Tôi phải chết sao?
Chẳng lẽ cuộc sống vô vị này phải đến lúc kết thúc rồi?
Trên màn hình lớn tiếng quảng cáo vẫn cứ lặp đi lặp lại "Thanh xuân bạn đã bỏ lỡ điều gì" xen lẫn với những âm thanh nhốn nháo xung quanh.
"Ây da, máu ra nhiều quá".
"Cô ta trông còn trẻ vậy mà".
"Mau, mau gọi cấp cứu đi".
Tôi không nghe rõ những âm thanh xung quanh đang huyên náo nữa, trong lòng bây giờ là một cỗ nuối tiếc. Nếu biết được bản thân lại bất hạnh qua đời sớm như vậy tôi hà tất gì phải bỏ lỡ nhiều như vậy. Tôi muốn quay về ngày ấy, ngày của tuổi thanh xuân rực rỡ đầy can đảm để nói với anh ấy những điều mà bản thân vẫn giữ trong lòng.
Bỏ lỡ chính là cảm giác đau xót khó nói thành lời.
Tôi được nâng lên xe cứu thương người cấp cứu như đang nói gì với tôi, tầm mắt tôi cứ mờ dần, mờ dần rồi tất cả chỉ còn lại mảng tối đen.
***
Tôi cảm thấy đầu mình rất đau, bên tai mơ hồ có người đang gọi tên mình.
"Bối San, Lục Bối San".
Giọng nói này, giọng nói này thật quen thuộc, đập vào mắt tôi là gương mặt lo lắng của Kim Tử Hạ.
"Kim Tử Hạ?" Tôi mơ hồ hỏi.
"Chẳng lẽ sốt đến đầu cũng hỏng rồi sao?" Kim Tử Hạ lấy tay sờ trán tôi "Đã hết nóng rồi mà".
Tầm nhìn phía trước bị nước mắt nhanh chóng làm mờ đi, tôi ôm chầm lấy Kim Tử Hạ. Đây là mơ sao Hạ Hạ vẫn còn sống chẳng phải cô ấy sớm đã, nếu bây giờ là mơ xin hãy cho phép bản thân tôi có thể mơ hồ mà mơ mộng lâu một chút.
"Này chẳng lẽ lúc ngất vì sốt đầu cậu va vào đâu à?".
"Sốt?" Tôi mơ hồ hỏi, chẳng phải lúc nãy tôi bị xe tông trên phố sau đó đang được người cấp cứu đưa lên xe cứu thương.
"Chẳng lẽ sốt qua một trận lại không nhớ" Kim Tử Hạ nhìn tôi đầy nghi hoặc "Không lẽ thật sự va vào đâu rồi, chờ nhé để tớ đi gọi bác sĩ" nói xong định chạy đi thì bị tôi kéo lại.
"Đây là năm nào?".
"Năm nào?" Kim Tử Hạ há hốc mồm nhìn tôi ra vẻ khó tin những gì tôi vừa hỏi nhưng vẫn trả lời "2019".
Những gì tôi đang suy đoán là đúng sao, vậy cũng quá khó tin rồi đi. Ở năm 2028 những phim điện ảnh về việc xuyên không, trọng sinh đã quá nhàm chán đối với người xem truyền hình rồi nhưng chẳng lẽ sự "nhàm chán" đó lại có thật, nó đang rơi đến người tôi này.
"Thật may mắn" tôi cảm thán "Lần này tớ sẽ bảo vệ cậu thật tốt Hạ Hạ".
Gương mặt của Kim Tử Hạ vẫn ngơ ngác nhìn tôi.
***
Khi về đến khu kí túc xá từ xa tôi đã nhìn thấy anh, vẫn bộ tây trang thẳng thớm ngày nào nhưng gương mặt ấy không còn biểu cảm nghiêm túc mang mọi chuyện giấu đi sau vẻ mặt lạnh lùng trầm ổn của ngày trước mà là sự trẻ trung nhiệt huyết của chàng trai tuổi 25.
"Anh Thiên Hàn" tôi khẽ gọi.
"Em không sao chứ?" Gương mặt Bạch Thiên Hàn lo lắng nhìn tôi một lượt xác nhận rằng tôi không bị thương tích gì mới bỏ qua "Nghe Tử Hạ nói em ngất vì sốt, bây giờ có thấy không khỏe ở đâu không em?".
