Bản Giao Hưởng Thanh Xuân

Chương 3

Hai ngày này trôi qua trong hai nơi trường học và kí túc xá, anh cũng mất hút chưa hề liên lạc với tôi từ sau buổi tối nói chuyện trên xe. Hôm nay tôi phải trở về nhà chuẩn bị tiệc mừng thọ cho ông nội.

“Về nhà” tôi vui vẻ “Lại có nhiều hơn một lý do để gặp nhau rồi”.

Quả nhiên trời cao tác hợp, hôm nay người đưa tôi về vẫn là anh. Suốt dọc đường đi anh vẫn giữ thái độ im lặng, tích chữ như vàng thật biết cách làm người ta sốt ruột.

Năm nay là tiệc mừng thọ 70 của ông, tuy chỉ mời những nhà thân thiết nhưng cũng không tránh khỏi những vị khách không mời vẫn đến nhằm móc nối quan hệ, những kẻ thời cơ như vậy quả nhiên không thể nào thiếu đi gia đình “chồng cũ” Hoắc Tử Tranh.

Hoắc Thành Đông đi trước cùng vợ theo sau là tên Hoắc Tử Tranh, trong suốt bữa tiệc những người được xem là nhân vật lớn đều được gia đình hắn chào hỏi qua một lượt, thật hao tâm tổn sức. Cuối cùng một nhà ba người cũng thành công chen vào chào hỏi ông nội và ba mẹ tôi.

“Con gái hai người quả thật xinh đẹp” vợ Hoắc Thành Đông.

“Con trai chị cũng rất tuấn tú” mẹ tôi đáp lời.

Tôi bên cạnh chứng kiến một màn chị khen tôi thì tôi khen đáp trả thấy thật mệt mỏi. Ngẫm lại tôi thấy bản thân năm đó thật non nớt, những lời khen lấy lòng như hôm nay ngày ấy tôi lại dễ dàng tin tưởng còn cảm thấy bản thân rất vui vẻ, hạnh phúc. ‘Xinh đẹp’ hôm nay từ miệng bà ta khen chờ đến sau này chẳng phải bà ấy lại nói nó vô dụng chi bằng sinh cho bà ta một đứa cháu, còn ủng hộ con trai bà ta qua lại với Lục Tiêu Kỳ một diễn viên hạng hai.

Trải qua hết tất cả những hỉ, nộ, ái, ố của một kiếp trước khiến tôi ngộ ra nhiều thứ. Những con người đang đứng ở đây có bao nhiêu thật lòng khi đến đây hay là trong lòng đều tính toán lợi hại, ghét bạn nhưng vẫn tươi cười nhưng sâu thâm tâm chỉ chờ sơ hở liền tháo đi lớp mặt nạ trở về dưới hình hài sói bổ nhào vào bạn ăn tươi nuốt sống.

Trong lòng tôi có quá nhiều cảm xúc nên vội lui ra vườn hoa, khác với sự nhộn nhịp trong sảnh thì vườn hoa lại tĩnh lặng hẳn. Nơi đây không quá nhiều mùi hỗn tạp chỉ có mùi của cỏ dại thoang thoảng trong không khí, thật khiến lòng người yên ổn.

“Bối San” Hoắc Tử Tranh gọi.

Tôi quay lại có chút lúng túng không biết anh ta đã đứng đó từ lúc nào.

“Nơi này thật an tĩnh” hắn ta lại mở lời rồi bước đến ngồi cạnh “Em thích nơi yên tĩnh?”

“Không hẳn” tôi đáp lời.

Tôi cảm thấy không được tự nhiên nên đứng dậy thì bị hắn lôi kéo ôm vào lòng.

“Anh mau buông ra” tôi gắt gỏng.

“Xin lỗi, anh không cố ý” hắn ta liền buông tôi ra “Thật ra anh biết em đang tránh né anh, anh không biết mình đã làm gì khiến em như vậy? Nếu có hãy bỏ qua nhé”.

“Không có, tôi thấy ngoài này hơi lạnh, tôi vào trước”.

Tôi vội vàng đi thì nghe hắn ta hét to “Lục Bối San, anh thích em”, tôi sững sốt.

“Anh biết em cũng thích anh, anh biết em sẽ không rảnh rỗi đến mức sáng sớm đứng chờ anh rồi vô tình như gặp nhau, cùng nhau chạy bộ. Anh biết mỗi trận đấu của anh, em đều có mặt để cổ vũ. Anh…”

Lời còn chưa nói xong đã bị ngắt ngang, Bạch Thiên Hàn xuất hiện “Bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi, cái chuyện cậu biết đã là quá khứ rồi nên cho nó qua đi” rồi kéo tôi thẳng một mạch ra xe.

Đầu óc tôi còn chưa kịp trở về cứ vậy bị kéo đi, ngồi trên xe cả hai đều im lặng không khí thật kỳ lạ.

“Cái đó em…”

“Lục Bối San, em hay lắm ba ngày này anh còn đang vui mừng suy nghĩ con nhóc em sao lại nói thích anh còn chưa có câu trả lời, em đã cho anh ngạc nhiên khác rồi. Em mau khai thật cho anh tên nhóc đó là tên Hoắc Tử Tranh em thường hay nhắc đến?”.

Một tràn này thật sự càng khiến tôi ngây ngốc rồi, nhưng mà phản ứng dữ dội như vậy có phải ghen rồi không? Tên ngốc này cuối cùng anh cũng lộ chút tình cảm ra rồi.

“Tên đó cũng chỉ là bày tỏ nỗi lòng thầm thương trộm nhớ em, còn chưa làm gì anh đã chen ngang rồi” tôi tỏ vẻ đáng thương “Nhưng mà khi nãy em lại nghe rất rõ có người nói em là bạn gái người ta không biết anh có nghe thấy?”

“Được lắm Lục Bối San, phục em rồi”.

***

Mọi chuyện lại êm đẹp diễn ra trôi chảy như vậy nếu theo thời gian lúc trước thì có lẽ khắc tinh của Kim Tử Hạ sắp xuất hiện rồi. Lần này có cơ hội tô vẽ lại cuộc đời của mình, nhìn rõ được tấm lòng của những người bên cạnh một cách chân thật nhất, tôi sẽ làm mọi cách khiến chuyện đau thương của những người xung quanh biến mất.

Việc tốt giữa tôi và Bạch Thiên Hàn nhanh chóng mọi người chúc phúc và vui mừng, tất nhiên là phải có tiệc ra mắt cho ba cô nương cùng phòng. Từ sớm mọi người đã vui vẻ bàn tán.

“Hôm nay nhất định phải ăn hết tiền của “phú nhị đại” của chúng ta mới được” A Tư vui vẻ.

Nhanh chóng hai người còn lại cũng pha thêm trò, thật nhộn nhịp.