Bản Giao Hưởng Thanh Xuân

Chương 4

Sinh viên mỗi ngày đều ăn uống tiết kiệm thế nên tôi quyết định đãi một chầu thịnh soạn. Cách bài trí nơi đây mang đậm hơi hướng Đông Dương, giữa những khu vực ăn sẽ được đặt một tấm vách tre, trên tường được treo những bức tranh dân gian đầy sinh động, những vật bài trí đều mang hơi hướng cổ xưa.

Người phục vụ nhanh chóng đưa thực đơn.

“Hôm nay anh ấy mời, mọi người cứ gọi thoải mái”.

Không khí buổi ăn rất sôi nổi, ăn được một nữa Kim Tử Hạ lui ra ngoài.

Nghe điện thoại xong Kim Tử Hạ quay trở về phòng ăn, nhưng nhìn lối đi hai bên đều là vách tre không thể xác định chính xác nơi đâu đích thực là phòng mình vừa rời đi. Còn đang lóng ngóng thì xuất hiện một người đàn ông tây trang thẳng thớm choàng tay qua eo dẫn cô vào một phòng bao khác.

“Hạ Hạ sao lâu quá” A Tư thắc mắc.

“Để mình gọi cậu ấy thử” tôi cố liên lạc với Kim Tử Hạ nhưng vô ích “Không liên lạc được với cậu ấy”.

“Để anh đi tìm cô ấy”.

Tại phòng bao còn lại, có một cô gái ăn vận rất tinh tế đang ngồi đợi người đàn ông, thấy anh ta cô ấy liền vui vẻ nhưng liếc thấy cô gái đi cùng nét mặt liền tỏ vẻ không vui.

Người đàn ông bên cạnh kéo Kim Tử Hạ lại gần mình khẽ nói vào tai “Diễn cho tốt vào”.

“Anh Doanh Chi đây là” ánh mắt ý nhị đưa về phía Tử Hạ.

“Đây là bạn gái tôi”.

Cô gái kia nghe vậy liền tỏ thái độ “Rõ ràng mẹ anh nói anh vẫn còn độc thân”.

“Lời mẹ tôi nói không tính, cô vẫn nên quay về đi” nói rồi mặc kệ cô ta mà gọi món, cũng không quên hỏi Tử Hạ muốn ăn gì. Một màn này vừa hay khiến cô ta tức giận bỏ đi mất.

Người đàn ông này cuối cùng cũng buông tay, sắc mặt cũng lạnh đi không ít lấy ra trong ví một xấp tiền “Tiền công của cô, lần sau lại làm phiền”.

“Anh nhầm người rồi, số tiền này vẫn nên giữ lại đi” Kim Tử Hạ nhanh chóng ra ngoài lại đụng phải cô gái mặc chiếc áo giống hệt mình đi vào.

“Kim Tử Hạ, tìm được em rồi”.

Về lại phòng bao chúng tôi cằn nhằn cô ấy không biết đi lạc vào đâu để mọi người phải vất vả tìm kiếm.

“Cậu ta chẳng nghe máy của mình” A Miêu làm bộ mặt giận dỗi.

“Phạt cậu ta đi” A Tư đưa ra ý kiến, mọi người đều gật đầu tán thành.

“Điện thoại hết pin mọi người thông cảm, xin lỗi, xin lỗi” Kim Tử Hạ rối rít.

Kết thúc bữa ăn, Bạch Thiên Hàn đưa tôi và mọi người trở về lại kí túc xá, chúng tôi lại thảo luận chuyện khi ở quán ăn của Tử Hạ.

“Cậu nói là người đàn ông đó nhận bừa cậu là bạn gái người ta?” tôi thắc mắc.

“Nói thử xem người đàn ông giàu có đó có đẹp trai không?” A Miêu hả hê.

“Cũng rất đẹp trai đó” Tử Hạ đánh giá.

