Bắc Thần

Chương 29. (Đã chỉnh sửa +1)

“Có thai? Chờ Thải Tang có thai được rồi tính.”

Nữ nhân làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ, nếu Thải Tang có thai ắt sẽ vì con mình mà trù tính một phen. Đại Vinh không lạm phong, con trai thứ xuất của vương phủ không được phong tước, cách chắc chắn nhất để tương lai có chỗ dựa đương nhiên là khiến con trai mình trở thành chính xuất.

Thế nhưng Lễ vương phủ có một cung nữ được phong làm trắc phi đã quá sức tưởng tượng rồi. Vương phi đó phải là nữ tử nhà lành được đóng ấn sắc phong, được cưới hỏi đàng hoàng, có mũ phượng triều phục, được vào ngọc điệp hoàng thất, bệ hạ há lại cho phép một nữ nhân phong trần đạt được tất cả những điều đó.

Không quản đến ba thứ “bán nghệ không bán thân”, trong mắt những kẻ cầm quyền, trong sạch hay không, không phải cứ dùng mồm đồn thổi là được. Đứng càng cao càng coi trọng thể diện, mặc kệ Thải Tang có trong sạch hay không, nàng ta ở thanh lâu thì chính là kỹ nữ, không còn đường chối cãi.

Huống hồ…

Lễ vương phi cũng đâu phải đèn dầu đã cạn, Lễ vương con nối dõi đơn bạc, cho đến nay chỉ có một đứa con trai là đích trưởng tử đã được sắc phong thế tử mà thôi.

Thải Tang có thể sinh con hay không, cũng khó mà nói được.

“Bà cứ để ý kĩ động tĩnh bên Lễ vương phủ, Duệ vương phủ và cả Phong Nguyệt quán nữa, bản cung cứ có cảm giác sắp tới sẽ có chuyện lớn xảy ra.”

Dung Nương khẽ uốn gối hành lễ, sắc mặt nghiêm trọng hẳn lên.

“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ.”

Vĩnh Lạc công chúa xách đèn lồng về cung theo lối Tây môn. Hiện giờ đã là đầu giờ Sửu (1h đến 3h), đêm đông sáng muộn, nàng đã mặc lại bộ xiêm y Tây cung theo lối Tây môn chậm rãi mà đi.

Gió rét căm căm, hơi thở ra cũng như làn khói nhẹ.

Mũi nàng đỏ bừng vì lạnh, vận công làm ấm người. Cứ đi như vậy lúc ngang Tây cung, trong màn đêm tối mịt mơ hồ hiện ra một bóng dáng không rõ, ánh nến mờ mịt, không biết ai đốt nên vào giờ này.

Dụ Huấn Chiêu nín thở, thổi tắt đèn lồng, áp lưng sát vào tường như hòa lẫn trong bóng đêm, nhẹ chân dần dần tiến lại gần, tới một khoảng cách không xa không gần, nàng dừng lại, nhướng mày như ngạc nhiên.

Lý Trình?

Thật sao!

Nàng chỉ nhìn thấy mang máng bóng lưng mà thôi, không thể phủ nhận được có vẻ khá giống Lý Trình. Nhưng lão đường đường là đại nội giám hầu cận trước ngự tiền, hà cớ gì phải tới gần khu vực Tây cung vốn không phải đất lành chim đậu gì, có là cung nhân mới vào cung cũng không dám bén mảng tới gần?

Bóng người lấy trong tay nải ra một xấp gì đó, thả vào trong chậu lửa.

Vĩnh Lạc công chúa rón rén ngước đầu nhìn cho rõ.

Sẽ không phải là đốt tiền giấy, vàng mã đâu chứ!

Trong cung vốn cấm đốt mấy thứ này, ngày lễ tết thì đám chủ tử phía trên có thể sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt, gặp phải chủ tử khó chịu đương nhiên không tránh khỏi trách phạt, bị trục xuất khỏi cung cũng không phải chuyện chưa từng có.

Hôm nay đâu phải lễ tết gì…

Khoảng cách khá xa, Dụ Huấn Chiêu không nghe rõ, chỉ loáng thoáng vài chữ theo gió đưa đến.

“Nghênh Xuân… thiếu…báo mộng…phu…”

Nghênh Xuân?

Vĩnh Lạc công chúa đang cố gắng lục lọi xem trong trí nhớ có ai tên Nghênh Xuân không thì một tiếng quát xé rạch màn đêm cắt ngang.

“Có thích khách! Bắt lấy hắn.”

Đội quân binh mũ giáp chỉnh tề, thân mặc phi ngư phục, eo giắt tú xuân đao hùng hổ xông lên, bước chân vững chãi rầm rập như phá tan sự yên tĩnh của bóng đêm.

Trình Túc dẫn đầu, thần sắc nặng nề không sao giấu nổi.

Ngay cả Cẩm y vệ cũng bị điều động?

Điệu cười lạnh nhạt lại nở rộ trên mặt Dụ Huấn Chiêu.

Thế nào? Lại trò hề gì đây?

