Chương 92: Vị khách không mời mà đến
Sau khi Tô Phùng Tần rời đi, Tịch Sư Tử phải tiếp đãi một vị khách không mời mà tới. Khi tiếng gõ cửa vang lên, đập vào mắt cô khi mở cửa là thân ảnh của một người phụ nữ yểu điệu cao gầy, mặc một thân sườn xám màu đen, đang đưa lưng về phía cô, tựa hồ đang đánh giá hành lang. Từ sau lưng có thể nhìn thấy đó là một người phụ nữ trẻ tuổi, mái tóc màu đen mềm mại được một chiếc trâm ngọc màu trắng mang phong cách cổ cài lại. Đừng nói là trông thấy chiếc trâm ngọc kia, chỉ riêng bóng lưng này thôi, Tịch Sư Tử cũng có thể nhận ra người đối lưng với mình là ai, dù sao trong những người cô từng gặp, có rất ít người vào những dịp bình thường cũng mặc sườn xám cài trâm ngọc. ''Cô. . Cô Chân.'' Tịch Sư Tử nhíu mày. Do được giáo dưỡng rất tốt, nên cô cũng không lập tức đóng cửa, chặn người ở ngoài cửa. Dù sao đối với người phụ nữ này, từ khi gặp mặt Tịch Sư Tử đã không có chút ấn tượng tốt nào về cô ta. Chân Lộ Sanh quay người, nhìn Tịch Sư Tử, đôi mắt hẹp dài như hồ ly khẽ híp một cái, môi thoa son đỏ tự nhiên nở nụ cười mừng rỡ, giống như gặp được người bạn cũ lâu ngày không gặp. "Tiểu họa sĩ, có thể em đang dùng bữa sáng, tôi có mang sandwich tới cho em.'' Chân Lộ Sanh nhướn mày lên, giơ tay lên, trên bàn tay trắng noãn là một hộp giấy nhỏ được đóng gói tinh xảo. ''Cám ơn, tôi dùng bữa sáng rồi, không biết cô Chân tới nhà của tôi có chuyện gì không?'' Tịch Sư Tử đứng bên cánh cửa được mở một nửa, tay chống lên khung cửa, nàng cau mày mặt không biểu tình, đôi mắt thâm thúy cũng nhàn nhạt nhìn không ra cảm xúc, động tác chặn trước cửa cho thấy cô không có ý muốn mời Chân Lộ Sanh vào nhà. ''Sao vậy? Tiểu họa sĩ em cảnh giác với tôi vậy sao? Không cần khẩn trương như vậy, hôm nay tôi chỉ tới cầu họa mà thôi." Chân Lộ Sanh trêu tức chọn môi, giống như cười mà không phải cười nhìn Tịch Sư Tử. ''Tranh của tôi kém cỏi không hợp mắt cô Chân đâu, tôi đoán cô tới cũng không phải vì họa, sao không ăn ngay nói thẳng, nói xem hôm nay cô tới đây vì mục đích gì?'' Tịch Sư Tử không chút nào tin tưởng cái cớ của Chân Lộ Sanh. Cầu họa, đúng là một cái cớ vụng về. "Tiểu họa sĩ nói như vậy, thật khiến tôi thương tâm. Mặc dù tôi chưa gặp em mấy lần, nhưng tôi vẫn luôn rất thích em, thì không thể đơn thuần ghé thăm em một chút để kết giao bằng hữu à?'' Chân Lộ Sanh dùng vẻ mặt trêu chọc lười biếng, đôi chân thon dài, da thịt trắng muốt dưới lớp sườn xám xẻ tà như ẩn như hiện, phá lệ hấp dẫn ánh mắt người nhìn. ''Cô không nói thì tôi đóng cửa, tôi còn việc bận không rảnh cùng cô nói chuyện phiếm.'' lông mày Tịch Sư Tử càng nhăn càng chặt. Chân Lộ Sanh tới vì duy nhất một mục đích, chính là vì học tỷ. Người phụ nữ này âm hiểm xảo trá, không biết đã ở sau lưng nàng làm bao nhiêu chuyện xấu, khiến học tỷ gánh bao nhiêu tiếng xấu, chịu bao nhiêu khổ. Hôm nay cô ta đột nhiên xuất hiện, khiến Tịch Sư Tử ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô mới không tin người phụ nữ này nói lời thật, tới kết giao bằng hữu. ''Thôi được, hôm nay tôi tới, là đến tìm A Tần, tôi biết hai người sống chung.'' Nhìn Tịch Sư Tử có bộ dáng cảnh giác như thế, Chân Lộ Sanh giống như cười mà không phải cười câu môi. ''Cô tìm chị ấy làm gì?'' Tịch Sư Tử nghe xong ngược lại là không có phản ứng gì, chỉ hơi hơi nhíu mày, sau đó giống như thuận miệng , hỏi ngược một câu. ''Ban đầu tôi tính tới công ty tìm em ấy, nhưng em ấy lại không ở đó, điện thoại cũng