Các cô nương này lại có diệp bàn luận sôi nổi tận đến khi kí túc xá đến giờ tắt đèn mới dừng câu chuyện. Qua những gì Hạ Hạ miêu tả thì người đàn ông này có thể là Diệp Doanh Chi, lần này tôi nhất định phải se duyên hai người không thể để Hạ Hạ phải chịu oan ức nữa.

Vì sáng có tiết học sớm nên chúng tôi đều dậy sớm, gương mặt ai cũng lười biếng. Vào tới giảng đường còn 15 phút nữa mới bắt đầu dạy nhưng chỗ ngồi sớm đã muốn hết, thật không uổng danh xưng ác ma của thầy Liêu.

Trải qua năm tiết học của thầy Liêu quả thật như đi đánh quái, bao nhiêu sức lực đều bị rút cạn. Tôi cùng Kim Tử Hạ cùng đi ăn trưa, hôm nay nhà ăn hơi vắng nhờ vậy tôi và Tử Hạ có thể nhanh chóng lấy món ăn.

“Sắp tới tớ sẽ đi biển” tôi vui vẻ.

“Ăn cơm cũng không ngăn được cậu rắc cơm chó” Hạ Hạ ai oán.

Đây quả thật là chuyện tốt giữa tôi và anh, chỉ hận không thể nào khoe ra cho cả thế giới biết được hiện tại bản thân tôi đang rất hạnh phúc dường nào.

Tôi còn dương dương tự đắc thì tên Hoắc Tử Tranh ôm phần cơm đến ngồi cạnh. Từ sau lễ mừng thọ của ông cũng không gặp lại hắn ta, thật không biết hôm nay ngọn gió nào thần thánh khiến hắn đại giá quang lâm.

“Hi, lâu rồi mới gặp hai em”.

Bầu không khí sôi nổi thảo luận lúc này im bặc, Hạ Hạ đã nghe qua chuyện tôi kể nên vội hóa giải lúng túng.

“Đàn anh, lâu rồi mới gặp” Hạ Hạ khẽ huých tay tôi “Ăn mau lên, cậu sắp trễ hẹn rồi”.

Bữa cơm này này nuốt không nổi rồi, tôi nhìn Hạ Hạ ai oán.

“Tớ ăn xong rồi đi trước nhé” tôi vội vàng đi nhưng có kẻ lại chẳng biết nhượng bộ đuổi theo.

“San San, chờ anh”.

Tôi khó khăn đứng lại nhìn anh ta ra vẻ mất kiên nhẫn.

“Hôm đó, anh…”

“Chuyện hôm anh ấy đã nói rõ ràng, xin lỗi anh vì những hạnh động lúc trước khiến anh hiểu lầm” tôi dứt khoác khẳng định “Còn có việc, tôi đi trước đây”nói rồi tôi nhanh chóng rời đi.

Phía sau một mình Hoắc Tử Tranh mím môi tay im lặng dõi theo bóng hình đằng trước.

‘Tại sao tất cả lại nhanh chóng thay đổi như vậy?’ trong đầu hắn ta đang nhớ lại một số chuyện. Cách đây vài tháng xuất hiện một con nhóc vô ưu, vô tư cứ đeo theo hắn, mặt dày làm ra những việc tình cờ ngốc nghếch hắn ta cũng lười để ý đến. Nhưng từ sau khi công ty gia đình gặp trục trặc và hắn ta nghe ngóng được cô đích thị là thiên kim nhà Lục gia quả thật hắn có chút tâm cơ, muốn từ mối quan hệ này khiến Hoắc Thị đứng vững, khẳng định thương hiệu, nhưng sao thái độ cô ta lại thành ra càng lúc càng lạnh nhạt lại còn xuất hiện một tên chắn đường.

“Bạch Thiên Hàn, cái tên này tôi sẽ đặc biệt nhớ kỹ” nói rồi tay hắn ta cuộn lại thành quyền, ánh mắt dường như trở nên thật độc ác.