Bách Luyện Thành Thần

Chương 263: Tông chủ nổi giận

La Chinh có thần lực trời sinh, thân thể mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi, bị linh khí tấn công mãnh liệt cũng sẽ không bị thương. Có thể làm được đến bước này cũng xem như La Chinh đã có duyên lớn lắm rồi, nhiều người thèm muốn cũng không được.

Nhưng mà linh hồn người này cũng mạnh như thế ư?

Nếu thật vậy thì ông trời cũng quá bất công.

Mỗi võ giả đều có một thiên hướng, kiếm khách thì linh động, sắc bén, đao khách thì có khí phách và lực phá hoại mạnh mẽ, thích khách lại mạnh về ẩn nấp, có được năng lực một kích tất sát.

Rất ít người có thể tinh thông mọi thứ. Dù sao thời đại này thiên tài nhiều lắm, nếu ai cũng mạnh hết mọi mặt thì khác nào đều yếu như nhau, toàn bộ những gì gọi là tài giỏi so ra cũng sẽ bình thường. Bởi vì cho dù là võ giả thiên tài cũng không thể nắm chắc hết các phương diện, tuổi thọ con người có hạn, ngươi đầu tư thời gian tu luyện một khía cạnh nào đó thì đã định sẵn những phương diện khác không thể sánh bằng.

Nhưng La Chinh này lại là một người toàn tài hoàn mỹ.

Với nhiều người mà nói, chuyện này gần như không có khả năng, nhất là khi La Chinh mới chỉ có mười bảy tuổi, mới chỉ có cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng!

Cho nên mọi người không tin cũng hợp tình hợp lý. Nói cách khác, bọn họ không phải không tin vừa rồi La Chinh chiến thắng Khương Thế Ly ở giao đấu linh hồn, mà là không tin trên thế giới này có người toàn tài hoàn mỹ như vậy!

Nhìn bộ dáng không tin của mọi người, đệ tử vừa nói chuyện kia hừ lạnh một tiếng, lắc đầu không nói lời nào nữa.

Ngược lại có người lại nói: “Hắn nói không sai, đúng là Khương Thế Ly đã thua kém lúc giao đấu linh hồn. Linh hồn La Chinh có mạnh hay không thì ta không rõ lắm, nhưng ta có thể khẳng định, linh hồn Khương Thế Ly không mạnh bằng La Chinh.”

Giao đấu linh hồn luôn rõ ràng như thế, phân rõ cao thấp, không có biến số gì đáng nói.

Thấy người khác cũng nói như vậy, mọi người hít sâu một cái, ngơ ngác nói không nên lời.

Tục ngữ nói người với người so ra thì đằng nào chẳng chết, hàng so hàng thì ném bỏ cho xong.(1)

(1)Người với người ai cũng có điểm mạnh điểm yếu, nhưng đến chết thì đều như nhau. Vật với vật cái nào cũng có ưu điểm khuyết điểm, nhưng đánh mất rồi thì so sánh với nhau cũng vô ích.

Trong lúc mọi người còn chưa kịp chú ý, một La Chinh từ Tiểu Vũ Phong vốn thấp kém tầm thường, đã mạnh mẽ xông lên, đạt được thành tựu xuất sắc ở đại hội toàn phong khiến nhiều người không so nổi! Giờ đây La Chinh đã trở thành sự tồn tại mà bọn họ chỉ có thể ngước nhìn!

Người với người là như thế, nếu một người mạnh hơn ngươi một chút, ngươi có thể sẽ có hứng thú so sánh với hắn, nhưng nếu hắn mạnh hơn ngươi rất nhiều, thì ngươi chỉ có thể ngước nhìn, trong lòng căn bản không muốn so đo.

Tình huống hiện tại là như thế, hình tượng La Chinh trong lòng bọn họ đã là một ngọn núi không thể vượt qua được, hoặc có lẽ là cả đời này bọn họ đều không thể vượt qua.

Thạch Kinh Thiên nhìn võ đài chiến đấu, chân mày thoáng cau có.

Với tầm mắt của hắn, tất nhiên nhìn ra hai người vừa rồi so đấu như thế nào, loại chiến đấu ngươi chết ta sống này chỉ cần không nắm chắc một chút là sẽ có một bên tử vong, thậm chí có khả năng hai người cùng đồng quy vu tận.

Chẳng qua hắn lại không thể vì thế mà làm gián đoạn trận đấu. Võ giả cũng không phải là đóa hoa trong nhà kính, muốn trở thành một cường giả thì đã định trước phải đón nhận những thử thách máu lửa. Đây là lý do vì sao Thanh Vân Tông tuyên bố nhiều nhiệm vụ tràn ngập nguy hiểm như vậy, cũng là lý do không ít võ giả lựa chọn tòng quân. Chỉ có kề cận cái chết mới có thể ép tiềm năng đến cực hạn.

