Bạn gái quân nhân

Chương 14: Tôi là trai thẳng

- Được rồi. Nói tôi nghe có chuyện gì?

Lục Cảnh Ngôn quần áo chỉn chu, cầm khăn bông lau tóc, kéo ghế ngồi đối diện cô.

- Anh mở ra đọc xem.

Mộc Hàm Ngôn chỉ có thể đưa cho hắn tập tài liệu nhận tiền của Đổng Trác. Không thể cho hắn biết hồ sơ chuyển nhượng cổ phần được.

- Ngay sáng ngày mai. Anh triệu tập hội đồng quản trị. Họp các cổ đông lại gấp.

- Gấp vậy à?

- Phải. Sáng ngày mai luôn. Tôi sợ Đổng Trác sẽ phát hiện ra tài liệu bị lấy cắp. Sẽ tìm ra cách...

- Em còn sợ cái gì nữa?

- Không có gì. Đừng để hắn trở tay kịp.

Mộc Hàm Ngôn có vẻ vội vàng cấp tốc. Kế hoạch của cô sẽ vô cùng hoàn hảo, nếu ngay trong ngày mai lật đổ được Đổng Trác, càng để lâu càng nhiều lỗ hổng.

- Việc của anh là họp lãnh đạo lại, đưa ra các bằng chứng phi pháp của Đổng Trác. Việc đạp hắn ta ra khỏi vị trí cổ đông là của tôi.

- Có vẻ như em chuẩn bị rất kĩ.

Lục Cảnh Ngôn thầm tán thưởng cô nhóc này, xem đi xem lại rất kĩ tài liệu cô đưa cho, càng xem càng phát hỏa. Lộng hành đến thế là cùng. Tưng đây đã đủ sa thải hắn ta rồi. Còn quyền hành tham gia Lục thị...về phía cổ phần...ừm, để cho cô vậy.

- Vậy tôi về đây.

Mộc Hàm Ngôn gấp gáp rời khỏi, hiện tại cô rất muốn ngủ để chuẩn bị cho sáng ngày mai. Thật sự rất muốn ngủ. Chưa ra khỏi cửa đã bị kéo lại, Lục Cảnh Ngôn giữ chặt cô, ôm từ đằng sau.

- Lục Cảnh Ngôn, buông tôi ra. - gầm giọng đe dọa

- Người em toàn mùi rượu?

Mộc Hàm Ngôn lúc này mới nhớ ra, có lẽ là lúc đỡ Đổng Trác, mùi đó đã ám lên người, hắn ta bị Triệu Giai Tuệ chuốc toàn loại rượu nặng nên mùi càng nồng hơn.

- Mùi nước hoa đàn ông?

- Anh kệ tôi.

- Em vào quán bar làm gì?

Lục Cảnh Ngôn không thể nhầm được, loại nước hoa thượng hạng dành cho đàn ông chỉ giới thượng lưu mới dùng. Cả mùi rượu này...đoán chắc cô từ bar ra. Cả người dường như phát hỏa, nghĩ đến cô lại vào đấy lần nữa, thật sự khó chịu. Không cần biết là lí do gì, chắc chắn là lại liều mình mạo hiểm. Không nhịn được mà há miệng, cắn mạnh vào cổ cô một cái.

Thiếu nữ đang thầm mắng mũi tên nọ thính như mũi chó, bị cắn bất ngờ liền hét ầm lên.

- Lục Cảnh Ngôn. Anh nổi điên cái gì chứ?

- Nói xem em vào đấy làm gì?

- Tôi đi lấy tài liệu cho anh chứ làm gì. Buông ra.

Mộc Hàm Ngôn gào thét, rất muốn thoát ra khỏi gọng kìm của hắn. Bình thường cô có thể miễn cưỡng làm hắn đứng không vững, nhưng hôm nay cô thực sự rất mệt, thật sự không thoát ra nổi. Lục Cảnh Ngôn xoay cô lại đối diện với mình, ấn cô vào tường.

- Còn động vào đàn ông? - hung hăng vùi mặt vào quai xanh cô, đi qua chỗ nào liền để lại dấu ấn chỗ đó.

- Tôi động vào ai liên quan gì đến anh chứ?

Mộc Hàm Ngôn gân cổ lên cãi, mặc dù đứng về phía cô thì cô nói không hề sai. Vốn dĩ không liên quan đến hắn.

Nhưng về phía con người độc chiếm hay ghen này, câu nói này của Mộc Hàm Ngôn thành công chọc giận hắn. Như thể con thú dữ điên cuồng cắn xé con mồi.

Tay không yên phận, trượt xuống dưới, vén áo, luồn vào trong, xoa nắn đôi gò bồng đảo. Mộc Hàm Ngôn nhắm chặt mắt, không nhịn được mà rên lên, thật kích thích.

- Aa...Lục Cảnh...

- Gọi tôi Cảnh Ngôn.

Ngắt lời cô, hắn lập tức chặn miệng nha đầu này lại, lưỡi linh hoạt đi vào, khuấy đảo bên trong. Tay còn lại đặt trên hông cô, cũng không yên vị, thuận theo chiều xuống, xoa nắn phía dưới.

Mộc Hàm Ngôn như bị rút hết sinh khí, cả người mềm nhũn, cơ hồ không đứng vững. Toàn bộ thân thể dựa vào người đàn ông đang làm càn trên người mình.

- Ôm anh, Hàm Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn thì thầm bên tai cô, hắn cảm nhận được cô gái này dường như không ổn, chân cũng đứng không vững rồi.

Hai tay Mộc Hàm Ngôn quàng qua cổ hắn, đan vào nhau, giữ thật chặt.

