Bách Luyện Thành Thần

Chương 494: Tam thi trùng

Vốn dĩ Ngao Tường là võ giả dùng tốc độ để giành thắng lợi, bởi hắn tu luyện công pháp hệ Phong, hơn nữa cũng lĩnh ngộ hoàn toàn quy tắc hệ Phong tầng thứ nhất.

Nếu chỉ nói về việc lĩnh ngộ quy tắc hệ Phong thì hắn và La Chinh đã không phân rõ cao thấp, chỉ là không biết Ngao Tường dựa vào cơ duyên gì mà lĩnh ngộ được quy tắc hệ Phong hoàn2chỉnh mà thôi.

Có điều, thế giới võ giả chính là như vậy, người có thiên phú càng cao thì thường lại càng may mắn, Ngao Tường có được thiên phú cấp Thần nên có cơ duyên như vậy cũng là điều bình thường.

Nhưng thân pháp của Tư Diệu Linh lại càng thêm độc đáo, với tốc độ của Ngao Tường sau khi lĩnh ngộ quy tắc hệ Phong mà cũng không thể đuổi kịp cô ta.

Mấy lần5đều liên tiếp vồ hụt, Ngao Tường liền thi triển bí pháp “thú hóa”.

“Đó là cái gì? Sao thân thể Ngao Tường này lại biến hóa?”

“Tốc độ của hắn quá nhanh, ta nhìn không rõ lắm. Các ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì mà lại biến hóa vậy?”

“Là con báo! Nhìn đường vân kia thì hẳn là thần thú Xuyên Vân Báo! Hắn có dòng máu Xuyên Vân Báo trong người, hơn nữa nồng độ6cũng rất cao, cho nên mới có thể thú hóa!”

Trong phần lớn đám võ giả vẫn có một vài ánh mắt rất tinh.

Xuyên Vân Báo cũng là một loại thần thú, tuy không thể so sánh với thần thú siêu cấp, nhưng lại thuộc cùng một tầng lớp với các loại thần thú như: Thanh Loan, Côn Bằng, Chuột Thông Thiên…

Thông thường, cứ cho là trong cơ thể có được dòng máu của thần thú thì cũng5không thể thú hóa được. Ví dụ như trong cơ thể La Chinh có máu Chân Long, thậm chí còn có được tinh huyết Chân Long, nhưng hắn không thể hóa rồng được, bởi vì nồng độ máu không đủ. Chỉ khi có nồng độ máu đậm đặc đến mức tương đương với thần thú thì mới có thể thú hóa.

Ngao Tường có thể thú hóa, vậy thì nồng độ máu của Xuyên Vân Báo trong cơ3thể hắn cực kỳ cao.

Giờ phút này nhìn qua, trông Ngao Tường nửa người nửa thú. Móng tay hắn sắc bén, đôi con ngươi tròn xoe nay bỗng biến thành màu vàng, giữa đồng tử hiện lên hai vệt nhỏ giống như ánh mắt loài báo. Hơn nữa hai chiếc răng nanh cũng dài ra, thân thể lập tức được bao phủ bởi một ánh sáng màu xanh nhạt.

“Grào!”

Ngao Tường gào thét lên một tiếng, tốc độ chợt nhanh hơn mấy lần, tản ra uy áp độc đáo của thần thú, lấy thế vạn quân lao về phía Tư Diệu Linh.

“Ầm!”

Có vẻ Tư Diệu Linh không ngờ tốc độ của Ngao Tường lại tăng nhanh lên nhiều đến thế nên không kịp đề phòng, vậy mà cũng không tránh đợt tiến công của Ngao Tường.

Những móng vuốt sắc bén của hắn chụp thật mạnh lên vai Tư Diệu Linh.

Áo quần bên người Tư Diệu Linh trực tiếp bị biến thành bột phấn, lộ ra bộ áo lót che ngực, trên bả vai là năm đường máu tươi đầm đìa trông có vẻ vô cùng chói mắt giữa làn da trắng như tuyết của nàng.

Mắt thấy một vuốt của Ngao Tường lại sắp chụp đến, dưới tình huống cấp bách, thân thể cô ta xoay chuyển một trận, ở một góc độ khó tin lại có thể tránh được một trảo này, nhanh chóng lui về phía sau bên mép võ đài.

“Chậc… Chậc…”

“Lộ thêm chút nữa đi, lộ thêm chút nữa.”

“Da thịt của cô ta trắng thật đấy. Một bàn tay của Ngao Tường phải dứt khoát chụp nát hết toàn bộ quần áo của cô ta mới phải!”

