Bách Luyện Thành Thần

Chương 493: Hóa thú

Trước đây Tư Diệu Linh vẫn luôn đứng sau lưng Thôi Tà, rất ít xuất hiện, giống như không hề tồn tại vậy.

Nhưng sau khi nàng mở miệng nói chuyện, cả người như2toát ra vẻ thần bí, khi cười rộ lên lại quyến rũ động lòng người.

“Ngao Tường đến từ thảo nguyên Hô Luân, được xưng là người tiêu diệt Lang Vương Bóng Tối. Nếu5ta đoán không nhầm thì… nàng, là người yêu của ngươi, đúng không?” Tư Diệu Linh thản nhiên chỉ một cô gái bên cạnh La Yên. Sáu giác quan của nàng ấy đều6bị phong ấn, giống như một khúc gỗ, trên mặt không có chút biểu cảm nào. Có điều, vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí chất thanh nhã trên người nàng5như trước.

“Leng keng leng keng…”

Hai tay Ngao Tường run rẩy, loan đao liên tục vang lên tiếng kêu, trong đôi mắt lại càng loé ra ánh sáng nguy hiểm.

“Đúng thế thì sao?” Ngao3Tường giơ loan đao lên, chỉ thẳng vào Thôi Tà: “Thân là người đứng đầu Trung Vực, nhưng lại đi bắt người yêu của ta, các ngươi đều đáng chết hết!”

Lời Ngao Tường vừa nói ra khỏi miệng, toàn đấu trường đều yên lặng.

Nói những lời này với người đứng đầu Trung Vực, tên Ngao Tường này đúng là vô cùng quyết đoán. Có điều Thôi Tà lại như không nghe thấy gì, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, dường như cảm thấy Ngao Tường hoàn toàn không có tư cách để nói chuyện với hắn, cũng không định trả lời lại làm gì.

Tư Diệu Linh lại cười khanh khách: “Ngươi thân là võ giả, vậy mà ngay cả chút giác ngộ ấy cũng không có. Ta phải nói là ngươi ngây thơ, hay là ngươi ấu trĩ đây? Thực lực bản thân ngươi yếu, không bảo vệ được người mình yêu thì ai giúp ngươi được chứ? Nếu ta không nhìn nhầm thì ngươi cũng có thiên phú cấp Thần, đúng không?”

“Ồ…”

Tư Diệu Linh vừa nói xong, phần lớn võ giả cũng bắt đầu nhao nhao bàn tán.

“Lại một võ giả có thiên phú cấp Thần, hơn nữa còn có xuất thân là võ giả độc lập!”

“Đáng tiếc thật, đáng lẽ hắn nên tìm một đại tông môn để nương tựa vào, tin chắc rằng bất cứ một đại tông môn nào cũng sẽ thu nhận hắn!”

“Loại người này đều là rồng là phượng trong đám võ giả, có số xưng Hoàng xưng Đế, nói không chừng là hắn khinh thường chuyện gia nhập tông môn ấy chứ.”

“Đang trong giai đoạn phát triển mà, là rồng là phượng thì cũng phải biết thời biết thế, hắn lại không biết cách kiên nhẫn, ài… Dám khiêu khích Thôi Tà như thế, đúng là lãng phí thiên phú của hắn mà!”

Tư Diệu Linh mỉm cười, nói tiếp: “Ngươi có thiên phú cấp Thần, nhưng lại không biết cách ẩn nhẫn, nếu ta là ngươi thì sẽ trốn đi tu luyện, đến ngày thực lực của bản thân đủ mạnh mẽ rồi lại đến đây báo thù. Cho dù không báo được thù thì cũng có thể giành được cô gái của người khác mà, lúc này cần gì nhảy ra đây chịu chết?”

“Ngươi cho rằng, người khác cũng giống như ngươi sao… Đồ vô sỉ!” Ngao Tường quát một tiếng, thật sự nhịn không được, loan đao trong tay hắn bất ngờ chém về phía Tư Diệu Linh, một cơn gió lốc màu xanh gào thét mà ra, hung hăng bay đến gần đài cao.

Lông mày Tư Diệu Linh khẽ giật, bàn tay trắng như ngọc thản nhiên xoay nhẹ, một luồng chân nguyên màu đen tụ lại thành một vòng xoáy, vô hình tiêu diệt cơn gió lốc này.

“Muốn chết nhanh như vậy à? Nếu ngươi đã muốn giết ta đến thế, cũng không phải là ta không cho ngươi cơ hội này…” Bóng dáng Tư Diệu Linh hơi động, giống như cô gái trong bức tranh, trôi nổi giữa võ đài, trên mặt mang theo ý cười: “Thật ra cho dù ngươi có giết ta, cũng không cứu người phụ nữ của ngươi ra được đâu! Mặc dù Âm Thể Tử Cực trong thiên hạ này rất hiếm, những cũng không phải là không thể xuất hiện lại lần nữa!”

