Khi Tô Phùng Tần từ trong mộng tỉnh lại, có chút không rõ mình đang ở đâu, nàng mở to mắt nhìn trần nhà trắng xóa, suy nghĩ vẫn còn bồi hồi trong mộng.
Đã rất lâu rồi nàng không còn mơ thấy Chân Lộ Sanh, cho dù là trong quá khứ những giấc mơ về cô ta bất quá chỉ là những con ác mộng đầy đáng sợ và căm hận, vậy mà lần này nàng lại mộng thấy quá khứ khi quen biết Chân Lộ Sanh. Mệt mỏi vì nhìn mãi vào một điểm, Tô Phùng Tần nhíu mày, vươn tay lên che phủ mắt. Bên cạnh đột nhiên có tiếng động, một cánh tay tay ấm áp đột nhiên duỗi ra từ trong chăn, chủ động ôm lấy eo Tô Phùng Tần. Thân thể Tô Phùng Tần lắc một cái, nàng hơi kinh hãi , bỗng nhiên đẩy bàn tay khoác trên lưng mình ra, tranh thủ thời gian xê dịch sang một bên, quên mất vì sao trên giường lại có thêm một người. Ngay khi Tô Phùng Tần còn đang trừng mắt kinh ngạc nhìn một đống chăn nhồi thành một nùi, một giọng buồn buồn từ bên trong truyền ra. "Tỉnh rồi à? Chị muốn ăn gì? Em đi làm điểm tâm cho chị.'' Một đống bùi nhùi động đậy, sau đó là một cái đầu bù xù đột nhiên chui ra. Tô Phùng Tần nhìn chằm chằm người kia, thấy cô ấy với quả đầu rối bời quay đầu lại nhìn nàng. Làn da trắng nõn, cô gái ấy thanh tú xinh đẹp, đôi mắt mỹ lệ thâm thúy, nét mặt ngoại trừ vẻ ngây thơ khi vừa tỉnh ngủ, còn mang theo một chút trong trẻo nhưng lạnh lùng trước nay không thay đổi ''Sao lại dùng ánh mắt này nhìn em? Em có chỗ nào không ổn à?'' Cô gái ấy nhíu hàng lông mày đẹp mắt lại nghi ngờ nhìn qua, vươn tay vuốt vuốt mái tóc rối bời của mình, sau đó dụi dụi mũi, không vui há mồm ngáp một cái. Tô Phùng Tần nhìn cô gái ấy chậm rãi ngáp dưới ánh mặt trời, lông mi của cô tựa hồ đang lấp lóe ánh kim quang, làn da của cô tinh xảo trắng ngần trông có chút bệnh. ''Sao mới sáng sớm mà chị đã lạ vậy? Tối hôm qua quá mệt mỏi à." Cô ấy ngáp xong, dùng vẻ mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, với đôi mắt hiếu kỳ nhìn nàng. Rõ ràng đây là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, nhưng lúc nào cũng nghiêm mặt, hệt như một người cao tuổi, Tô Phùng Tần tiếp tục cảm khái. Đột nhiên cô gái trước mắt ấy bu lại, có chút cong đôi môi tái nhợt, nhanh chóng hôn một hơi lên khóe môi Tô Phùng Tần, sau đó lại cưng chiều vươn tay sờ trán nàng: ''Tối hôm qua do em quá đáng, sẽ không bao giờ tái phạm. Đợi chút nữa nấu cháo cho chị, đừng giận, ngoan." Vì sao cô gái này luôn dỗ nàng như dỗ một cô bé? Tô Phùng Tần chớp chớp đôi mắt vô tội mơ màng, nhìn cô gái ấy bò dậy, đứng ở bên giường đối lưng về phía nàng, sau đó vươn đôi tay thật dài duỗi lưng một cái dưới ánh mặt trời. Duỗi lưng xong thì rũ tay xuống, bắt đầu cởi áo ngủ trên người, cứ như vậy lưu loát nắm lấy vạt áo kéo ra. Tô Phùng Tần nhìn vòng eo thon của cô ấy, tấm lưng bóng loáng gầy yếu, xương bươm bướm khêu gợi xinh đẹp, nhìn thôi đã cảm thấy da thịt trắng ngần này rất mượt mà. Đáng tiếc là trên tấm lưng bóng loáng kia đã hằn mấy đạo vết xước