Nghe thấy rõ ràng những lời đám võ giả kia nói, sắc mặt Tư Diệu Linh trầm xuống.

Cô ta đi theo Thôi Tà đã vài chục năm, nhưng vì đại trận Thiên Ma Hợp Hoan của hắn nên đến nay vẫn còn giữ nguyên trinh tiết, nguyên âm. Vậy mà giờ bị những võ giả thô bỉ kia dùng ngôn ngữ như thế để trêu đùa, sao cô ta có thể nhẫn được?

Thế nhưng trước mắt, cô ta cũng phải đối mặt với Ngao Tường trước đã. Xem ra cô ta vẫn hơi coi thường Ngao Tường mất rồi.

Chẳng qua lúc này Ngao Tường mới là Chiếu Thần Chung Cực, chứ nếu hắn đã tiền vào Thần Đan Cảnh thì chỉ sợ, dưới một vuốt này cô ta đã chết thật rồi.

Lúc trước chưa thú hóa, Tư Diệu Linh còn có thể giữ được vẻ thong dong, thậm chí còn có bản lĩnh xoay Ngao Tường. Nhưng giờ phút này đối mặt với Ngao Tường đã thú hóa, sắc mặt cô ta cũng nghiêm túc lại. Ngón tay như hoa ngọc lan nhẹ nhàng rung lên, một đóa hoa màu đen thuần liền rơi ra khỏi người.

Ngao Tường sau khi thú hóa dường như đã tiến vào trạng thái cuồng bạo, trong đầu óc hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải giết cô gái trước mắt này.

Không hỏi nhiều, chỉ có bổ nhào lên giết nhanh đến cực điểm.

Phần lớn các võ giả cũng đã không theo kịp tốc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu xanh lóe lên, trong nháy mắt đã từ bên này võ đài chạy tới bên kia rồi.

Cho dù thân pháp quỷ dị của Tư Diệu Linh mà muốn tránh cú tấn công nhanh của Ngao Tường thì cũng hơi khó khăn. Chỉ thấy cô ta thuận tay kéo một cái, một lớp áo bằng lông vũ màu hồng đã quấn quanh đầu vai. Phẩm cấp của lớp áo này đương nhiên kém hơn bộ La Chinh đưa cho Ninh Vũ Điệp.

Thế nhưng bộ áo này cũng là tiên khí thượng phẩm, cũng là tinh phẩm trong tiên khí. Pháp bảo phòng ngự vốn ít thấy, giá trị bộ áo lông vũ này cũng đủ sánh ngang một thánh khí loại công kích.

“Ầm!”

Vừa mới phủ thêm một lớp áo này, Tư Diệu Linh liền trúng thêm một vuốt của Ngao Tường. Thế nhưng lớp áo lông vũ kia trông mỏng manh nhưng lại có uy lực kinh người, ít nhất thì cũng ngăn tới tám phần lực của Ngao Tường, cho nên Tư Diệu Linh cũng không bị tổn thương quá nghiêm trọng.

Những đóa hoa màu đen vẫn không ngừng rơi rụng.

Từng đóa từng đóa cứ như tùy ý mà rơi ra.

Nếu ánh mắt ai có thể theo kịp bóng dáng Ngao Tường thì sẽ thấy không ít đóa hoa đã bám lên người hắn.

Thế nhưng những đóa hoa màu đen đó bám lên người, không động, không ngứa, còn Ngao Tường đã rơi vào trạng thái cuồng bạo, một lòng chỉ muốn giết chết Tư Diệu Linh trước mặt, nào còn để ý nhiều được nữa?

“Grào!”

Ngao Tường điên cuồng hét lên một tiếng, tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã là ba lượt đuổi giết, dần dần đẩy Tư Diệu Linh vào trong góc chết.

Tư Diệu Linh chậm rãi lui về sau, bước đi một chút, còn Ngao Tường thì từng bước, từng bước ép tới, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên xé cô gái này thành từng mảnh nhỏ.

Ngay khi Tư Diệu Linh không thể lui được nữa, khóe miệng cô ta bỗng lộ ra một nụ cười lạnh. Thấy Ngao Tường sắp nhào tới, môi son của Tư Diệu Linh khẽ mở, phun ra một chữ.

“Lớn!”

“Roẹt roẹt roẹt!”

Vô số bụi gai từ trong thân thể Ngao Tường đâm ra!

Khi đâm ra, những bụi gai đó phá vỡ thân thể Ngao Tường, lấy máu thịt của hắn làm thức ăn, điên cuồng lớn lên.