Nhưng vừa rồi Thạch Kinh Thiên bắt đầu có một chút nghi ngờ.

Vì sao Khương Thế Ly lại liều mạng như vậy, dường như không phải vì thắng lợi mà là động sát tâm thuần túy. Hay là La Chinh và Khương Thế Ly có thù oán gì?

Tuy Thạch Kinh Thiên cổ vũ đệ tử phát huy hết toàn lực của mình, nhưng hai người đều là đệ tử thiên tài của Thanh Vân Tông, mà La Chinh biểu hiện ra thiên phú càng làm Thạch Kinh Thiên coi trọng. Từ tấm lòng tiếc tài, Thạch Kinh Thiên thậm chí còn tự mình tính toán một phần tương lai của La Chinh. Nếu La Chinh thật sự bị Khương Thế Ly giết chết, hắn cũng sẽ đau lòng.

Đúng lúc này, một vị chấp sự đưa một tấm ngọc giản tới. Vị chấp sự đó đúng là do Từ trưởng lão phái xuống để điều tra về tư liệu tu luyện của La Chinh trong khoảng thời gian này.

Từ trưởng lão nhận lấy ngọc giản, xoay người đưa cho Thạch Kinh Thiên.

Thạch Kinh Thiên cầm ngọc giản xem qua một lần, chân mày nhất thời càng nhíu chặt lại.

Từ trưởng lão nhìn sắc mặt khó coi của Thạch Kinh Thiên liền hỏi: “Tông chủ, ngọc giản ghi cái gì?”

Thạch Kinh Thiên đưa ngọc giản cho Từ trưởng lão: “Ngươi tự xem đi!”

Từ trưởng lão mở ngọc giản ra, sắc mặt cũng sững sờ.

“Tháng mười một, ngày hỏa, lần đầu tiên La Chinh đến Huyễn Ngư Thâm Đàm tu luyện đã lặn xuống một trăm ba mươi mét! Tiên Thiên Nhất Trọng mà lặn được đến mức này, quả thật là thiên tài lần đầu xuất hiện ở tông ta. Nếu bồi dưỡng hợp lý, nhất định có thể đạt được thành tựu xuất sắc. Chấp sự Tào, kính gửi.”

“Tháng mười hai, ngày thủy, La Chinh lần đầu tiên đến đài Thất Tinh Kiếm Quang, phá trăm ở độ khó cấp tám, lĩnh ngộ kiếm ý. Từ lúc lập tông đến bây giờ, ta chưa thấy có đệ tử nào như thế, thiên phú này vạn năm khó thấy... Chấp sự Tống, kính gửi.”

Từ trưởng lão nhìn thấy vậy, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.

Thạch Kinh Thiên cười lạnh nói: “Lần đầu tiên đến đài Thất Tinh Kiếm Quang, có thể phá trăm ở độ khó cấp tám. Hừ! Thanh Vân Tông ta từ lúc lập tông tới nay, sợ là cũng không có đệ tử nào xuất sắc như thế, đã vậy còn lĩnh ngộ kiếm ý. Xem ra trước đây La Chinh vẫn ẩn dấu thực lực, nếu không có đại hội toàn phong này đây, có khi ta còn không biết đến sự tồn tại của thằng nhóc này! Hai vị chấp sự này phát hiện La Chinh thiên phú trác tuyệt, nếu báo lên trên, bọn họ tất nhiên sẽ được thưởng không ít, dù sao đây cũng là chức trách của bọn họ!”

“Nhưng mà báo lên cấp trên lại bị một vài vị chân nhân chắn lại! Thiên Khung chân nhân và Tử Thanh chân nhân đúng không? Hai lão già kia chẳng qua là dùng tài nguyên của Thanh Vân Tông mới tu luyện được tu vi cực hạn, vậy mà tự cho mình là một trụ cột trong Thanh Vân Tông...”

Thạch Kinh Thiên vừa nói vừa nhìn chằm chằm võ đài, lông mày lại nhăn chặt, tiếp tục nói: “Ta không biết hai lão này kia rốt cuộc có mâu thuẫn gì với La Chinh mà một lòng muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hơn nữa gan bọn họ cũng lớn đấy, dám động tay động chân ở đại hội toàn phong! Khương Thế Ly kia là đệ tử thân truyền của Tử Thanh đúng không? Khó trách vừa ra tay đã là sát chiêu chí mạng!”

Nghe Thạch Kinh Thiên nói, sắc mặt Từ trưởng lão nhất thời đại biến.

Nhìn từ ngọc giản, Tử Thanh và Thiên Khung đúng thật là có mâu thuẫn với La Chinh, nhưng cho đệ tử thân truyền của mình giết chết La Chinh ở đại hội toàn phong thì đúng là coi trời bằng vung.

