Bắc Thần

Chương 28. (Đã chỉnh sửa)

Thẩm Ngạn Hành mặc một bộ áo bào trực xuyết màu nguyệt bạch thêu trúc xanh, phong thái văn sĩ phong lưu tuấn dật. Ngoài trời lạnh giá mà bên trong lầu các của Hồng Tụ Thiêm Hương ấm áp như xuân, thứ hương nhàn nhạt đốt trong lư hương mãnh thú càng tăng thêm chút phong vị ngày đông. Trước mặt hắn bày một bàn rượu nhỏ, bày đầy những thứ đồ nhắm ngon lành, bạn học cùng trường quây quanh, đáng lí nên hưởng thụ nhưng hắn lại có cảm giác như ngồi trên đống than.

“Bái Thiện huynh nói cô nương ấy tốt thì cô nương ấy đương nhiên tốt.” Bọn họ đều là đệ tử của Quốc Tử Giám, sau này có thể là đồng liêu trong triều, thể diện vẫn phải cho.

Hắn nâng ly rượu uống cạn, trên mặt vẫn luôn treo điệu cười lịch sự xã giao, ánh mắt đặt ở người con gái trên đài cao nhưng trong mắt không chứa nàng.

Bạn học cười cợt, ngả ngớn trêu ghẹo: “Văn Triệt huynh đừng ngại nữa, nếu thấy thích, ta sẽ mời Dung Nương đến làm thuyết khách, có khi hai người hợp mắt duyên, chê trách đêm xuân ngắn ngủi cũng không quá.”

“Văn Triệt da mặt mỏng, Bái Thiện huynh đừng trêu đệ ấy nữa.”

Hồ Viễn Từ xoạch một tiếng mở chiếc quạt xếp ra che mặt khẽ cười, mặt quạt vẽ tranh chim khách, hỷ thước và tam nguyên bảo hợp thành đồ án “tam nguyên thi đậu” ngụ ý cầu chúc cho sĩ tử sắp tham gia khoa cử đỗ đạt. Nghe nói chiếc quạt này do bá phụ – Hồ Tế tửu tự tay vẽ nên tặng cho y nhằm chúc y thi đậu trong kì thi mùa xuân sắp tới, tạm không nói ý nghĩa trong đó, chỉ nghe nói việc Hồ Tế tửu tự tay đề bút, ai mà không hâm mộ.

(Đồ án mình tham khảo ở page Góc Trung Quốc – Văn Hóa Nghệ Thuật và Lịch Sử ấy. Page này nhiều kiến thức hay cực.)

Đó là Quốc Tử Giám Tế Tửu, người từng đỗ Thám hoa khi mới nhược quán, có thể hưởng ké chút may mắn càng tốt.

“Học Lễ huynh nói đúng.”

Trong đám bạn học cùng trường, Hồ Viễn Từ cũng có tiếng nói, vì vậy khi y yêu cầu, cũng không ai dám quá trớn nữa.

***

“Thẩm Ngạn Hành, tên khốn kiếp chàng, dám bỏ lại ta đi dạo thanh lâu, để xem chàng giải thích với ta thế nào.” Liễu Mạch tức tối dậm chân, ăn mặc như tiểu thiếu gia nhà giàu đứng trước Hồng Tụ Thiêm Hương đèn đuốc lộng lẫy, phồn hoa náo nhiệt lại dùng dằng không vào khiến hộ vệ thi thoảng liếc nhìn với ánh mắt ái ngại.

“Ấy, tiểu thư nói nhỏ thôi.” Tiểu nha hoàn trong bộ trang phục gã sai vặt nghe chủ tử kêu la, hoảng sợ, rụt rè nhìn ngang ngó dọc.

Liễu Mạch xì một tiếng, lấy đạo cụ: quạt xếp ra phe phẩy làm dáng công tử phong lưu, nàng tự cho rằng lớp hóa trang của mình rất thần kỳ, chẳng ai nhận ra được hết, quạt xếp xoạch một tiếng xếp lại, gõ lên trán tiểu nha hoàn, cười ha ha.

