Bạn gái quân nhân

Chương 2: Tổ kiến lửa

- Hàm Ngôn, tối nay chúng mình liên hoan. Cậu đi chung cho vui!

Triệu Giai Tuệ và Giang Tư Duệ đứng trước mặt cô, thành ý ngỏ lời.

- Dịp gì?

Mộc Hàm Ngôn vốn dĩ không thích hai người họ, càng không thích tiệc tùng. Nên hiện tại, Mộc tiểu thư của chúng ta đang bày ra vẻ mặt khó chịu nhất. Tất nhiên, Triệu Giai Tuệ và Giang Tư Duệ tính tình tốt, lại là hai người đứng đầu bảng nữ, nên họ đặc biệt biết cách ứng xử. Cho nên, không chấp nhặt Hàm Ngôn.

- Thì...ăn mừng cho kết quả giữa kì vừa rồi.

- Không có hứng. - Hàm Ngôn tính tình không tốt, lập tức không lịch sự đáp trả.

- Bạn học Mộc, thật ra lần này chỉ mời những người đứng đầu bảng thôi...

- Thì sao? - Vẫn tiếp tục thái độ.

- Ý tớ là, lần này tập hợp những người giỏi, làm quen, cùng học hỏi kinh nghiệm từ nhau.

- Hử? - Tiểu Ngôn nhướng mày nghĩ ngợi.

- Hơn nữa, nếu có thể làm thân. Sau này, bọn họ giỏi như vậy, chắc chắn làm chức to rồi. Chúng ta cũng có thể thuận tiện hơn một chút.

Tư Duệ nhanh nhảu cướp lời Giai Tuệ, nói ra mục đích chính của cuộc gặp mặt lần này. Quả nhiên thuyết phục được nha đầu Mộc gật đầu đồng ý theo.

Mộc Hàm Ngôn sau khi đồng ý xong, về đến kí túc xá, nằm bẹp xuống giường mới thấy hối hận. Rằng đột nhiên cô nhận ra, sức hút của chiếc giường mới là vô cực.

- Hàm Ngôn, chúng tớ đợi cậu ở cổng kí túc. Nhanh nhé.

Tư Duệ dặn dò qua điện thoại, Mộc tiểu thư mới lười biếng nhìn đồng hồ. 7h rồi sao?? Mới chợp mắt một cái mà đã 3 tiếng trôi qua rồi?? Liền lười biếng thay một bộ quần áo kín đáo, cầm túi xách lên, khóa cửa xuống dưới.

Một nhóm 9 người đầy đủ 4 nữ 5 nam đứng thành 1 hàng đợi cô trước cổng kí túc. Đều là những nam nữ ưu tú của học viện cả.

- Chào mọi người.

- Hàm Ngôn.

Cả đám đi ra đến cổng chính, quản lí kí túc đẩy gọng kính, tay chắp sau lưng.

- Nhớ về trước 22h, không thì ngủ ngoài đường.

- Vâng.

Kí túc chia làm 2 khu, đi qua cổng chính, đi tiếp qua một khoảng sân rộng, rẽ về 2 phía gặp hai cổng phụ. Một bên nam, một bên nữ. Cư nhiên kí túc nam sẽ to hơn, hoành tráng hơn bởi số lượng nam đông hơn, họ cũng phải sống thành nhóm. Nhưng kí túc nữ lại khác, bé hơn, và mỗi người một phòng.

Kí túc quy định giờ giới nghiêm là 22h, đến giờ đó sẽ khóa cổng. Ai về không kịp phải leo tường ... À không, ý là về muộn thì ở ngoài :v

- Đi đâu đây?

- Cuốc bộ thêm chút nữa là đến Kingbar rồi.

- Đặt phòng chưa?

- Hử?

- Kingbar muốn có phòng phải đặt trước. Không thì phải có thẻ Vip.

- Nhưng chưa đặt trước. Giờ sao?

- Ai có thẻ Vip không?

Hàm Ngôn thở hắt ra một cái, nhìn mặt bọn họ là biết không có rồi. Cũng phải thôi, không có là đương nhiên. Họ là những người đứng đầu năm nhất học viện quân sự đó, là đứng đầu HỌC VIỆN QUÂN SỰ đó. Chứ không phải đứng đầu học viện điện ảnh hay học viện âm nhạc đâu.

- Để tôi.

Mộc Hàm Ngôn rút điện thoại, vào danh bạ, lướt đến cái tên ngàn năm không gọi đến.

- Alo.

- Đại ka.

- Hử?

- Anh có thẻ Vip của Kingbar nhỉ?

- Có.

- Em mượn.

- Mày ở đâu?

- Ngoài cửa bar rồi.

- Đợi đấy.

Mộc Hàm Ngôn mĩ mãn nở nụ cười, có ông anh bay nhảy phải khác, có ông anh nhiệt tình vui chơi phải khác. Diệp Vĩ Kì này, tốc độ cũng nhanh hơn người bình thường, chớp mắt một cái đã thấy Bentley đen bóng đỗ xịch trước đám người Hàm Ngôn. Bước xuống xe là dáng người phong lưu nhất, xinh đẹp nhất.