Lại là con nhóc Hạ Hạ ấy không phải đã bảo đừng gọi ai rồi sao, tôi quay sang trừng Kim Tử Hạ cô ấy lại cười áy náy "Lúc cậu vừa ngất vì hoảng quá nên đã gọi cho anh ấy, nếu như anh ấy đến rồi vậy tớ lên phòng trước đây" rồi quay đầu chạy trốn.
Tôi áy náy nhìn anh "Em đã khỏe rồi".
Nghe tôi xác nhận là bản thân đã hoàn toàn khỏe cơ mặt anh mới thả lỏng.
"Đã tới giờ ăn trưa để anh đưa em đi ăn".
Tôi chầm chậm lén nhìn anh phát hiện trong mắt anh đầy tơ máu chắc hẳn đêm qua anh không ngủ. Ở kiếp trước tôi cũng từng sốt như vậy, khi nghe Hạ Hạ gọi đến thì anh đang công tác ở thành phố A vì tôi anh đã bỏ hết tất cả để về.
"Chẳng phải anh đang công tác ở thành phố A sao?".
"Em bệnh mà vẫn mong anh đi công tác sao?" ánh mắt anh nhìn tôi đầy sự cưng chiều "Lúc trước anh đã hứa với ba mẹ em sẽ chăm sóc em thật tốt mà, quên rồi sao?".
Chuyện đó tôi không quên chẳng qua lúc bốn tuổi ba mẹ hay đi công tác, tôi thường được gửi ở nhà anh nên bố mẹ tôi hay trêu dặn anh hãy chăm sóc tôi thật tốt. Vậy mà anh vẫn nhớ lúc đó anh cũng chỉ mới 12 tuổi thôi mà.
Nhớ đến trong lòng tôi dâng lên một cỗ chua xót, hóa ra tất cả rõ ràng đến vậy chỉ trách bản thân trong kiếp trước đã quá ngây thơ cho rằng đây chẳng qua là sự quan tâm đơn thuần của anh trai dành cho em gái.
"Em thật ngốc" tôi ôm lấy anh "Em đúng là ngốc chết mất" bị tôi bất chợt ôm lấy, anh bất ngờ nên cơ thể có chút cứng ngắt.
Bao nỗi xót xa hối hận đều hóa thành nước mắt mà tuôn ra, sau phút chốc sự luống cuống qua đi anh vòng tay ôm lấy tôi.
"Em không ngốc, một chút cũng không" bàn tay anh khẽ vỗ vỗ lưng tôi lúc này đầy vụng về nhưng lại chứa đựng sự quan tâm vô vàn.
Có lẽ được trùng sinh là để em hồi đáp lại sự yêu thương của anh, em sẽ dùng cơ hội lần này thay đổi mọi chuyện ở kiếp trước để sau này chúng ta có thể cùng nhau hạnh phúc.
Anh và tôi cứ im lặng ôm nhau mặc kệ những người qua lại cứ chăm chú nhìn.
"Em đói rồi" lúc này tôi mới cảm thấy luống cuống mà buông anh ra.
Chúng tôi cùng nhau đến Lương Sơn Quán, đây là nhà hàng khá nổi tiếng ở thành phố C không chỉ bởi phong cách đậm vị truyền thống mà còn vì các món ăn ở đây đều rất ngon. Lương Sơn Quán còn khá xem trọng sự riêng tư của khách hàng nên hầu như là phòng bao thế nên đây là nơi lui tới thường xuyên của của các ngôi sao nổi tiếng và giá thành của món ăn nơi đây của thuộc dạng sa xỉ.
Vì mới hết bệnh nên hầu hết các món ăn Bạch Thiên Hàn chọn cho tôi đều hết sức thanh đạm. Trong suốt bữa ăn cảm nhận được ánh mắt anh đang chăm chú nhìn tôi "Mặt em dính gì sao?".
"Không" anh trả lời nhưng mặt vẫn không quay đi nơi khác mà vẫn chằm chằm vào tôi "Em khóc mắt sưng hết cả rồi".
"Vậy nên anh đang chê em xấu xí" tôi trưng ra mặt quỷ nhìn anh.