không ai bắt, cho nên liền đến chỗ của em tìm thử thời vận xem.'' Chân Lộ Sanh thành thật trả lời, đôi mắt hẹp dài như hồ ly, lóe lên ánh sáng màu nâu yêu dị khiến người ta nhìn không thấu. Thấy ánh mắt Chân Lộ Sanh nhìn xuyên qua cô vào trong phòng hai lần, Tịch Sư Tử bất động thần sắc xê dịch, ngăn cản ánh mắt Chân Lộ Sanh: ''Chị ấy đi rồi, đừng nhìn nữa.'' ''Sao vậy? Không liên lạc được với A Tần, em không lo lắng à?'' Chân Lộ Sanh khinh miệt cười một tiếng, trên mặt là tiếu dung phai nhạt đi rất nhiều. "Học tỷ bất quá chỉ không muốn gặp cô thôi, tôi có gì phải lo lắng?'' Tịch Sư Tử nói với thần sắc vẫn thản nhiên, một tay chống cửa, một tay đút vào túi quần, nhàn nhã mà lạnh nhạt. ''Tôi thật tiếc hận thay cho A Tần, trước kia em ấy cảm thấy tôi không yêu em ấy, thế là xa cách tôi. Thế nhưng em ấy lại chọn phải một người chỉ biết quan tâm đến bản thân, quỷ ích kỷ không quan tâm đến em ấy mà thôi.'' nụ cười trên mặt Chân Lộ Sanh càng trở nên khinh miệt. Tiếng nói vừa cất lên, cô ta lại giơ chân lên, duyên dáng bước một bước về phía trước, khuôn mặt giống như yêu nghiệt mê hoặc lòng người cùng mùi thơm mê muội mém tí thì đập vào mặt Tịch Sư Tử. Tịch Sư Tử theo bản năng cau mày nhanh chóng lui về sau một bước, thế chặn cửa lộ ra sơ hở bị bàn tay trắng nõn với những chiếc móng được thoa sơn đỏ đẩy nhẹ ra. Còn chưa kịp chất vấn, đã bị người phụ nữ bước vào phòng với sự linh hoạt ấy áp chế. Chân Lộ Sanh từng bước ép sát khiến Tịch Sư Tử phải lui lại mấy bước. Thấy Chân Lộ Sanh đã vào cửa, Tịch Sư Tử vẫn luôn một mực lãnh đạm rốt cục cũng đã ngừng được bước chân của mình, vẻ mặt vốn luôn lạnh lùng lộ ra một chút nổi giận, gương mặt trắng nõn đến có chút bệnh của cô dần ửng đỏ. "Cô Chân, cô muốn làm gì đây?'' Giọng điệu Tịch Sư Tử lúc nào cũng không nhanh không chậm, không có chút gợn sóng nào, đột nhiên giống như đang đè nén nộ khí và bất mãn, có lẽ đây là lần đầu tiên. Tịch Sư Tử không lùi lại nữa, đứng thẳng lưng trong phòng khách, thân thể cao gầy đơn bạc lộ ra cảm xúc cực kỳ kháng cự. Đôi mắt thâm thúy đen nhánh cũng nhiễm lên mấy phần hàn ý. Chẳng qua người tấn công lại không hề bị chấn áp, trực tiếp tiến lên thêm hai bước lười biếng đổ ập về phía Tịch Sư Tử. Mùi hương trên người Chân Lộ Sanh cũng không phải là rất đậm, nhưng loại nước hoa cô ta dùng lại tựa hồ như khiến ai ngửi thấy cũng có chút ý loạn tình mê, cũng không biết là bởi vì gương mặt xinh đẹp như yêu nghiệt kia, hay là vì mùi nước hoa quái dị trên người cô ta. Bị người nọ đổ ập vào ngực, hoàn toàn khác với cảm giác được Tô Phùng Tần dùng thân thể mềm mại như tơ lụa tựa vào lòng, mà hệt như bị một ngọn núi cao vút đổ ập xuống người. "Tiểu họa sĩ, trên người em nhiễm mùi của nàng.'' Chân Lộ Sanh lúc này tựa như hồ yêu Ðát kỉ dụ hoặc quân vương, thần thái nhuốm mùi thơm quyến rũ, đôi mắt hồ ly câu người như xuân thủy mông lung, đôi môi đỏ khẽ mở, đầu lưỡi mỏng manh như ẩn như hiện, mang theo vài phần u oán cùng oán trách. Tựa như một cô tình nhân đang ghen. Tịch Sư Tử cũng không có chút nào cảm động, người trong lòng mềm mại hoàn mỹ đến cực hạn, gương mặt mị hoặc tinh xảo, thần thái hờn dỗi mê người, không khiến cô mê loạn hay động lòng chút nào, mà chỉ thấy cô ta đáng ghét và phiền phức. Không có chút thương hương tiếc ngọc nào, Tịch Sư Tử không chút do dự đẩy mạnh một cái, một tay hất văng Chân Lộ Sanh ra khỏi ngực mình. "Cô Chân, đây là nhà tôi, tôi không chào đón cô, mời cô lập