- Mày vào đây làm gì?

- Liên hoan giữa kì.

- Xếp thứ mấy mà đã ăn mừng? Lão Bằng mà biết sẽ băm mày ra làm trăm mảnh.

- Em không nói, anh không nói. Lão Bằng sao biết chứ?

- Anh cho mày mượn thẻ. Anh giữ bí mật cho mày. Rồi anh được gì?

- Em sẽ không hối anh lấy vợ nữa. Kệ anh ong bướm với ai, em cũng mặc kệ, không méc ông ngoại nữa.

- Nhớ đấy.

Diệp Vĩ Kì vô cùng bất lực trước người em gái mồm nhanh hơn não này. Mỗi lần gặp mặt là y như rằng nó sẽ hối anh lấy vợ. Xong làm phật ý nó là nó lại bô bô mồm ra kể với lão Diệp "hôm trước con thấy anh ấy đi với cô này, hôm sau con lại thấy anh ấy đi với cô kia,...". Báo hại anh về nhà lúc nào cũng bị ông nội nguýt lên nguýt xuống. Nói anh "không đứng đắn", khổ lắm cơ, anh phong lưu quen rồi. Ông với lão Bằng theo khuôn khổ mẫu mực quân đội thì làm sao mà hiểu được.

- Anh cậu à? Đẹp thế!

Giang Tư Duệ dán mắt vào chiếc Bentley khuất xa dần. Mộc Hàm Ngôn chậc lưỡi lắc đầu, đẹp thì có đẹp thật, nhưng khoản tình yêu chán quá!

- Anh họ đấy, khen đẹp thì ngắm thôi, chứ dính vào là khổ.

- Sao?

- Ong bướm lắm lắm, xung quanh lúc nào cũng toàn hoa....

Mộc Hàm Ngôn xua xua tay, mặc dù không thích Giang Tư Duệ là thật, nhưng không thích bạn học của mình dính vào Diệp Vĩ Kì cũng là thật. Cô không muốn nhìn những cô gái tốt này có liên quan đến lão Kì, nhưng nếu Vĩ Kì thay đổi tính, yêu thương con gái thì lại khác. Nhưng sẽ không, giang sẽ dễ đổi bản tính khó dời, cho nên sẽ không có chuyện đó.

Lục Cảnh Ngôn nhíu mày nhìn nhóm người Hàm Ngôn đi vào, càng nhíu mày nhìn thẻ Vip sáng bóng trong tay cô. Từ khi nào cô gái bé nhỏ chỉ biết quân sự, lúc nào cũng chỉ biết học lại đi vào đây? Thế nào lại có thẻ Vip của quán bar?

- Lục tổng, phòng đã thu xếp xong rồi. Mời anh.

Lục Cảnh Ngôn thu lại ánh nhìn khó chịu, thầm thở hắt ra một cái, dằn lòng nghĩ thoáng lại, chắc chắn Tiểu Ngôn chỉ đơn thuần là liên hoan với đám bạn. Nghĩ đến đây lại càng khó chịu, từ bé đến lớn nha đầu đó không thích tiệc tùng, sự kiện hai nhà Mộc Lục cũng không bao giờ có mặt. Hmm...

- Lục tổng...

- Ừm.

Quản lí quán bar toát mồ hôi hột, vị tổng giám đốc trẻ này, sao quanh người lại tràn ngập sát khí như thế? Anh có làm gì vướng tai gai mắt gì không mà anh ta hết nhăn rồi lại nhíu thế này.

Lục Cảnh Ngôn thu gọn hình bóng bé nhỏ vào trong mắt, quay qua nhìn người thanh niên trước mặt.

- Xem họ ở phòng nào, quay lại báo cho tôi.

- Dạ? A....vâng.

Đợi khi hắn rời đi, anh ta mới dám lau mồ hôi. Đến bàn tiếp tân lấy số phòng của nhóm Hàm Ngôn, lập tức đem đến cho hắn.

Sau độ 2 tiếng, Hàm Ngôn quá chén, cảm thấy hiện tại bản thân thật sự không ổn. Rượu lẫn bia ngấm làm cô nửa tỉnh nửa mê, liền không khách khí rời phòng, đến nhà vệ sinh. Mặt đỏ ửng lên vì men, chân đứng cũng không vững, điên cuồng hất nước vào mặt để bản thân tỉnh táo.

Đợi khi có thêm người vào, Mộc Hàm Ngôn mới chịu rời khỏi. Bất quá, lại là không nhớ phòng mình vừa rồi ở đâu. Đi theo cảm tính, mở đại một cửa. Tiếng ồn ào đến chói tai, tiếng chém giết, tiếng đấm đá... Sau đó không biết từ đâu, 2 tên chạy về phía cô, Hàm Ngôn phản xạ nhanh hơn, quay người chạy về phía trước.

- Đứng lại.

- Bắt lấy nó.

- Đừng để nó báo cảnh sát.