Hơn nữa Thạch Kinh Thiên vừa nói như thế, Từ trưởng lão cũng bắt đầu chú ý. Nhìn thủ đoạn của Khương Thế Ly ban nãy thì thấy, Tử Thanh và Thiên Khung đúng thật là làm như vậy!

“Thạch tông chủ, hay ta đi xuống dừng trận đấu này lại?” Từ trưởng lão hỏi. Tuy tùy tiện dừng trận đấu không phải chuyện hay ho gì, nhưng tình huống hôm nay tương đối đặc biệt.

“Không cần!” Ai ngờ Thạch Kinh Thiên vung tay lên nói: “Ngươi xem thế cục hiện tại, Khương Thế Ly kia không phải là đối thủ của La Chinh, chúng ta xem tình hình một chút!”

Trên võ đài, La Chinh và Khương Thế Ly liên tục chiến đấu.

Nếu phi đao nát của La Chinh đã được lấy ra, hắn cũng không cần che giấu nữa.

Thủ đoạn ẩn nấp của Khương Thế Ly tất nhiên vô cùng cao minh, nhưng mà võ đài cũng chỉ lớn như vậy, trên võ đài tổng cộng cũng chỉ có hơn trăm bóng đen, mà Khương Thế Ly đã định trước chỉ có thể ẩn nấp trong những bóng đen đó.

“Thiên Ma Mị Ảnh!”

La Chinh khống chế sáu Thiên Ma Mị Ảnh không ngừng xuyên qua bóng đen, nếu Khương Thế Ly ẩn trong đó, nhất định sẽ bị Thiên Ma Mị Ảnh đuổi ra.

Mà cùng lúc đó, phi đao nát trong tay La Chinh đang điên cuồng xoay tròn xung quanh hắn, mỗi lần bay ra đều có thể xuyên qua hơn mười bóng đen trong nháy mắt.

Cứ như vậy, từng bóng đen biến mất là sắp bắt Khương Thế Ly lộ diện rồi!

Ngay lúc La Chinh vừa mới dẹp sạch một góc thì phi đao nát tiếp tục bắn xuyên qua mấy bóng đen ở phía trước.

Chỉ thấy trong đó có một bóng đen chợt lóe, đúng là Khương Thế Ly ẩn nấp trong đó. Khương Thế Ly nhảy ra, lại một lần nữa bắn đoản kiếm hình rắn trong tay ra.

Nhìn đoản kiếm hình rắn kia, La Chinh cười lạnh một tiếng, phi đao nát thẳng tiến nghênh đón.

“Keng!”

Phi đao và đoản kiếm lần lượt đan xen, đoản kiếm hình rắn lại bị mẻ thêm một miếng.

Hai bên trái phải của đoản kiếm hình rắn đã bị vỡ, có lẽ chỉ cần phi đao nát của La Chinh đụng phải một lần nữa thì sẽ trực tiếp gãy ngang mà hỏng luôn.

Khương Thế Ly khổ không thể tả, lúc này bị La Chinh đuổi đánh, so ra còn thảm hại hơn đối thủ trước của La Chinh.

Trên thực tế, thực lực của gã còn mạnh hơn bọn Vương Yến Diêu, ít nhất cũng mạnh hơn phần lớn các đệ tử thân truyền!

Nếu là so thực lực của một mình Khương Thế Ly mà nói, gã thực sự có thể lọt tốp năm người mạnh nhất Thanh Vân Tông, thậm chí còn cao hơn.

Bởi vì với sát chiêu hai tầng kia của gã, cho dù là đệ tử thân truyền cũng khó lòng ngăn cản.

Ví như La Chinh nửa năm trước cũng lợi dụng công kích linh hồn, phối hợp cùng phi đao nát, suýt chút nữa liền lấy luôn mạng của Vương Yến Diêu. Mà Khương Thế Ly với thực lực Chiếu Thần Cảnh phát huy ra chiêu này thì tưởng tượng cũng thấy được uy lực tới mức nào.

Nhưng mà hai chiêu này của gã lại hoàn toàn bị La Chinh khắc chế.

Công kích linh hồn không chỉ không có hiệu quả với La Chinh, ngược lại còn bị La Chinh đánh trả!

Về phần đoản kiếm đánh bất ngờ... Phi đao nát trong tay La Chinh không biết nhặt được ở đâu mà lại mạnh gấp mười lần đoản kiếm của gã!

Thật sự là không thể tin...

Khương Thế Ly muốn từ bỏ, gã thậm chí có dự cảm, nếu như mình không nhận thua với trọng tài, thì rất có thể sẽ chết trên tay La Chinh.

Gã vừa mới bị ép ra, lập tức lại ẩn núp vào trong một bóng đen khác. Ngay lúc Khương Thế Ly muốn nhận thua, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng chân nguyên truyền âm.

Khương Thế Ly vừa nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi.