Bách Luyện Thành Thần

Chương 264: Quát lớn

Người lợi dụng chân nguyên để truyền âm chính là Tử Thanh chân nhân.

Tử Thanh chân nhân vốn tính là để Khương Thế Ly giả vờ “nhỡ tay giết chết” La Chinh.

So đấu giữa các cường giả cũng có không ít chuyện như vậy. Khương Thế Ly đã là đệ tử ở cấp bậc này, khi đối địch nhất định sẽ toàn lực ứng phó, gần như không thể chấp nhận được chuyện nương tay. Một khi nương tay sẽ là cơ hội để đối thủ thừa dịp phản công.

Khi toàn lực ứng phó, tất nhiên khó có thể thu chiêu, chuyện “lỡ tay giết người” cũng sẽ hợp logic.

Hơn nữa Khương Thế Ly tu luyện đạo ám sát, chú ý vào một kích tất sát, khả năng lúc so đấu giết chết đối phương càng lớn.

Thiên Khung chân nhân tính toán rất kĩ, vốn cũng sẽ thực hiện rất tốt.

Nhưng dù là Thiên Khung chân nhân hay Tử Thanh chân nhân, thậm chí Khương Thế Ly cũng thật không ngờ La Chinh lại che giấu thực lực sâu như vậy!

Công kích linh hồn mà Khương Thế Ly kiêu ngạo cũng không làm La Chinh bị thương, ngược lại công kích linh hồn của La Chinh còn làm Khương Thế Ly chịu thiệt.

Sau đó đoản kiếm hình rắn của Khương Thế Ly thì bị phi đao nát trong tay La Chinh đánh bại!

Không có thiên lý gì hết!

Các trận chiến trước, La Chinh vốn không xuất toàn lực!

Nếu Khương Thế Ly không thể đánh bại La Chinh, như vậy kế hoạch của bọn họ sẽ đổ sông đổ biển.

Hơn nữa Khương Thế Ly cảm nhận được sát ý của La Chinh, gã cảm thấy nếu mình không nhận thua, La Chinh rất có thể giết chết gã.

Nhưng đúng lúc này, Tử Thanh chân nhân bỗng nhiên truyền âm cho Khương Thế Ly nói gã không được nhận thua.

“Thế Ly, không được nhận thua!”

Sắc mặt Khương Thế Ly trong bóng đen rất xấu. Đụng tới La Chinh biến thái này, làm sao gã có thể tiếp tục chiến đấu? Nói đâu xa, chỉ cần phi đao nát trong tay La Chinh thôi, Khương Thế Ly cũng không có đối sách gì rồi.

“Sư phụ, nếu ta không nhận thua, sau đó chỉ sợ sẽ bị La Chinh trực tiếp giết chết ta!” Khương Thế Ly buồn bực dùng chân nguyên truyền âm lại.

Lúc này La Chinh đang không ngừng phá những bóng đen mà gã bố trí, có lẽ cũng không bao lâu nữa, La Chinh có thể ép Khương Thế Ly ra khỏi bóng đen. Một khi Khương Thế Ly bị ép phải đấu chính diện thì tuyệt đối không phải đối thủ của La Chinh.

“Không sợ. Thế Ly, ta có cách! Ta có thể lợi dụng thủ đoạn khống chế đại trận trên võ đài, xê dịch công kích của ta qua, ngươi chỉ cần che chắn giúp một chút, làm mọi người nghĩ rằng chiêu này do ngươi đánh là được rồi! Ta chắc chắn một chiêu có thể giết chết La Chinh!” Tử Thanh chân nhân còn nói thêm.

“Làm vậy được chứ? Không sợ các trưởng lão khác truy cứu sao?” Khương Thế Ly nhìn bóng đen không ngừng bị La Chinh phá hỏng, ánh mắt có chút do dự.

Thẳng thắn mà nói, sư phụ gã làm như vậy cũng là bí quá hoá liều. Tuy đại hội toàn phong cũng không có công bằng tuyệt đối, ví như tiểu ma nữ Mạc Vũ Hinh kia rõ ràng làm trái quy tắc thì trọng tài cũng không phán bị loại. Nhưng loại tình huống không ảnh hưởng toàn cục đó, các trưởng lão có thể không truy cứu.

Mà giờ Tử Thanh chân nhân lại muốn thông qua ảo trận, trực tiếp tự mình đánh lại đây, chuyện này tương đương với việc Tử Thanh chân nhân tự tay giết chết La Chinh. Đến khi bị lộ, chỉ sợ ảnh hưởng sẽ vô cùng tồi tệ.

Khương Thế Ly muốn cự tuyệt, nhưng lại không thể nói được điều gì.

Gã có thể trưởng thành đến nước này, tất nhiên là bởi vì có được truyền thừa của Ảnh tộc.

Nhưng mà sau đó toàn bộ Ảnh tộc bị đánh tan, người của Ảnh tộc ở Đông Vực vô cùng thê thảm. Lúc trước Thanh Vân Tông biết Khương Thế Ly là hậu duệ của Ảnh tộc, vốn còn không cho gã cơ hội vào Thanh Vân Tông. Nhưng bởi vì Tử Thanh chân nhân tận lực bảo vệ nên gã mới có thể bước chân vào đây, hơn nữa còn đặc biệt nhận gã làm đệ tử nội môn.

Vì một phần ân tình sư đồ này, Khương Thế Ly có lòng cự tuyệt nhưng lại không thể nói ra.

“Không sợ. Bọn họ không chú ý tới đây đâu. Hơn nữa nếu ta đánh chết một La Chinh thì sao? Người muốn La Chinh chết không ít, người muốn hắn sống… Hắc hắc… Hẳn là không có... Ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi!” Tử Thanh chân nhân lại truyền âm.

Trên thực tế nếu chỉ có một mình Tử Thanh chân nhân, có thể ông ta sẽ không mạo hiểm như thế, nhưng bên cạnh ông ta còn có Thiên Khung chân nhân liên tục xúi giục, nên mới nghĩ đến biện pháp này.

Không thể không nói đây là một bước hiểm.

Khương Thế Ly chuẩn bị nói vài câu, định thuyết phục sư phụ của mình, nhưng không ngờ Tử Thanh chân nhân đã trực tiếp ra tay.

Xung quanh đại hội toàn phong có một ảo trận thật lớn, ảo trận này cung cấp các loại năng lượng và kết giới, còn có vài kết giới là dùng để cách ly võ đài thành nhiều võ đài nhỏ. Nhiệm vụ quan trọng nhất của ảo trận lớn này chính là ngăn cản mọi ảnh hưởng từ đệ tử so đấu ở trong võ đài, tránh làm hại tới các đệ tử vô tội ở bên ngoài.

Đương nhiên nếu đã thiết lập ảo trận này, chắc chắn tác dụng trong đó không chỉ dừng lại ở đây.

Làm chân nhân trong Thanh Vân Tông nên hai lão già đó cũng biết rõ sự ảo diệu của ảo trận, bí mật lợi dụng ảo trận để truyền công kích qua.

“Hừ! La Chinh, chết cho ta!” Thiên Khung chân nhân mở ra một trận pháp thông vào trong ảo trận, sau đó Tử Thanh chân nhân phát động công kích.

Bên cạnh người Khương Thế Ly bỗng nhiên xuất hiện một lốc xoáy được giấu trong một bóng đen, cho nên dù là La Chinh hay đông đảo đệ tử Thanh Vân Tông đều không nhận ra.

Lúc này mọi người còn đang say sưa bàn tán về mấy chiêu La Chinh phản kích Khương Thế Ly vừa rồi!

Nhưng lúc này, La Chinh chợt cảm thấy trong một bóng đen bỗng nhiên nổi lên một luồng uy lực khổng lồ.

“Hả?”

Lông mày La Chinh khẽ nhướn, phi đao nát để ngang ngực, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa còn có một tia nghi hoặc.

Công kích đang chờ phát động trong bóng đen kia, không ngờ lại khiến La Chinh khiếp đảm kinh hồn! Đây mới là thực lực chân chính của Khương Thế Ly sao? Hay là gã trả một cái giá lớn gì đó để kích phát tiềm năng, bộc phát thực lực?

Không đúng!

Cảm giác nguy hiểm cực độ dâng lên trong lòng La Chinh.

Vừa rồi Khương Thế Ly bị mình ép đến mức vô cùng chật vật, nếu gã có loại bí pháp này thì không thể chờ tới bây giờ mới dùng.

Nhưng sao lúc này gã ta lại có thể triển khai loại công kích khủng bố như vậy?

Không có thời gian cho La Chinh nghĩ nhiều, trong bóng đen kia bắn ra một ánh sáng tím!

Ánh sáng tím kia quét về phía La Chinh theo hình xoắn ốc, uy thế ẩn chứa trong đó khiến La Chinh không thở nổi.

Đó không thể là công kích của Khương Thế Ly!

Có người ra tay!

Là Tử Thanh chân nhân? Hay là Thiên Khung chân nhân? Bọn họ dám ra tay trên võ đài ở đại hội toàn phong, thật sự là quá to gan!

Chân nhân ở trong Thanh Vân Tông thật sự coi trời bằng vung như vậy sao?

“A! Mọi người mau nhìn kìa. Khương Thế Ly phản kích!”

“Ôi! Làm sao có thể có uy lực lớn như vậy! Khương Thế Ly mạnh mẽ như thế sao? Chẳng lẽ trước giờ gã vẫn giấu kín thực lực thật?”

“Khương Thế Ly thậm chí lại có thủ đoạn công kích mạnh như thế. Chuyện này... Chuyện này… Thật không giải thích được. Mới vào Chiếu Thần Cảnh thì không thể có uy lực lớn như vậy được!”

Cho dù là đệ tử đứng đầu Thanh Vân Tông thì thực lực cũng chỉ mới tiến vào Chiếu Thần Cảnh.

Thông thường, Chiếu Thần Cảnh cũng được chia ra từ Nhất Trọng tới Tam Trọng. Mà khi tu vi đã đạt tới Chiếu Thần Cảnh Tam Trọng, Thanh Vân Tông thường sẽ sắp xếp cho đệ tử đó công việc thích hợp, ví dụ như một số ít có thiên phú xuất chúng sẽ được tiến cử tới Vân Điện, một phần nhỏ khác sẽ lựa chọn tham gia vào Đế Quân của vương triều Phần Thiên, ở đó tham gia rèn luyện chiến đấu. Ví như tướng quân Tuân Phi Long cũng đã từng là một thành viên của Thanh Vân Tông, chỉ là thiên phú của ông ta không đủ, căn bản không có tư cách vào Vân Điện, cho nên mới lựa chọn tham gia Đế Quân.

Mà phần đông đệ tử sẽ lựa chọn chuyển thành chấp sự, trở thành một thành viên của Thanh Vân Tông. Từ chấp sự sẽ lên thẳng tới đường tọa, chân nhân, trưởng lão, phó tông chủ.

Cho dù Khương Thế Ly có mạnh hơn thì cũng chỉ là cảnh giới Chiếu Thần Nhị Trọng mà thôi, nhưng một chiêu mà hắn vừa dùng, uy lực lại vượt xa Chiếu Thần Cảnh Nhị Trọng, tương đương với một đòn toàn lực của Chiếu Thần Chung Cực!

Cho dù là trọng tài mặt chưa lúc nào đổi sắc thì lúc này toát ra vẻ ngạc nhiên.

Còn tất cả những thiên tài trên các phong khác cũng hết sức sợ hãi. Bọn họ không ngờ Khương Thế Ly lại ra một đòn kinh khủng như thế. Một chiêu này La Chinh đỡ thế nào?

Lúc này, áp lực của La Chinh khi đối mặt với một đòn kia lớn chưa từng có.

Nếu biết Khương Thế Ly có thể phóng ra công kích mạnh như thế, hắn có thể sử dụng chân nguyên Thiên Ma cắn nuốt những bóng đen kia trước, sau đó ngưng kết thành một đòn thật mạnh để phản kích. Không, ngay cả như vậy cũng không có tác dụng. Với một đòn kia, khả năng của mình không thể ngăn cản!

