Từ lúc lên xe đến giờ không khí trong xe hơi im ắng khác thường. Tôi lén nhìn, anh vẫn im lặng lái xe dáng vẻ lại cực kì nghiêm túc chẳng để lộ chút cảm xúc gì nhưng môi lại khẽ mím lại. Chẳng lẽ anh ghen rồi, tôi phải nhanh chóng hóa giải hiểu lầm tai họa này thôi.
"Cái đó, người vừa nãy".
"Là người em thích sao, cậu ta tên Hoắc Tử Tranh nhỉ?".
Người tôi thích? Sao anh lại biết Hoắc Tử Tranh, chẳng lẽ đã từng nhắc đến ở quá khứ.
"Thẹn rồi?" Anh nhàn nhạt hỏi chẳng nhìn ra được tí cảm xúc gì.
"Đâu có, anh ta chỉ là đàn anh khóa trên thôi" tôi lảng chủ đề "Sao anh biết anh ấy".
"Từng nghe em nhắc đến cậu ta".
Câu chuyện đến đây là chấm dứt, cả hai lại im lặng. Sau khi đến quán thịt nướng chúng tôi chọn chỗ ngồi nơi góc khuất gần cửa sổ, rất nhanh đã có nhân viên phục vụ đem các món ăn đã gọi lên.
Mùi thịt nướng nhanh chóng bay ra lan tỏa hương thơm vào không khí. Vào một buổi tối mát mẻ như vậy, được ăn thịt nướng cùng người mình thích còn gì tuyệt hơn, càng nghĩ tôi càng vui vẻ.
"Giám đốc Bạch" giọng nói vừa dứt một thân hình mảnh mai tiến đến.
Là Tống Linh trợ lí của Bạch Thiên Hàn. Ở kiếp trước cô ta âm thầm đơn phương thích Thiên Hàn đến khi hay tin tôi đã kết hôn cùng Hoắc Tử Tranh, biết anh đã từ bỏ nên cô ta liền khéo léo ở bên cạnh sau cùng quả thật như ý muốn anh cũng cảm động mà cưới cô ta.
Tôi im lặng quan sát, anh chỉ hờ hững gật đầu xem như đã chào hỏi rồi tiếp tục công việc nướng thịt đang dang dở. Có lẽ thấy anh không quá chú tâm đến sự xuất hiện đột ngột của cô ta nên sau màn chào hỏi ngắn ngủi ấy Tống Linh nhanh chóng đi mất.
"Thư kí của anh?".
"Ừ".
Trả lời dứt khoát vậy sao. Khoan đã, nếu cô ta là thư kí của anh vậy lần đi thành phố A không phải là đi cùng nhau chứ.
"Lần trước đi công tác cô trợ lí ấy cũng đi cùng anh" tôi dò hỏi.
"Anh thấy em không đúng" anh bỏ cái gấp thịt nướng trên tay xuống nhìn tôi.
"Không đúng chỗ nào?" Tôi hung hăn "Anh đừng lãng sang chuyện khác mà".
"Bình thường em đâu quan tâm đến những chuyện này, hơn nữa anh không lãng tránh. Bình thường sẽ có trợ lí đi cùng nhưng lần trước đi công tác có chút đột ngột nên anh đi một mình" anh nhàn nhã trả lời.
Bình thường sẽ đi cùng, vậy vấn đề này cũng quá lớn rồi. Lần trước không đi cùng nhưng ai chắc sau này hai người đó vẫn sẽ không đi cùng chứ, nhỡ đâu một lần nữa Tống Linh lại cướp mất Bạch Thiên Hàn thì sao.
Lập tức loa báo động trong đầu tôi kêu to "không được, không được". Tôi nghĩ chi bằng kéo dài thời gian càng nguy hiểm trực tiếp hôm nay ngay tại đây lật bài ngửa với anh.
"Thiên Hàn, mình quen nhau đi".
Ánh mắt anh nhìn tôi đầy bất ngờ pha lẫn sự ngạc nhiên nhưng chỉ trong chốc lát.
"Chuyện này không đùa được".
"Em không đùa, em thích anh".
Vẻ mặt anh vẫn như cũ chẳng để ý nhiều đến lời nói của tôi.
"Được" tôi hào sảng "Để bổn tiểu thư chứng minh cho anh xem". Tôi liền sang chỗ anh ngồi túm lấy cà vạt nhanh chóng đặt lên môi anh một nụ hôn.
Lần này anh lúng túng, mặt đỏ bừng lên còn lan đến tận mang tai đúng là đáng yêu.
"Ăn xong rồi về thôi". Tôi vui vẻ.
Sau khi về đến kí túc xá tôi vẫn chần chừ ngồi lì trong xe qua vài phút anh cũng mở lời.
"Em thật lòng?". Ánh mắt anh nhìn tôi dường như càng trở nên sâu thẳm.
"Thật lòng".
"Em chắc chắn?".
"Chắn chắn". Tôi vui vẻ. "Vậy câu trả lời của anh".
"Ba ngày, sau ba ngày anh sẽ nói cho em biết".
"Được thôi". Tôi hào hứng. "Mau, mau cởi dây an toàn cho em".
Anh khẽ cuối người qua, tôi choàng tay lên cổ ôm hôn vào má anh "Em biết sau ba ngày này rồi anh cũng thành bạn trai em thôi".
Về đến phòng trông vẻ mặt hào hứng của tôi Kim Tử Hạ ngạc nhiên "Chẳng lẽ theo đuổi được đàn anh khóa trên rồi sao? Tốc độ cũng nhanh đó mau kể mình nghe".
"Nói bậy bạ".
"Bậy bạ". Kim Tử Hạ cười to "Chẳng lẽ giữa đường xuất hiện anh trai khác rồi à?".
Nghe vậy hai người còn lại cũng ngồi dậy hóng chuyện.
"Mau khai ra". A Miêu hối thúc.
"Được rồi được rồi hôm nay tớ tỏ tình rồi".
A Tư "Đàn anh có chấp nhận không?".
"Không phải tên Hoắc Tử Tranh đâu" tôi nhăn mày "Mà là Bạch Thiên Hàn".
Không khí sôi nổi trước đó nhất thời im bặt, cả ba đều đưa ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.
"Người đó chẳng phải là anh trai nhỏ kế nhà cậu sao?". Kim Tử Hạ rụt rè hỏi.
"Anh trai nhỏ kế nhà thì sao chứ càng gần gũi". Tôi khó hiểu.
"Hơn cậu bảy tuổi". A Tư.
Tôi gật đầu.
"Thật sự là tên Bạch Thiên Hàn đó". A Miêu.
Tôi gật đầu.
Cuối cùng căn phòng nhỏ bé cũng bùng nổ, cả ba như được lên dây cót hỏi đủ thứ chuyện. Sau N lần giải thích cũng đã chịu buôn tha và chúc phúc cho chúng tôi.