Đêm nay đúng là không đơn giản. Nhiều thứ không thể phơi bày trước ánh sáng trồi lên thế này.

Rốt cuộc là liên quan đến ai đây?

Ánh đuốc sáng ngời đánh thức bóng đêm trước khi ánh dương quang kịp thời ló rạng. Cẩm y vệ vốn không nên xuất hiện trong hậu cung giờ đây lại hùng hùng hổ hổ lục soát từng cung điện một, ai ai cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng.

Tín Phương cư

“Công chúa, công chúa mau thức giấc đi ạ.” Một cung nữ nhị đẳng lạ mặt vội vội vàng vàng chạy thẳng vào phòng ngủ trước giờ vốn không cho phép người ngoài vào, đứng trước giường ngủ toan vươn tay vén rèm lên.

Chỉ nghe vị “công chúa” kia khẽ ho khan, yếu ớt hỏi.

“Bên ngoài có chuyện gì?” Giọng nói này hoàn toàn không tìm ra chút sơ hở, bàn tay gầy yếu trắng nhợt giành trước một bước vén rèm. Ngay sau đó, khuôn mặt không chút son phấn vẫn như mỹ ngọc vô hà* lộ ra ngoài, ánh mắt lười biếng hãy còn mơ màng như buồn ngủ phút chốc rơi trên người cung nữ nhị đẳng chợt hiển lộ nét lạnh nhạt, lạnh giọng nói: “Ai cho phép ngươi vào đây? Ngưng Chỉ, Phất Chỉ đâu?”

* Ngọc đẹp không tỳ vết.

Cung nữ nhị đẳng phảng phất không nghe thấy vế sau, đáp gọn lỏn.

“Cẩm y vệ đến lục soát, công chúa hãy mau chỉnh trang lại đi.”

“Dụ Huấn Chiêu” lạnh mặt nhìn nàng ta, ánh mắt sắc bén khiến nàng ta từ tự cao pha lẫn hùng hổ trở thành kinh hãi cúi mặt, ăn nói khách khí hơn.

“Bọn… bọn họ sắp tới rồi, xin công chúa điện hạ cho chút thể diện.”

“Dụ Huấn Chiêu” bấy giờ gật đầu, để cung nữ hầu hạ mặc quần áo, lại lạnh nhạt nhìn từng tốp từng tốp Cẩm y vệ mặt mày hung thần ác sát hùng hổ lục soát Tín Phương cư trong trong ngoài ngoài hơn ba lần.

“Bẩm Chỉ Huy Sứ không tìm thấy gì ạ.”

“Bên này cũng không tìm thấy.”

Trình Túc mặt mày mỗi lúc một ngưng trọng, sau khi nghe thuộc hạ báo cáo xong, y ôm quyền hướng về phía “Vĩnh Lạc công chúa” thỉnh tội.

“Ty chức quấy rầy, mong công chúa thứ tội.”

“Dụ Huấn Chiêu” phất tay tỏ vẻ không để ý, lại lơ đãng hỏi: “Trình Chỉ Huy Sứ này, đêm nay có việc gì mà hưng sư động chúng như thế? Hại bản cung đang ngủ cũng phải thức giấc.”

Trình Túc áp chế vẻ nặng nề, chỉ cười đáp.

“Kiến Chương cung có cung nữ cả gan trộm vật quý bị phát hiện thì chạy trốn, không biết đã ẩn nấp ở nơi nào nên bệ hạ ra ý chỉ lục soát trong phạm vi toàn bộ cung cấm.”

“Vĩnh Lạc công chúa” miễn cưỡng cười, bảo: “Vậy à! Đây là chuyện lớn đấy. Vậy Chỉ Huy Sứ đi lục soát tiếp đi.”

Trình Túc ôm quyền chào hỏi rồi mới dẫn theo đám Cẩm y vệ rời đi trả lại sự yên tĩnh cho Tín Phương cư. Ra khỏi Tín Phương cư, nét mặt Trình Túc lại trở nên nặng nề như cũ.

Mà ngay khi hắn vừa rời khỏi, “Vĩnh Lạc công chúa” đuổi cung nữ nhị đẳng ra ngoài xong mới khẽ khàng gõ nhẹ lên vách tường ba tiếng, một người bên ngoài nhảy vào bằng đường cửa sổ - Lưu Phong. Lưu Phong đứng thẳng người, vươn tay đỡ lấy người mặc phục trang của nội thị Tây cung nhảy vào.

Dụ Huấn Chiêu giật phắt cái khăn che mặt trắng dành cho nội thị Tây cung làm việc không tiện nói ra, đáy mắt mang ý cười, khen ngợi: “Làm tốt lắm, Khinh Vân.”

“Tiểu chủ nhân quá lời.” “Vĩnh Lạc công chúa” quỳ một chân, đưa nắm tay lên ngang ngực khẽ khàng đáp.

Nhìn kĩ lại, diện mạo hai người giống nhau đến tám, chín phần cả giọng nói cũng giống nhau như đúc, bóng lưng cũng y hệt nhau. Ai không quá mức quen thuộc với Dụ Huấn Chiêu rất có thể nhầm lẫn.