Lục Cảnh Ngôn vòng cả hai tay, ôm lấy cô. Mộc Hàm Ngôn không còn thấy cảm giác mơn trớn trên da thịt, thoải mái đôi chút, còn tưởng hắn buông tha cho mình. Nhắm mặt lại, gục đầu trên vai vững chắc, muốn ngủ.

Lục Cảnh Ngôn chỉ cảm thấy, hôm nay cô ăn mặc rất kín, cho nên cái gì cũng rất khó khăn. Đang làm loạn ở trước, đành chuyển tay ra đằng sau. Hai tay lại luồn vào bên trong, tháo bung chốt áo con. Tiếp theo, lùi lại về phía giường, ôm cô cùng ngã xuống. Tay vẫn không dừng lại, kéo khóa áo ngoài, tháo cúc áo trong...thật nhiều lớp áo, nhưng vẫn kiên nhẫn loại bỏ những thứ cản trở.

- Đừng... - Mộc Hàm Ngôn cảm nhận được hắn vẫn không buông tha cho cô, thì thào lên tiếng.

- Hàm Ngôn, đêm hôm em đến đây một mình. Tôi là trai thẳng, không nhịn được.

- Anh có bệnh mới đúng. Không phải lần trước cũng thế đấy chứ?

Nghĩ tới đây, Mộc Hàm Ngôn liền lồm cồm bò dậy, tay chống xuống, cả người dựa vào thành giường. Mỗi lần nhớ tới đêm hôm đó, cô lại nghĩ ngợi đến phát điên. Đêm hôm đó, có chuyện gì xảy ra vậy chứ?

- Không phải. Là em câu dẫn tôi trước.

- Tôi làm sao lại câu dẫn anh được chứ?

Mộc Hàm Ngôn nghe câu này từ Lục Cảnh Ngôn, vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc là thật hay giả? Hắn thích thú nhìn khuôn mặt kém sắc của cô đang ngây dại đi. Cô nhóc này, cứ phải để tâm đến chuyện đêm đó mới được à?

Hắn tiến đến, tay chống xuống, ép cả người mình vào người Mộc Hàm Ngôn. Vùi mặt vào vùng ngực mềm mại, chiếc lưỡi dài trượt dọc từ quai xanh xuống dưới.

- Aaaa, Lục Cảnh Ngôn. Anh thôi cái trò đấy đi.

Mộc Hàm Ngôn cảm nhận được sự ướt át lẫn nóng bỏng mỗi khi hắn chuyển động. Cô bốc hỏa, cả người nóng ran, hắn kích thích cô, nếu như không dừng lại ngay lập tức, cô sẽ không nhịn được mất.

Lục Cảnh Ngôn im lặng, kéo cô nằm xuống giường, bản thân đối diện với cô, đầu gối chống đỡ lấy cả thân thể. Thằng nhóc của hắn đang cương cứng cực độ, muốn được thoát ra, được bao bọc trong cái gì đó thật ấm.

- Nếu em còn la hét nữa. Tôi sẽ gọi bố tôi đến đây, đồng ý cuộc hôn nhân với Mộc gia ngay lập tức.

- Anh lấy Mộc Vũ Gia thì liên quan quái gì đến tôi chứ? - ương bướng không chịu nghe

- Cô em ngủ với tôi. Mà tôi lại đi lấy cô chị à?

- Đừng có hòng. Tôi sẽ không lấy...

Không để cô mắng hết, Lục Cảnh Ngôn dùng miệng chặn miệng cô lại. Nha đầu này thật là ồn ào. Lấy thằng nhóc ra ngoài, hai tay kéo chân cô vắt qua hông mình, dùng lực nhấn xuống.

- Á. Lục Cảnh Ngôn, anh mau cút ra ngoài. Ai cho anh vào trong chứ...

Mộc Hàm Ngôn cảm thấy dị vật xâm nhập vào bên trong mình, liền phản ứng kịch liệt. Tên khốn này, vậy là nhất định phải ăn cô cho bằng được? Hai tay không ngừng đánh vào lồng ngực hắn. Lục Cảnh Ngôn bẻ hai tay cô lên trên đầu, dùng một tay giữ chặt, không cho cô làm loạn.

Hông hắn luật động nhẹ nhàng, không ngừng nhấn xuống. Mộc Hàm Ngôn khẽ rên, một cảm giác lạ lùng, là khoái cảm. Lục Cảnh Ngôn thở gấp, vốn dĩ là không nhịn được nữa rồi, cuối cùng, dùng lực nhấn chìm thằng nhóc vào bên trong cô. Bao nhiêu tinh túy đều đi vào bên trong.

Mộc Hàm Ngôn thở dốc, cái cảm giác này, thật đáng ghét, sao lại khoái cảm như thế chứ.

Lục Cảnh Ngôn nằm trên người cô, bất động, vẫn chưa rút ra dị vật. Tay giữ hay tay cô cũng buông ra. Hắn thở gấp, nha đầu này, không làm gì nhưng vẫn bức hắn phát điên.

- Lục Cảnh Ngôn. Anh đi ra chỗ khác đi.

Mộc Hàm Ngôn lấy cái sức lực giết muỗi của mình đẩy vai hắn ra. Hiện tại cô rất mệt, chẳng cần quan tâm là ở đâu, trên giường của ai, đã bị ăn sạch sẽ rồi...thôi đi ngủ đã.

Đợi khi Lục Cảnh Ngôn quay ra, đã thấy cô ngủ ngon lành. Nhìn kĩ một chút, quầng thâm ở mắt bình thường không có nay đã hiện lên. Rốt cuộc đêm qua về có ngủ không cơ chứ? Với tay tắt điện, ôm cô vào lòng, cùng nhau ngủ.