“Em sợ cái gì, phải gọi ta là thiếu gia chứ.”

Trong phim đều diễn như thế mà.

Nữ chính đi dạo thanh lâu cho dù khuôn mặt nhìn “gái” muốn chết thì chỉ cần kẻ mày thô một chút, ăn mặc như nam tử là không ai nhận ra.

Hình như cô từng đọc ở đâu đó rằng thực tế nữ giả nam trang không ai nhận ra là vì con gái cổ đại bị lễ giáo trói buộc, cả ngày bị nhốt trong khuê phòng nên không ai nghĩ rằng lại có nữ tử lớn mật đến mức giả trai dạo thanh lâu cả.

Thế cũng tốt! Ha ha, vào được thanh lâu rồi, nhất định cô sẽ chọn cây cột lớn nhất mà khắc mấy chữ to: Liễu Mạch đã qua đây cho hậu thế chiêm ngưỡng. Nhất định vậy.

Tiểu nha hoàn ngậm miệng sợ lỡ mồm, trong lòng thầm nhủ về phủ nhất định phải mách với đại công tử để ngài ấy sai người lấp cái lỗ chó ở hậu viện mới được, cứ để thế này Liễu tiểu thư có ngày mang họa lớn mất. Tiểu thư ấy mang họa không sao, chớ liên lụy tới Thẩm phủ, đã ăn nhờ ở đậu rồi mà còn…

Liễu Mạch mang theo loại tâm tình dương dương tự đắc nghênh ngang bước vào Hồng Tụ Thiêm Hương, nào ngờ mắt thấy nửa bước nữa sẽ thành công vậy mà lại bị thủ vệ ở cửa cản lại. Thủ vệ đè thấp giọng, nói.

“Cô nương à. Chỗ này không dành cho cô nương đâu, mời cô nương về cho.”

Liễu Mạch: “…?”

Nàng nhớ đến cái gì đó, vội vàng móc ít bạc vụn trong hà bao bên hông nhét vào tay thủ vệ, run giọng hỏi.

“Huynh đài nhìn nhầm rồi, tiểu sinh lớn lên hơi ẻo lả một tí nhưng là nam nhân hàng thật giá thật đấy nhé. Bạn cùng trường của tiểu sinh còn ở trong kia kìa, Thẩm gia đại lang đấy huynh đài biết không?”

Gì lạ vậy? Không phải trong phim hay tiểu thuyết đều trót lọt à? Lừa người. Tất cả đều là lừa người.

Liễu Mạch nhớ lại điệu bộ của Thẩm Ngạn Hành, bắt chước theo đó mà vung tay múa chân tỏ vẻ phóng khoáng của văn nhân ý đồ trà trộn vào Hồng Tụ Thiêm Hương, tiếc thay vẽ hổ không thành lại thành chó, kĩ năng bắt chước của nàng ta quá nửa mùa, trông buồn cười cực kì.

Thủ vệ vốn chỉ thử vì nghe nói dạo này có mấy vị phu nhân hay cô nương cứ lảng vảng ở khu phố yên hoa này bắt gian, đập phá, nay nhìn bộ dạng đó của Liễu Mạch, không chần chờ gì nữa mà xác định luôn.

Không phải người đọc sách sĩ diện lắm sao? Trước kia có vị học sĩ ở Hàn Lâm Viện bị đồng liêu chê ẻo lả đã vung tay áo ẩu đả ngay tại hiện trường đó, giấu đầu hở đuôi như này, ha ha…

Gã tự cho rằng đã biết tỏng chân tướng, ngay lập tức lớn tiếng bảo.

“Mời cô nương về cho.”

Liễu Mạch bị dẫm phải đuôi, uất ức vung tay đẩy ngã gã thủ vệ.

“Ông đây là nam tử, là nam tử. Các người có còn muốn hòa khí sinh tài nữa hay không?”