Giờ phút này Ngao Tường như biến thành một người máu, tay chân hắn cũng bị những bụi gai màu đen kia trói chặt, cả người hợp nhất thành một thể với bụi gai, không thể mảy may nhúc nhích một chút nào.

Khi những bụi gai kia lớn đến một mức nhất định, thì riêng trên tứ chi lại nở rộ ra từng đóa hoa màu đỏ.

Mặt Tư Diệu Linh mang theo ý cười, nhẹ nhàng di chuyển liên tục, đi đến trước mặt Ngao Tường, nhẹ nhàng gỡ một đóa hoa xuống, đặt ở chóp mũi mình mà ngửi ngửi. Cô ta khẽ nói: “Mọi việc phải tính toán kỹ càng trước rồi hẵng hành động. Mất đi người yêu mà đau khổ tới mức không thể chịu đựng được, thì cuộc đời đã định trước là không thể báo được thù này.”

“Mấy bụi gai màu đen kia rốt cuộc là gì? Buồn nôn quá nhỉ? Thực vật mà lại có thể lấy máu thịt làm thức ăn!”

“Thật thê thảm… Trong thân thể hắn chỉ sợ tất cả đều là bụi gai màu đen kia rồi!”

“Lại là một thiên tài cấp Thần bị phế. Thói đời này rốt cuộc là làm sao…?”

Phần lớn những người ở đây đều không biết loại bụi gai màu đen này, nhưng Huyền Âm lão nhân của Huyền Âm Quán thì lại biết. Trên mặt lão lộ ra vẻ nghiêm trọng: “Kia là Huyết Nhục Chi Hoa đến từ địa ngục, chuyên sống trên thân thể người… Sao cô nàng này lại có được?”

Nhưng khi mọi người đều cho rằng trận đấu đã chấm dứt, thân thể vốn không thể cử động của Ngao Tường đột nhiên rung lên, trong tay hắn xuất hiện một con cổ trùng. Con cổ trùng kia chỉ lớn như ngón tay cái, phía sau có con mắt với năm màu rực rỡ, vừa xuất hiện liền tung cánh bay về thẳng phía đầu Ngao Tường.

Khi con cổ trùng kia bay được một nửa thì Tư Diệu Linh lại lật tay, ném bông hoa trong tay ra. Cành hoa vừa vặn đâm trúng nó, cắm chặt xuống đất.

Tuy rằng con cổ trùng này nhỏ, nhưng hung ác lạ thường, cho dù bị cành hoa xuyên qua cắm ghim trên mặt đất nhưng vẫn liều mạng giãy giụa.

Tư Diệu Linh cười nhìn rồi nói: “Tam Thi Cổ, quyết tâm giết ta của ngươi cũng lớn thật. Sau khi loại cổ trùng này xâm nhập vào cơ thể, thực lực của ngươi sẽ tăng mạnh, thế nhưng chính mình cũng sẽ biến thành một cái xác không hồn, ngay cả linh hồn cũng bị con cổ trùng này cắn nuốt hết, sau khi chết không thể luân hồi. Cái đó gọi là hồn phi phách tán…”

Tam Thi Cổ chính là một loại cổ pháp cực kỳ ác độc. Sau khi Tam Thi Cổ chiếm được cơ thể thì người bị chiếm chắc chắn phải chết, hơn nữa chết một cách thê thảm vô cùng, đến cả não và linh hồn cũng bị nó cắn nuốt hoàn toàn. Nhưng sau khi Tam Thi Cổ nhập thể, người kia liền biến thành một cỗ máy giết chóc, tiềm năng toàn thân đều được khai phá hết. Tự hạ Tam Thi Cổ lên người mình thì quả thực hết sức liều lĩnh, đó gọi là được ăn cả ngã về không!

Đến lúc này, ánh sáng trong hai mắt Ngao Tường mới dần dần ảm đạm xuống. Hắn đã tuyệt vọng.

Không giống với Huyết Nhục Chi Hoa, không ít người đều biết tới Tam Thi Cổ này!

“Bằng lòng hạ Tam Thi Cổ lên người mình, Ngao Tường này quyết tâm tới mức nào cơ chứ!”

“Vì người con gái của mình mà dám trả một cái giá lớn như thế. Ài… Đáng tiếc!”

“Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng nghe thấy có ai dám hạ Tam Thi Cổ lên người mình!”

Không ít võ giả thấy cảnh này cũng đều tỏ vẻ cảm động, trong lòng càng thêm thương cho Ngao Tường.

La Chinh siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm võ đài không hề nhúc nhích, ánh mắt gợn lên như sóng nước vậy.