừa loại tính tình đó.

Hoàng đế có tình với di mẫu của nàng bao nhiêu thì càng bạc tình với người khác bấy nhiêu. Như Hoàng hậu chẳng hạn, có lẽ năm xưa ngài cũng từng thề non hẹn biển với bà ta nhưng rốt cuộc không áp chế nổi nghi kị nên lòng phòng bị mới sâu nặng như thế.

Sau này Kính vương mà có duyên với đại vị vậy thì công lao nâng đỡ của nhà vợ không thể thiếu. Đám nam tử ấy mà, ghét nhất bị nói là dựa hơi nhà vợ dù cho đó có là sự thật. Nếu vì vậy mà tạo thành đôi oán ngẫu thì đúng là tội lỗi.

Nàng đề xuất là một chuyện, Dụ Thừa Trạch lựa chọn ra làm sao lại là chuyện khác.

"Đó là chuyện đương nhiên." Kính vương khẳng định.

“Huynh trưởng của bản cung, cánh càng ngày càng cứng rồi đây.”

Dụ Huấn Chiêu ngồi trong xe ngựa, khẽ đặt ngón tay lên trán.

Cuộc tuyển tú này diễn ra gấp gáp như vậy, ắt có điều khuất tất.

“Tới Phong Nguyệt quán.” Nàng khẽ nói một câu như vậy.

Xe ngựa tới khu Bắc kinh thành, dừng trước cửa Phong Nguyệt quán, các tiểu quan* mặt hoa da phấn, mảnh dẻ thanh tú, rượu ngon người đẹp, quả là một nơi tiêu khiển rất tốt.

* tiểu quan: nam kỹ.

Có điều, nàng không tới đây để tiêu khiển.

“Ô chao, tiểu ca thật tuấn tú quá, mới đến lần đầu phải không? Mời vào đây, mời vào đây.” Tú bà xanh đỏ lộng lẫy, mặt bôi trát son phấn dày đậm đon đả chào mời.

Dụ Huấn Chiêu đảo mắt, theo bà ta vào một căn phòng ở một góc khuất, chính lúc tú bà định đóng cửa phòng, nàng một tay chặn cửa, một tay nâng cằm bà ta, đầu ngón tay toát ra hàn khí như cảnh cáo bà ta đừng hòng giở trò bậy bạ, vừa ngả ngớn vừa lạnh lẽo nói.

“Bà tính làm gì, hử?”

Nàng đưa mắt ra hiệu cho Lưu Phong, ý bảo hắn đừng manh động.

“Đây là nơi làm ăn, phương châm của chúng ta là hòa khí sinh tài, cô nương muốn chơi loại nam nhân nào chỉ cần nói với ma ma ta một tiếng, Phong Nguyệt quán chúng ta nhất định sẽ khiến cô nương hài lòng, thế nhưng chớ nên mang theo đao kiếm tới sinh sự.” Tú bà nhận thấy đầu ngón tay tỏa đầy nội lực của Dụ Huấn Chiêu, hơi lo sợ nhưng vẫn cứng rắn nói.

Dụ Huấn Chiêu hiện đang mặc một bộ trường bào xanh nhạt, tóc đen nhánh dùng một sợi gấm buộc lên, ăn mặc như nam nhân nhưng không hề che che lấp lấp theo kiểu của mấy cô nương mê thoại bản học đòi nữ giả nam trang dạo chơi thanh lâu đương thời vậy nên nàng cũng không lạ gì khi ma ma biết được giới tính của mình.

Có điều…

“Ý bà là dạo gần đây có nữ tử nào tới Phong Nguyệt quán kiếm chuyện à?” Là lớn mật đến mức đi chơi trai trong thời buổi này hay là đi bắt gian?