Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 6: canh xương hầm.

Edit: Bạch Lan Tửu.

 

Hạ Ngữ Băng nằm mơ suốt cả đêm.

 

Trong mơ, cô đứng ở một nơi trống rỗng, toàn một màu trắng, trên không thấy trời, dưới không chạm đất, dưới chân là một làn nước lấp lánh ánh sáng bạc, như là ảnh ngược của bản thân được phản chiếu ra từ một mặt gương. Cô vừa cúi đầu đã nhìn thấy hai con cá chép đang ung dung nhàn nhã đong đưa cái đuôi, chơi đùa đuổi nhau trong nước, mà trên mặt nước là những tán lá sen màu xanh ngắt, hai đóa sen chưa nở rộ màu hồng nhạt đang chúm chím, mùi hương tỏa ra ngào ngạt.

 

Đẩy lá sen ra sẽ thấy ở cách đó không xa có một tòa đình hóng gió, trong đình có một bà lão hiền lành ưu nhã, mặc một chiếc áo cộc tay đang vẫy tay với cô.

 

"Tiểu Ngữ, đứa bé ngoan, đến bên cạnh bà ngoại nào."

 

"Bà ngoại!" Hốc mắt Hạ Ngữ Băng cay cay, đi nhanh qua mặt hồ, chạy về phía bà ngoại đang ở trong đình.

 

Dưới chân, nổi lên lớp lớp gợn sóng, lá sen hơi lay động, cái ôm của bà ngoại vẫn ấm áp như vậy, ấm đến mức khiến cho người ta muốn rơi lệ.

 

"Bà ngoại, đây là đâu?" Hạ Ngữ Băng giữ chặt lấy đôi tay tuy thô ráp nhưng lại thật ấm áp của bà ngoại, không chờ nổi mà gấp gáp hỏi.

 

"Nơi này, là nơi định sẵn để linh hồn bà ngoại cư trú." Mái tóc hoa râm của bà ngoại được chải chỉnh chỉnh tề tề, giọng nói vừa nhẹ lại vừa chậm, mang theo sự khàn khàn thường có ở người già, cười nói: "Tiểu Ngữ, đừng khóc, đừng khóc mà, con khóc thì bà ngoại sẽ luyến tiếc mà không rời đi."

 

"Con không muốn để bà đi, bà đừng đi được không?" Hạ Ngữ Băng đỏ mắt nói: "Bà vừa đi, không còn ai nhớ đến mẹ nữa."

 

"Ngoan nào, con không thể cứ mãi sống một mình trong quá khứ, tiến về phía trước xem thử đi. Nghe lời, làm theo lời bà ngoại nói, tiếp nhận thành viên mới trong gia đình, quên đi quá khứ cực khổ, rải tro cốt của bà ngoại xuống suối nhỏ ở thôn Linh Khê..."

 

"Con không muốn, bà sẽ bị cá ăn mất!"

 

Nhận thấy Hạ Ngữ Băng không chịu buông bỏ, bà ngoại liền cười, khóe mắt hằn lên nếp nhăn, nâng bàn tay khô héo lên, lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, dịu giọng nói: "Nơi đó là chỗ bà ngoại và ông ngoại con gặp nhau lần đầu. Qua một khoảng thời gian nữa, con hãy rải tro cốt của bà ngoại xuống dưới con suối nơi có cây cầu đá, bà ngoại sẽ biến thành cá trong nước, gió trong không trung, mây trên trời, biến thành vạn vật trên thế gian mà bảo vệ con cháu đời đời."

 

"Bà ngoại, đáng ư?" Có lẽ là do ở trong mơ, Hạ Ngữ Băng có thể thốt những lời người ta đồn đãi ra khỏi miệng: "Bọn họ đều nói, khi ông ngoại còn trẻ đã bỏ rơi bà và mẹ..."

 

"Ông ngoại con không phải người như vậy đâu, Tiểu Ngữ. Bà ngoại tin ông ấy có nỗi khổ trong lòng, nếu lúc sống không thể đợi được ông ấy trở về, thì dù chết đi rồi bà vẫn muốn tiếp tục đợi."

 

Đang nói thì phía chân trời truyền đến tiếng gà trống gáy, một luồng sáng màu vàng rọi từ trên không trung xuống, hoa sen và lá sen giống như ngọn đèn tắt lửa, từng cái nối tiếp nhau biến mất. Ngay sau khi lá sen biến mất, cá chép vốn đang động đậy lại giữ nguyên tư thế nhảy lên mà từ từ biến mất từng chút một.