tức ra ngoài." Giọng điệu băng lãnh, thần thái mất kiên nhẫn, có lẽ là lần đầu tiên trong đời, Tịch Sư Tử bất lịch sự thế này. Chân Lộ Sanh bị đẩy lảo đảo hai bước, động tác Tịch Sư Tử cũng không nhẹ, không quan tâm. "Mặc kệ em có tin hay không, tôi thật lo lắng cho A Tần mới đến đây tìm người. Mấy ngày trước tôi có mời một người từ nước ngoài trở về ôn lại chuyện xưa, người ấy đối với A Tần mà nói, là một cơn ác mộng đầy tra tấn mà em ấy không tài nào vượt qua nổi. Lúc đầu tôi chỉ muốn bức A Tần khuất phục, nhưng hôm qua sau khi mộng tỉnh, tôi đột nhiên cảm thấy như vậy tựa hồ có chút tàn nhẫn, tôi sợ em ấy xảy ra chuyện, bởi vì hôm nay tôi thật không liên lạc được với em ấy, người tôi phái đi theo dõi cũng không tìm thấy người đâu.'' Chân Lộ Sanh cao ngạo tựa hồ cũng không hề tức giận hay xấu hổ, cô ta đứng thẳng dậy, khẽ rũ mày xuống, đôi môi đỏ cũng không có theo thói quen giương lên, ngược lại có chút rũ xuống. Cô ta không còn bày ra thần sắc đắc ý làm cho người ta chán ghét vừa nãy nữa, mà ngược lại tựa hồ có chút. . . Khổ sở cùng thương cảm. Nhưng Tịch Sư Tử tuyệt nhiên không để ý vẻ mặt cô ta là có ý gì. ''Cô phái người theo dõi chị ấy? Còn nữa, người cô nhắc tới là ai?'' Tịch Sư Tử khẽ động nhẹ tay, nắm chặt nắm đấm. Chân Lộ Sanh không trả lời Tịch Sư Tử , cô ta chỉ giương mắt, đôi mắt hẹp dài như hồ ly vừa cao ngạo vừa lạnh lùng. ''Tôi tới đây chỉ vì muốn biết, tôi không tìm thấy em ấy, không phải bởi vì em ấy cố ý né tránh tôi mà tôi không tìm thấy em ấy. Chuyện đã tới nước này, thì hẳn chỉ có mình cô mới có thể tìm thấy nàng, nếu như ngay cả cô cũng không tìm ra, vậy em ấy rất có thể đã xảy ra chuyện." "Vô luận học tỷ có xảy ra chuyện hay không, tôi cũng sẽ không để cô không tiếp tục tổn thương chị ấy, thành phố H không phải chỉ có mình cô có thể kêu mưa gọi gió." Tịch Sư Tử cơ hồ đang gằn từng chữ qua kẽ răng, cô kinh ngạc và phẫn nộ, nhưng những tâm tình này sớm đã bị một nỗi bất an không thể nói thành lời lấn áp. Chân Lộ Sanh không cười nhạo lời uy hiếp không biết tự lượng sức mình của Tịch Sư Tử, cô ta chỉ nhếch môi không nói một lời nhìn Tịch Sư Tử gọi điện thoại. Điện thoại một lần rồi lại một lần, đầu dây bên kia vẫn là giọng nữ lập đi lập lại cụm từ: ''Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau. . ." ''Em ấy cũng không bắt điện thoại của cô à?'' Chân Lộ Sanh hỏi. Tịch Sư Tử không trả lời cô ta, chỉ giương mắt lạnh lùng nhìn cô ta một lần, sau đó tiếp tục gọi Tô Phùng Tần. Điện thoại vẫn không ai bắt, cảm giác bất an nơi đáy lòng Tịch Sư Tử càng ngày càng đậm, cô thậm chí có thể nhận ra tim mình đập mạnh như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng bàn tay cũng có chút phát lạnh. Đúng lúc này, điện thoại Chân Lộ Sanh lại đột ngột vang lên. Ánh mắt Tịch Sư Tử sắc bén và mẫn cảm nhìn chằm chằm Chân Lộ Sanh, thấy cô ta bắt điện thoại lên nghe. ''Đúng, phải, tôi biết rồi, tôi tới ngay.'' sắc mặt Chân Lộ Sanh tựa hồ có một chút biến hóa, đôi mắt giảo hoạt như hồ ly lóe lên một tia ngạc nhiên. "Công ty của tôi có việc, hiển nhiên không thể tiếp tục cùng cô tìm em ấy, cô cứ tiếp tục đi. Tôi hy vọng, nếu như cô tìm được A Tần, thì nhớ báo cho tôi một tiếng.'' thần sắc Chân Lộ Sanh không thay đổi, lườm điện thoại Tịch Sư Tử một chút, nhưng sau đó xoay người muốn rời đi. Chưa kịp ra khỏi cửa, giọng Tịch Sư Tử lạnh lùng đã truyền đến từ phía sau . ''Cú điện thoại vừa rồi là tin tức của học tỷ phải không?''