Tại sao các nữ xuyên qua đều sống đến tiêu sái sung sướng, có người còn thu nạp cả hậu cung, gieo rắc lưới tình khắp thiên hạ hoặc vấn đỉnh trung cung, ngồi vững phượng tọa, còn nàng chỉ có ước mơ làm giàu và sóng bước bên Thẩm Ngạn Hành thôi mà cũng không được? Nay muốn dạo thanh lâu cũng không xong?

Liễu Mạch trời sinh lực lớn, dùng hết sức bú sữa mà đẩy khiến gã thủ vệ ngã nhào ra đất.

“Các ngươi chết đâu hết rồi? Còn không mau kéo xuống vứt ra ngoài, dám quấy nhiễu tiểu chủ nhân, xem các ngươi có mấy cái mạng để đền bù, hả?”

Một giọng nói nóng nảy vang lên. Đám thủ vệ nghe tiếng vội vàng tiến lên mạnh tay lôi Liễu Mạch như lôi chó, kéo lê xềnh xệch trên đất, ném văng ra ngoài.

Liễu Mạch nhìn cánh cửa hoa lệ, lộng lẫy vẫn luôn mở rộng đón khách, trong lòng dấy lên một nỗi hận không tên.

***

Chuyện huyên náo ngoài kia, Vĩnh Lạc công chúa đương nhiên không hay biết, nàng đang ngồi trong gian phòng chữ “Giáp” trên lầu ba tính toán sổ sách.

Dung Nương bước vào, chu đáo thay tách trà đã nguội hai phần bằng tách trà nóng, lại cung kính đứng bên cạnh, im lặng không nói nửa lời khác hẳn với dáng vẻ nóng nảy lúc nãy.

Một lúc lâu sau, Dụ Huấn Chiêu mới ngẩng đầu lên.

“Phản ứng thế nào?”

Gian phòng này bài trí vô cùng tao nhã, bình sứ thanh hoa cắm mai đông, đàn cổ bằng gỗ ngô đồng, thư án bày bộ văn phòng tứ bảo quý giá: giấy Tuyên, mực Huy, bút kiêm hào, nghiên Đoan. Chặn giấy ngọc sang quý, rèm lụa xanh nhàn nhạt, bàn cờ vây cổ mộc mạc, giá gỗ bày mấy chậu hoa nhỏ hiếm thấy trong mùa đông,… tất cả những thứ như vậy thực sự khó lòng mà tin tưởng rằng chúng xuất hiện trong nơi buôn phấn bán hương như Hồng Tụ Thiêm Hương.

Quan trọng nhất là…

Giai nhân ngồi dưới ánh nến vàng cam tuy ăn mặc như nam nhân nhưng giấu không nổi nét xinh đẹp trời sinh, mỹ ngọc vô hà, trăm năm khó gặp.

“Duệ vương điện hạ rất yêu thích Yến Yến, tựa như trên đời này chưa từng có một Thải Tang.”

Dụ Huấn Chiêu khẽ nhếch môi, không mặn không nhạt nói.

“Thế à. Vị hoàng huynh này của bản cung xem chừng cũng có mới nới cũ ghê.”

Cũng phải thôi. Dù gì cũng là con cháu hoàng thất, loại nữ nhân nào mà chưa từng thấy, vui đùa một chút sao có thể tin là thật.

Bá phụ và cháu trai tranh giành một nữ tử thanh lâu, truyền ra ngoài người không biết cho rằng đó là chuyện phong lưu lí thú, người biết chuyện chắc sẽ cười nhạo đường đường đệ tử thiên gia mà lại bị một nữ nhân phong trần dắt mũi.

Có điều…

“Thải Tang bên kia ra sao?”

Dung Nương nhăn mặt, chút ít nóng nảy còn sót lại sắp bị dập tắt lại bừng lên, bà cau có nói.