nhàn nhạt từ lúc nào, khắc họa trên da thịt trắng nõn mềm mại. Cũng không biết là do kẻ không biết thương hương tiếc ngọc nào cào. Tịch Sư Tử cởi áo ngủ, đi đến bên tủ quần áo, cầm lấy một chiếc áo thun rộng mặc vào. Vừa thay đồ vừa nghĩ xem lát nữa nên nấu cháo thịt gà, hay cháo tôm tươi. "Học tỷ muốn ăn cháo thịt gà, hay là cháo tôm tươi." Tịch Sư Tử quay người, hỏi Tô Phùng Tần. Nào biết khi quay đầu lại thấy Tô Phùng Tần đang đỏ bừng cả khuôn mặt, ánh mắt hốt hoảng, đồng tử trống rỗng. "Học tỷ thích loại nào?'' Tịch Sư Tử cau mày hỏi lại một lần, hôm nay từ lúc tỉnh dậy Tô Phùng Tần hình như có chút không ổn, ánh mắt biến đến kì quái, ngôn ngữ tay chân cũng cứng ngắc. "Tôm." Tô Phùng Tần đỏ bừng cả khuôn mặt quay đầu, phun ra một chữ. Chắc do tối hôm qua quá điên cuồng, nên khiến học tỷ thẹn thùng đi. Nghĩ đến đây, Tịch Sư Tử cũng có chút ngượng ngùng, cô ho nhẹ một tiếng, làm bộ gật đầu: "Vậy được rồi, đêm qua mua tôm rất tươi, vậy em đi rửa mặt rồi làm điểm tâm , nếu học tỷ còn mệt thì ngủ tiếp đi. Nấu xong bữa sáng em sẽ gọi chị.'' Sau khi Tịch Sư Tử đi vào phòng bếp, Tô Phùng Tần ngồi ở giường đầu ngẩn người một hồi lâu, mới từ trong mơ mơ màng màng tỉnh táo lại. Giấc mộng kia đã kéo nàng vào trong hồi ức lần nữa, những hồi ức nàng vẫn luôn muốn quên đi. Vội vàng ăn điểm tâm xong, Tô Phùng Tần nói với Tịch Sư Tử muốn đi làm, chỉ là sau khi ra cửa lái xe đi, nàng lại không chạy tới công ty. Nàng lái xe chẳng có mục đích dạo quanh thành phố, tâm tư nàng hiện tại rất phức tạp, không ai có thể hiểu được nỗi thống khổ và bất lực lúc này của nàng, nàng cũng không thể kể lể với ai. Nàng không thể nói với Tịch Sư Tử, bởi vì nàng không thể mở lời, đây đại khái là chuyện duy nhất Tô Phùng Tần tới tận bây giờ vẫn giấu diếm cô. Trong quá khứ, mỗi khi quyết đấu với Chân Lộ Sanh nàng đều rơi vào thế hạ phong, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ và phẫn nộ, vô luận nàng cố gắng cỡ nào trong những năm gần đây, ủy khúc cầu toàn cỡ nào để trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, có rất nhiều người không thể nào với tới tài phú và địa vị của nàng, nhưng ở trong mắt Chân Lộ Sanh, nàng vẫn mãi là một người phụ nữ mà cô ta có thể tùy ý đùa bỡn và hủy hoại. Nàng đấu không lại Chân Lộ Sanh, cô ta đã từng hủy hoại đời nàng một lần, bây giờ khi nàng vất vả lắm mới có được tình yêu và hi vọng, thì cô ta lại muốn hủy đi tất cả một lần nữa. Cho dù nàng vận dụng tất cả các mối quan hệ xung quanh, nhưng không một ai dám giúp nàng, bởi vì những người đó cũng giống như nàng, không động được cũng không động nổi Chân Lộ Sanh. Nỗi bất lực và tuyệt vọng này, phảng phất như khiến nàng quay về đêm hôm ấy vào năm năm về trước, ngày mà tôn nghiêm của nàng bị giẫm đạp, vô luận như thế nào cũng không tránh thoát khỏi khuất nhục. Cho dù nàng luôn ở trước mặt Tịch Sư Tử giả bộ như không có chuyện gì, nhưng làm sao mà nàng không biết, kỳ thật Tịch Sư