"San San của anh rất xinh đẹp không hề xấu xí" anh khẽ cười.
'Của anh', đương nhiên rồi sau này em sẽ là của anh không những thế mà anh cũng là của em. Tôi đắc ý nghĩ.
Kết thúc bữa ăn tôi trở lại kí túc xá với phần đồ ăn để cảm ơn Kim Tử Hạ đã vất vả chăm sóc tôi khi ốm.
Thấy đồ ăn hiệu Lương Sơn Quán Kim Tử Hạ trầm trồ "Đúng là phú nhị đại mà".
"Vẫn không giàu bằng cậu" tôi trêu chọc.
"Khi nãy gặp Hoắc Tử Tranh, anh ta nói không liên lạc được với cậu, cậu mau liên lạc cho người ta đi" Kim Tử Hạ nhìn tôi cười mờ ám.
Hoắc Tử Tranh chẳng phải là chồng cũ của tôi ở kiếp trước hay sao, cái tên tra nam này còn mặt mũi mà liên lạc sao. Hoắc Tử Tranh ở trường được xem là người có tiếng tăm, học lực giỏi, gương mặt đẹp còn xuất thân trong gia đình có gia thế. Kiếp trước ở thời thiếu nữ nồng nhiệt tôi cũng hồ đồ mà si mê tên tra nam này làm bỏ lỡ Bạch Thiên Hàn, đến cuối cuộc hôn nhân này hắn ta lại ngang nhiên ngoại tình với một ả diễn viên hạng hai.
"Tại sao phải liên lạc với tên đó" tôi bực dọc.
"Ây da, không phải lúc trước cậu trồng cây si người ta à khó khăn lắm mới tạo dựng được chút quan hệ phải nắm chắc chứ" Kim Tử Hạ khó hiểu nhìn tôi nghi hoặc "Chẳng lẽ sốt một trận nên nhân sinh thay đổi rồi".
Tôi đã quá quen với những châm chọc của Kim Tử Hạ nên cũng chẳng buồn quan tâm mà kiểm tra điện thoại. Hóa ra là hết pin chả trách tên tra nam đó không liên lạc được.
***
Một tuần sau khi trọng sinh cứ an nhiên trôi qua, vì trở lại vào thời điểm còn vật lộn với ghế giảng đường nên việc học vẫn phải diễn ra. Cũng chính trong một tuần này tôi đã nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào có thể gần lại với Bạch Thiên Hàn, tốt nhất là dọn ra ở cùng anh ấy sớm tối để gia tăng tình cảm.
Đang suy nghĩ miên mang tôi đụng trúng phải tên Hoắc Tử Tranh, đúng là xui xẻo.
"San San em đã khỏe chưa?" Hoắc Tử Tranh nở nụ cười đúng tiêu chuẩn, vì đứng dưới nắng nên trông nụ cười ấy càng thêm sáng chói.
Trước khi trùng sinh cũng vì nụ cười này mà tôi si mê hắn ta nhưng mà nó đã là trước kia còn bây giờ nhìn nụ cười này thật chói mắt.
"Tôi khỏe cảm ơn" nói rồi tôi né Hoắc Tử Tranh đi đến chỗ xe Bạch Thiên Hàn. Hôm nay tôi hẹn anh đi hẹn hò để gia tặng tình cảm nhưng chuyện vui đó tên tra nam Hoắc Tử Tranh không biết vẫn trời cao đất dày chắn đường kéo tôi lại.
"Lần trước em bệnh không đến thăm em được, thật xin lỗi" Hoắc Tử Tranh đầy áy náy nhìn tôi.
"Không sao, không phải lỗi của anh".
Ở phía xa Bạch Thiên Hàn nhìn thấy một màn lôi lôi kéo kéo nên anh từ xe bước về phía này. Mắt thấy không ổn nên tôi đành qua loa lấy lệ với Hoắc Tử Tranh rồi chạy về phía anh.
Hoắc Tử Tranh đằng sau vẫn nhìn chằm chằm Lục Bối San chạy về phía người đàn ông xa lạ kia lòng đầy bực bội, chẳng phải vài hôm trước vẫn còn tốt sao giờ lại thành ra như vậy chứ.