Ngao Tường bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Tư Diệu Linh lạnh lùng nói: “Ít nhất cũng có thể kéo dài.”

Tư Diệu Linh gật đầu, “Ta hiểu rồi, kéo dài cho đến khi ngươi trưởng thành rồi lại đi tìm Thôi ca đúng không? Đáng tiếc là… cho dù ngươi có là thiên tài cấp Thần đi nữa, cho dù có trưởng thành thì vẫn không phải là đối thủ của Thôi ca.”

“Chuyện trong thiên hạ không ai nói trước được. Ngươi đã bước chân vào võ đài thì ta nhất định sẽ giết ngươi.” Loan đao của Ngao Tường quét ngang, sát ý lạnh lẽo như băng bạo phát ra từ trong người hắn.

Trên đài cao của Hư Linh Tông, Thanh Hư đạo nhân nhìn Ngao Tường cũng phải lắc đầu: “Thiên phú của người này tương đương với Tiểu Giới, tâm tính cũng trầm ổn kiên nghị, tiếc là… người trẻ tuổi nên quá xúc động.”

Tiểu Giới bĩu môi: “Sư phụ, vì cứu một cô gái mà thôi, có đáng giá không?”

Thanh Hư đạo nhân mỉm cười: “Tiểu Giới ngươi còn nhỏ, có một số việc ngươi chưa hiểu được đâu. Thứ tình yêu nam nữ nào có thể dùng đáng hay không để so sánh?”

“Ta cảm thấy không đáng…” Tiểu Giới còn nhỏ tuổi, lại một lòng đắm chìm trong võ đạo, hoàn toàn không hiểu về chuyện nam nữ.

“Không hiểu thì đừng có nói.” Đại sư huynh của Hư Linh Tông trừng mắt nhìn Tiểu Giới, trong lòng lại đứng về phía Ngao Tường.

Vì cô gái mình yêu mà thấy chết không sờn, từ trước đến nay chưa từng có như nào như vậy. Trong thiên hạ này có bao nhiêu võ giả làm được như thế chứ?

Thế giới võ giả tàn khốc là sự thật. Vì một món bảo vật mà thầy trò có thể phản bội, tàn sát lẫn nhau, coi huynh đệ như vật cản, loại chuyện này đã xảy ra rất nhiều rất nhiều… Còn Ngao Tường lại có thể làm tới mức này vì người yêu mình, khó ai làm được.

Trên đại hội võ đạo, rất nhiều võ giả hơi trầm mặc. Có lẽ trong lòng bọn hắn cũng hy vọng Ngao Tường có thể giết chết Tư Diệu Linh.

Nhưng điều này có thể sao?

Trước hết không nói đến chuyện Tư Diệu Linh đã là Thần Đan trung kỳ, tu vi của Ngao Tường chỉ mới là Chiếu Thần Chung Cực. Mà cho dù Ngao Tường thật sự có khả năng đánh bại Tư Diệu Linh đi nữa thì bên cạnh vẫn còn một Đông Tà Vương đang đứng đó, đây chính là người mạnh nhất Trung Vực!

La Chinh dùng ngôn ngữ để kích thích Thôi Duẫn, trong lúc Thôi Tà không đề phòng, phá nát cái tâm võ đạo của Thôi Duẫn, đã là chuyện cao nhất có thể làm. Còn Tư Diệu Linh lại là nhân vật quan trọng nhất để Thôi Tà bố trí đại trận Thiên Ma Hợp Hoan, sao hắn có thể trơ mắt nhìn Tư Diệu Linh bị giết được?

Có thể nói nỗ lực của Ngao Tường đã được định trước là sẽ thất bại.

Kết giới an toàn bảo vệ võ đài từ từ hiện lên, còn kết giới ngăn cách hai người thì lại lặng lẽ tản đi, Tư Diệu Linh chỉ nhẹ giọng nói: “Để ta xem, rốt cuộc ngươi muốn giết ta như thế nào?”

Ngao Tường cũng không nói thêm gì nữa, nếu như cô ta đã cho hắn cơ hội thì hắn nhất định sẽ nắm chặt lấy nó.

Loan đao của hắn bất ngờ chuyển một cái, gió dữ màu xanh bắt đầu xoáy lại điên cuồng, bóng người đứng trong đó nhanh chóng tiến lại gần Tư Diệu Linh. Hắn đè cơ thể xuống mức thấp nhất, giống như một con báo săn nằm rạp xuống để tiến lên trên thảo nguyên, trong nháy mắt đã lẻn đến trước mặt Tư Diệu Linh rồi.