Ngày đó khi ở Huấn Giới Đường, La Chinh đã từng ngăn cản một đòn của Thiên Khung chân nhân, nhưng bởi khi đó ông ta đang kinh sợ nên tùy tiện ra tay, tuy không nương tay, nhưng cũng chưa thể nói là đặc biệt nghiêm túc. Dù sao La Chinh cũng chỉ là một tiểu bối Tiên Thiên Cảnh, làm sao xứng hứng trọn một đòn toàn lực của cường giả Chiếu Thần Chung Cực?

Nhưng mà hôm nay một đòn kia đã khác, Tử Thanh chân nhân tích trữ đã lâu, đã đến nước này thì cũng hy vọng một chiêu giết chết La Chinh, cho nên vừa ra tay đã là sát chiêu cực mạnh của mình!

Một đòn toàn lực của Chiếu Thần Chung Cực, La Chinh sẽ ngăn cản thế nào?

Ngăn không được cũng phải ngăn!

Tâm võ đạo của La Chinh sắc bén và mạnh hơn võ giả bình thường nhiều.

Nhưng có điều La Chinh nghĩ mãi không ra, vì sao Khương Thế Ly có thể mạnh như thế? Trong lòng hắn nghi đây không phải là công kích của Khương Thế Ly. Dù rằng đối mặt với một đòn kia, La Chinh chỉ giống như một con thỏ, còn tia sáng tím kia chính là một con sư tử, nhưng trong lòng hắn vẫn không hề sợ hãi.

Sợ hãi chính là lý do biện hộ của kẻ yếu mà thôi. Đó là một loại cảm xúc vô dụng.

Trong nháy mắt này, La Chinh chồng liên tiếp sáu Thiên Ma Mị Ảnh lên nhau tạo thành một hàng thẳng tắp chắn đường tia ánh sáng tím kia!

“Phập phập phập phập phập phập!”

Thiên Ma Mị Ảnh vốn chưa từng thất bại, nay chỉ trong nháy mắt đã bị tia sáng tím xuyên qua.

“Một chiêu này quá mạnh mẽ, uy lực trong đó đã đến trình độ ta không thể giải thích được...”

Khi Thiên Ma Mị Ảnh không hề hiệu quả, La Chinh lại bắn phi đao nát trong tay ra.

“Vèo!”

Phi đao nát sắc bén trước sau như một, cho dù là tia sáng tím này cũng không thể mài mòn, mà nó lợi dụng lưỡi dao sắc bén, cắt tia sáng tím thành hai nửa.

Nhưng vẫn vô dụng!

Tia sáng tím kia chính là công kích năng lượng bằng chân nguyên, sau khi bị phân thành hai thì tiếp tục bắn về phía La Chinh.

Ngăn không được nên La Chinh chỉ có thể lựa chọn lui.

Ngoài võ đài, không ít người đều chăm chú, siết chặt tay.

“Xong đời rồi! La Chinh có lẽ không ngăn cản được!”

“Khương Thế Ly rất khủng bố, sợ là phải trả giá bằng việc thiêu đốt sinh mệnh nên mới có thể phát ra một đòn này?”

“Nếu đây là công kích Khương Thế Ly phát ra, như vậy đệ nhất đại hội toàn phong lần này, chỉ sợ là Khương Thế Ly rồi! Ai có thể đỡ được một đòn kia của hắn? Hoa Thiên Mệnh? Thiên Diệu? Mạc Vũ Hinh? Tạ Vân? Bọn họ đều không được! Không có ai chống đỡ được!”

Nhưng vào lúc mọi người ở đây đều cho rằng La Chinh sẽ thua, thậm chí còn có khả năng chết dưới một đòn kia, thì từ võ đài cách đó không xa bỗng truyền đến một tiếng quát thật lớn.

“Làm càn!”

Làm càn, làm càn, làm càn, làm...

Âm thanh thật lớn quanh quẩn xung quanh...

Tiếng quát lớn này giống như tiếng gầm do một mãnh thú viễn cổ phát ra, truyền xa vài trăm dặm!