Mộc Hàm Ngôn mơ màng chạy, lũ khốn này, cô đâu có ý định báo cảnh sát chứ? Bình thường cô cũng không lo chuyện bao đồng như vậy, lần này càng không. Chả lẽ giờ thỏa thuận với hai tên đó, cô sẽ không báo cảnh sát, đừng đuổi theo cô nữa. Nhưng...nói chung là ai đảm bảo cho cô lũ đó sẽ sòng phẳng tin cô? Thả cô?

"Oạch"

Chết tiệt! Đã chạy không kịp lại còn ngã? Va vào đâu rồi chứ?

- Nó đâu rồi?

- Đằng kia.

Tiếng hai tên đó vang đến, Hàm Ngôn cuống quýt bám vào người mà cô vừa va phải, cầu cứu. Không cần biết người đó có ý tốt sẽ cứu cô hay không, có còn hơn không.

- Giúp tôi. Họ bắt tôi.

Giọng cô lạc hẳn đi, cũng không kịp nhìn người trước mặt là ai, cả khuôn mặt ép chặt vào ngực anh ta, cố gắng không để lộ ra một chút nào.

- Nó đây rồi.

- Bạn gái tôi đắc tội với các anh?

- Đừng nói nhiều. Giao người.

- Có gì từ từ nói.

- Lảm nhảm ít thôi. Tao nói đưa nó cho tao.

Lục Cảnh Ngôn lúc này liên tục vuốt tóc Mộc Hàm Ngôn, cô gái này...tóc cũng mượt quá mức rồi, vuốt mãi mà không ngừng được :v. Còn vô cùng thích thú nhìn hai tên côn đồ trước mặt, mắt cũng nheo lại, trong đầu đang nghĩ tới, nha đầu này phá phách cái gì lại đụng tới lũ này?

Một tên hung hăng đưa tay tới định kéo cô ra khỏi người Lục Cảnh Ngôn, tay chưa kịp chạm tới đã bị hắn lạnh nhạt bẻ một cái.

- Đừng động vào người của tao.

- Mày dám...

- Gọi đại ca của chúng mày ra nói chuyện với tao.

- Haha. Một thằng điên. Lại còn dám lớn tiếng? Đại ca tao là người để mày nói chuyện?

Tên đó cười lớn, sau đó liền nhổ bọt một cái khinh bỉ. Lục Cảnh Ngôn ý cười khinh càng sâu trong đáy mắt, thầm buông một câu "Nông cạn". Lập tức thành công chọc giận hai tên kia.

- Bảo mày giao người. Mày không giao. Đừng trách tao không nương tay.

Hai tên đó dùng sức kéo Lục Cảnh Ngôn cùng Mộc Hàm Ngôn về lại phòng vừa rồi. Dưới đất la liệt người nằm sõng soài, hắn thầm đánh giá một tiếng, cũng đoán được lí do vì sao Tiểu Ngôn lại bị rượt đuổi. Hai tên kia đẩy hai người đến trước mặt một tên đầu trọc, xung quanh hắn ta còn một vài tên hầu hạ.

- Đại ca, người đây.

- Hai người cơ à?

Tên được gọi là đại ca lên tiếng, cũng không nhìn kĩ xem là ai, thoáng qua thấy có đến hai người. Hắn ta đang cực kì hưởng thụ, tay kẹp điếu xì gà, hút một cái, miệng phả ra một làn khói trắng.

Mộc Hàm Ngôn lập tức ho sặc sụa, Lục Cảnh Ngôn liền khó chịu, một lũ cặn bã. Lại nhìn kĩ khuôn mặt của tên đầu trọc đó một cái, ý cười trên gương mặt Lục Cảnh Ngôn càng sâu. Chà! Người quen cơ mà?!

- Nó nói con nhỏ đó là bạn gái nó. Không chịu giao người. Bọn em lôi nó về đây luôn.

- Ừm.

Tên đại ca đặt điếu thuốc vào gạt tàn, thong thả quay đầu nhìn hai người trước mặt. Trong mắt ánh lên tia kinh ngạc. Lập tức hít sâu một cái, thôi không ngồi nữa, đứng thẳng người, hai tay chỉnh lại áo. Ánh mắt lạnh đi 8 phần, tự mình đấm cho hai tên kia mỗi người một cái, đủ mạnh để hai tên đó lăn xuống đất cùng đám người kia.

- Ngu xuẩn.

Sau khi mắng xong liền quay ra Lục Cảnh Ngôn, cơ mặt giãn ra, thái độ dịu đi.

- Cậu Lục, mạo phạm rồi.

- Dạy dỗ người của ông cho tốt.

Lục Cảnh Ngôn khinh thường không nhìn lại tên đầu đàn kia một cái, đỡ Mộc Hàm Ngôn rời khỏi. Bàng Huân tay chắp sau hông, cũng may người của ông ta chưa làm gì quá khích với tên đó. Không thảm rồi. Mặc dù không thích Lục Cảnh Ngôn là thật, nhưng vẫn phải e dè từng tí một. Động vào tổ kiến lửa là không xong.