Cẩm y vệ đều là nam tử hàng thật giá thật, không có việc gì trọng đại đến mức được Hoàng đế sai khiến, đương nhiên sẽ không thể nào bén mảng tới hậu đình.

Còn Trình Túc, Dụ Huấn Chiêu lơ đãng gật đầu, nàng với hắn chỉ gặp nhau đôi ba lần, trời lại tối, nhận không ra cũng là chuyện thường.

Quan trọng là, Khinh Vân đã từng kề cận quan sát nàng mấy năm trời, lúc cần lập tức có thể giả trang thành nàng, giọng điệu ngữ khí cũng gần như không khác biệt lắm.

Quả là tiện lợi.

Khinh Vân cúi người dùng tư thái kính cẩn giúp Vĩnh Lạc công chúa thay trang phục, nhẹ giọng bẩm báo lại chuyện lúc nãy.

Lớp dịch dung bị gỡ ra, để lộ một khuôn mặt bình thường đến độ đặt vào đám đông cũng không ai ngoái lại nhìn.

Dụ Huấn Chiêu bảo nàng ta lui xuống, chính mình nằm trên giường, mở to mắt nhìn đỉnh màn thêu hoa.

Cung nữ Kiến Chương cung? Còn có thứ quỷ yêu nào giở trò trước mí mắt Kim thượng mà không bị kéo ra ngoài chém cơ à?

Thật thú vị!

Giấu đầu hở đuôi cũng nên tìm lí do thuyết phục một tí.

Phượng Thê cung.

Hôm nay đến phiên Vĩnh Lạc công chúa hầu hạ Kinh hậu rửa mặt chải đầu.

Theo thông lệ, đầu giờ Thìn (7h – 9h) Hoàng hậu phải tiếp kiến tần phi tới thỉnh an nên nàng đến trước một canh giờ.

Aiz, phải dậy trước giờ Mẹo (5h -7h), nhất là vào mùa đông lạnh thế này, nàng đây cũng tuyệt vọng lắm chứ.

Nhưng khi vào trắc điện chờ đợi, ngay lập tức cơn ngái ngủ của Dụ Huấn Chiêu đã biến mất không chút dấu vết.

Giai nhân dịu dàng như nước đang ngồi trên ghế thêu. Dung nhan tinh xảo, mềm mại toát lên vẻ thanh lịch, nhã nhặn, duy chỉ có đôi mắt hoa đào thiên kiều bách mị dính đẫm mị sắc là không được các phu nhân quyền quý yêu thích.

Họ cho rằng nữ tử có đôi mắt như vậy chẳng khác nào hồ ly tinh, y hệt mấy thiếp thất dùng sắc thờ người, không thể tới được nơi tao nhã.

Thấy người đến, Nhu Huệ công chúa đứng dậy chào hỏi: “Cửu muội.”

Dụ Huấn Chiêu lập tức đã hiểu ra ý đồ của lục công chúa, cũng uốn gối đáp lại bình lễ: “Lục tỷ.”

Hai tỷ muội cùng ngồi xuống ghế thêu, hàn huyên một lúc mới thấy Thường Nhã bước vào trắc điện thỉnh an hai người.

“Nô tỳ bái kiến Nhu Huệ công chúa, Vĩnh Lạc công chúa.”

Chưa đợi Thường Nhã hoàn thành lễ nghi, Dụ Ngôn Thanh đã tự tay đỡ nàng ta đứng dậy, nhẹ nhàng cười.

“Cô cô đừng đa lễ. Mẫu hậu đã thức dậy rồi chứ?”

Ai cũng nhìn ra ý tứ lấy lòng của Nhu Huệ công chúa. Thường Nhã rũ mắt không nhìn thẳng dung mạo của quý nữ thiên gia, trong lòng có chút khinh thường nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt chỉ cung kính đáp.

“Lễ nghi không thể bỏ, nô tỳ không dám.” Thường Nhã rút tay khỏi bàn tay của Dụ Ngôn Thanh, cứng rắn quỳ gối, đợi hoàn lễ mới đứng dậy. Vẫn dùng tư thái khiêm nhường của phận nô tỳ đối mặt với quý nhân, khom lưng uốn gối nói: “Hoàng hậu nương nương đã thức giấc, mời các vị công chúa vào thỉnh an.”

Dụ Ngôn Thanh bị một cung nữ làm cho mất mặt vẫn cười nhẹ, nói: “Nên như vậy. Cô cô lễ nghĩa chu toàn, Nhu Huệ bái phục.”

Dụ Huấn Chiêu lơ đãng gật đầu.

Giống Nhu Huệ công chúa, nàng làm không được. Có lẽ vì trong xương cốt ít nhiều vẫn có niềm kiêu ngạo vì là một thành viên của hoàng thất, không đến lúc sống còn, tuyệt không khom lưng uốn gối, xuống nước làm lành với bất kì ai.