“Tiểu chủ nhân cần gì quan tâm đến ả nữ nhân vô ơn kia nữa. Nàng ta đeo bám được cành cao, sợ rằng bây giờ còn chê Hồng Tụ Thiêm Hương là nơi yên hoa, không xứng để nàng ta bước chân đến nữa kìa. Cũng không tự hiểu xem mình ăn nhờ đâu, mặc nhờ đâu, bản lĩnh học được lại nhờ đâu, suốt ngày tự cho mình là thanh cao, vào nơi nhà cao cửa rộng như Lễ vương phủ mà không có hậu thuẫn thì có ngày chết đâu không ai biết.”

Bức thư mà Vĩnh Lạc công chúa gửi đi ngày hôm ấy xem như công cốc, trước khi nó kịp đến tay Thải Tang, nàng ta đã ngả vào lòng Lễ vương rồi. Chủ nhân chưa cho phép mà tự tiện hành động, dùng mấy thứ mị dược dơ bẩn làm hỏng danh tiếng của Hồng Tụ Thiêm Hương, hôm nay làm được như vậy, ngày sau nói không chừng còn có thể bán đứng luôn cả tiểu chủ nhân đấy.

Dụ Huấn Chiêu miễn cưỡng gác bút, lười biếng nói.

“Thải Tang tự mình chủ trương nhưng xem như cũng đúng ý bản cung, bản cung còn trông chờ nàng ta quấy cho vũng nước trong Lễ vương phủ đục thêm, khiến cho hậu viện của Lễ vương chướng khí mù mịt mới tốt.”

Chỉ là một nữ nhân vì yêu sinh hận mà thôi, nay coi như cũng toại nguyện rồi, đâu đáng để nàng bận tâm tới.

Thế nhưng, nếu Thải Tang cứ tự cho mình là thông minh, làm ra mấy chuyện “tốt”, nàng cũng không ngại “bận tâm” một lần.

“Chừng nào bản cung còn đây, Ẩn đảo còn đây, Thải Tang đừng mơ tưởng thoát khỏi can hệ với chúng ta.”

“Nhưng… nhưng nếu nàng ta có thai thì phải làm sao đây? Sợ rằng nàng ta làm liều, cá chết rách lưới đối với chúng ta đều không có lợi.” Dung Nương không hiểu. Từ khi tiểu chủ nhân nhúng tay vào các sản nghiệp của Tư Không thị, bộ mặt của các cửa hàng, thôn trang,… đã thay đổi nhiều lắm. Bà từ một hoa nương trèo lên vị trí quản sự của Hồng Tụ Thiêm Hương cũng thấy được những sự thay đổi lớn lao đó. Hoa nương của Hồng Tụ Thiêm Hương chú trọng vào tài năng, được bồi dưỡng những thủ đoạn để chiều lòng ân khách mà không nhất thiết phải dùng thể xác hầu hạ. Nếu ân khách cưỡng ép hoa nương phải bồi ngủ, thế lực sau lưng đồng ý đối đầu với quyền thế của tầng lớp quyền quý và nắm tay mạnh của hắc bạch lưỡng đạo chỉ cần hoa nương chứng tỏ được mình có cái giá trị đó. Nếu đôi bên vừa lòng đẹp ý, hẹn ước một đêm xuân thì càng tốt, thuận mua vừa bán, không có chuyện bức bách. Đãi ngộ cũng tốt, ân khách tặng hoa nương thứ gì, đều có thể giữ lại mà dùng, không phải nộp lên trên như các kỹ viện khác, cuối tháng ai kiếm được nhiều còn có thưởng.

Đã là thanh lâu đương nhiên không thể tránh khỏi hoạt động mua bán xác thịt, nhưng chỉ ở trong phạm vi nhỏ, được hai bên thỏa thuận, mà loại chuyện này thế nào cũng không rơi được vào trên đầu của mấy cây rụng tiền như Thải Tang.

So với Hồng Tụ Thiêm Hương trước kia đúng là một trời một vực.

Bà thực sự nghĩ không ra, Thải Tang nghĩ cái gì mà chơi Hồng Tụ Thiêm Hương một vố như vậy.

Cũng còn may…