Tử luôn mẫn cảm sớm sẽ nhìn ra sự bất an và sợ hãi của nàng. Cô bé ngốc ấy luôn quan tâm nhưng giả vờ thờ ơ để nàng buông lỏng đề phòng, để nàng an tâm dựa vào lòng cô. Công ty đã gần như phá sản, bởi vì tai tiếng của nàng, công ty của nàng đã chẳng còn ai hỏi thăm, những người đứng trên đỉnh cao của đạo đức luôn tự cho là chính nghĩa ấy, nhục mạ nàng, đổ hết trách nhiệm cho nàng, nhưng rõ ràng cái gì cũng không biết, chỉ muốn dùng những bằng chứng giả kia để hủy diệt nàng, bức bách nàng buông vũ khí đầu hàng. Công ty sắp sụp đổ với những món nợ kết xù, Tô Phùng Tần đã bỏ tất cả tiền tiết kiệm của mình vào lấp cái hố không đáy ấy, giống như vị điều tra viên của IRS[1] đã từng nói, nàng không còn có thể chống đỡ được bao lâu. Vì sao cố gắng nhiều năm qua của nàng lại không thể đỡ nổi một đòn của cô ta? Tô Phùng Tần không cam tâm và phẫn nộ, lông mày càng nhăn càng chặt, tay cầm lái càng ngày càng run, hung hăng giẫm mạnh bàn đạp dưới chân. Hai chiếc xe hai bên bị bỏ lại phía sau, Tô Phùng Tần nhăn mày vẻ mặt tái nhợt và phẫn nộ, nàng lái xe điên cuồng tăng tốc trên làn đường của mình. Khi phanh lại tay lái bất chợt tuột khỏi tay xoay một vòng rồi đụng vào cột điện ven đường, người Tô Phùng Tần bị chấn động văng mạnh về phía trước, túi khí an toàn bật lên trúng ngực nàng. Trong nháy mắt, Tô Phùng Tần đã mất đi tất cả giác quan, trước mắt nàng là một mảnh trắng xóa, bên tai cũng không còn bất kỳ tiếng vang nào nữa, máu tươi từ trán của nàng chậm rãi nhỏ xuống, nhỏ lên trên mu bàn tay chậm rãi buông lỏng của nàng. Da thịt trắng ngần, màu máu đỏ tươi, đan xen vào nhau hình thành một loại cảm giác thê lương nhưng đẹp đẽ, khiến ai nhìn thấy cũng rung động tất cả các giác quan. Không có suy nghĩ, không có cảm giác, không thấy thống khổ, thân thể phảng phất nhẹ nhàng như một mảnh lông vũ, cảm giác như vậy lại khiến người ta cảm thấy ấm áp muốn ngủ đi. Tô Phùng Tần ngửi thấy mùi vị của tử vong, thế nhưng nàng lại có khoái cảm và giải thoát. Huyết dịch sền sệt từ vết thương của nàng không chút kiêng kỵ tuôn ra, máu càng chảy càng nhiều, Tô Phùng Tần càng cảm thấy thoải mái hơn. Nếu như cứ rời đi như vậy, có phải sẽ không còn nhận lấy những thống khổ kia nữa hay không? Cũng tốt, dù sao cả đời này của nàng, đều là thống khổ cùng bi thương như thế. Nếu có kiếp sau , chỉ mong được chào đời trong một gia đình mỹ mãn, có cha mẹ yêu thương nàng, sau đó lại gặp được Tịch Sư Tử lần nữa, có thể cùng cô mở một cửa hàng bán hoa trong một con ngõ nhỏ, trải qua cuộc sống đời thường như bao người. Tô Phùng Tần nghĩ như vậy, rồi để huyết dịch theo gương mặt nhanh chóng trượt xuống, rơi lên trên môi của nàng, hệt như một lớp son môi mỹ lệ tươi đẹp, khiến nàng càng thêm kiều diễm chói mắt. [1]IRS: Chi cục thuế Esley: mèn đét ơi, [H] tới nỗi mất trí nhớ thần trí bất định, gây ra tai nạn giao thông là có thiệt...mọi người nhớ đừng đi theo vết xe đổ, hại mình hại người nha.