“Viên Nguyệt Trảm!”

Loan đao trong tay Ngao Tường vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, chém về phía Tư Diệu Linh.

Trong tiếng cười khanh khách như một chuỗi chuông bạc, Tư Diệu Linh nhẹ nhàng di chuyển lùi về phía sau, thân thể mềm mại giống như một chiếc lá không trọng lực vậy.

Cho dù đao pháp của Ngao Tường có tinh diệu đến mức nào thì Tư Diệu Linh cũng vẫn giữ được một khoảng cách nhất định với hắn.

“Chút thực lực này, muốn giết ta? Vẫn chưa đủ tư cách đâu.” Tư Diệu Linh cười đùa nói.

Ngao Tường chỉ vùi đầu đuổi cùng giết tận, bổ một đao rồi lại thêm một đao, thế nhưng mỗi đao đều cách cô ta một li.

Mà Tư Diệu Linh lại giống như đang trêu hắn vậy, liên tục giữ vững một khoảng cách chứ không đánh trả.

“Cố gắng lên, Ngao Tường! Giết chết cô ta kia đi!”

“Ngao Tường, chúng ta ủng hộ ngươi!”

“Nàng này kiêu ngạo quá rồi, toàn nói những lời ta không thích nghe, giết chết nàng thì những suy nghĩ trong đầu ta mới có thể thông suốt được!”

Phần lớn võ giả đều đứng về phía Ngao Tường. Không nói đến động cơ của Ngao Tường, chỉ riêng những lời nói của Tư Diệu Linh thôi đã khiến trong lòng không ít võ giả độc lập tức nghẹn họng rồi.

Tất nhiên là Tư Diệu Linh nói ở góc độ của một cường giả, trong thế giới võ giả, đúng là phải dựa vào thực lực để nói chuyện, nhưng thực lực đồng nghĩa với tất cả ư? Có thực lực là có thể tuỳ tiện chà đạp người khác? Hay là đi cướp cô gái của người khác?

Phần lớn võ giả đều thầm đặt mình vào vị trí của Ngao Tường rồi mới phát hiện ra, nếu bản thân gặp phải chuyện này, có lẽ cũng sẽ rất đau khổ, cho nên bọn họ cũng không chào đón loại mỹ nhân giống như Tư Diệu Linh.

Cho dù Tư Diệu Linh nói rất đúng, trong thế giới của võ giả, giết người đoạt bảo, phản bội, âm mưu, những loại chuyện này tầng tầng lớp lớp, gần như mỗi ngày đều sẽ xảy ra, nhưng khắp thiên hạ chính là như thế, những chuyện này ngươi có thể làm nhưng ngươi không thể nói được. Ngươi đã làm, lại còn lớn tiếng nói ra như đây là chuyện đại nghĩa, vậy thì phải hứng chịu cơn giận dữ của mọi người!

Giờ phút này, người lo lắng nhất chính là La Chinh.

Bởi vì sự xuất hiện của Ngao Tường đã làm rối loạn hết những sắp xếp của hắn.

Vốn La Chinh vẫn còn che giấu lá bài tẩy của mình, cố gắng không lộ hết bài của mình ra.

Phá nát cái tâm võ đạo của Thôi Duẫn chẳng qua là bước đầu tiên La Chinh dùng để khiêu khích Thôi Tà mà thôi. Nếu Thôi Tà không nhận ra hắn, thì bước thứ hai sẽ là hành động bất ngờ đánh chết Tư Diệu Linh. Huống chi hắn còn động tay chân vào kết giới trên võ đài để đảm bảo sẽ không có chút sơ hở nào nữa chứ!

Nhưng bây giờ Ngao Tường lại bất ngờ khiêu chiến với Tư Diệu Linh. Nếu thực lực của hắn đủ để giết chết Tư Diệu Linh thì còn may, nhưng nếu thực lực vẫn chưa đủ, lại khiến Tư Diệu Linh bị thương mà không chấp nhận khiêu chiến, hoặc là đề cao cảnh giác, thì khá phiền phức cho La Chinh.

Cuộc đuổi bắt giữa hai người kéo dài khoảng hai mươi nhịp thở, Ngao Tường bỗng nhiên cắn răng một cái, trong mắt hắn có một chút ánh sáng màu xanh loé lên, trên mặt cũng xuất hiện những vết lốm đốm màu xanh, hai lỗ tai bắt đầu trở nên nhọn hơn, móng trên hai bàn tay cũng trở nên vô cùng sắc nhọn, loé ra màu xanh sáng bóng.

“Hoá thú?” Nhìn thấy những thay đổi xảy ra trên cơ thể của Ngao Tường, lông mày La Chinh khẽ nhướng lên.