 

"Bà ngoại, xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Hạ Ngữ Băng quay đầu, lại kinh ngạc phát hiện thân thể bà ngoại đã trở nên trong suốt. Một cơn gió thổi tới, thân thể lưng gù của bà ngoại như bị thổi tan, cuối cùng không còn chút dấu vết nào.

 

"Bà ngoại!"

 

Trong mơ, Hạ Ngữ Băng nhào vào khoảng không, la lên một tiếng rồi bừng tỉnh.

 

Bên ngoài cửa sổ kiểu cũ đang mở một nửa, ánh sáng mặt trời màu vàng nghiêng nghiêng chiếu vào, chú gà trống với bộ lông sặc sỡ đang đứng ở đầu tường rào sân sau, không biết mệt mỏi mà ồn ào gáy gọi bình minh.

 

Hạ Ngữ Băng dụi dụi mắt, mãi một lúc lâu sau mới thích ứng được với ánh sáng trong phòng, đầu tóc tán loạn ngồi ngây ngẩn trên giường. 

 

"Là mơ ư?"

 

Chỉ là chỗ mà bà ngoại đang ở trong mơ vô cùng quen thuộc, dường như lá sen, hoa sen và cá chép kia đều đã từng gặp rồi... Nghĩ đến đây, Hạ Ngữ Băng ngẩn ra, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, chỉ xỏ vội đôi dép rồi chạy một mạch xuống lầu, đột ngột đẩy cửa phòng bà ngoại ra.

 

Ảnh chụp của bà ngoại và mẹ nằm lẳng lặng trên chiếc tủ thấp, trên lư hương có một nén nhang đã châm, khói màu trắng bốc lên trong phòng, từ từ tụ lại rồi lại từ từ tản ra. Ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, nhưng phía trên bàn dài lại trống trơn, bức thêu cá chép đỏ vờn sen đã không thấy tung tích.

 

Chuyện gì thế này? Rõ ràng tối hôm qua cô vẫn còn nhìn thấy bức tranh thêu này, hình ảnh trên đó ở dưới ánh trăng còn tựa như sống lại!

 

Nghĩ đến đây, đầu cô hơi đau, chuyện tiếp theo có nghĩ thế nào cũng không ra, chỉ nhớ rõ trong bóng đêm có một đôi mắt với đồng tử màu vàng.

 

"Em đang làm gì thế?"

 

Từ phía cửa sổ truyền đến một giọng nói lạnh lùng, Hạ Ngữ Băng vừa ngẩng đầu lập tức thấy Lâm Kiến Thâm mặc một chiếc áo thun màu trắng đơn giản, đứng bên ngoài cửa sổ sân sau, cả người được bao phủ bởi màu vàng của nắng sớm, như là một thiếu niên tuấn tú bước ra từ trong tranh.

 

Sân sau là một vườn rau rất lớn, ngày hôm qua khi vừa về đến nhà thì Hạ Ngữ Băng đã đi dạo sơ qua một lượt, trong vườn có đậu đũa, ớt xanh, ớt đỏ, cà tím, dây mướp, bí đao, rau dưa theo mùa cần gì có đều có, thậm chí còn có một cái giàn để trồng chanh dây và nho. Lâm Kiến Thâm xử lý khu vườn không tệ, các loại rau dưa gọn gàng ngăn nắp, ngay cả côn trùng có hại cũng rất hiếm thấy.

 

Hạ Ngữ Băng bổ nhào lên bàn dài, mở cửa sổ ra, cách cửa sổ mà gọi anh: "Lâm Kiến Thâm!"

 

"Em!" Một tay Lâm Kiến Thâm ôm một trái dưa hấu mới hái, một tay xách theo thùng sắt, như là bị dọa mà lùi về phía sau một bước: "Sao em lại không..."

 

Hiện giờ đầu óc Hạ Ngữ Băng đều đang dừng ở chuyện xảy ra tối hôm qua, cô bất chấp biểu tình quẫn bách của Lâm Kiến Thâm, hai tay chống lên bàn dài, cố sức vươn người về phía trước, ngắt lời anh: "Tối hôm qua có phải là do anh đưa em về không?"

 

Lâm Kiến Thâm nhíu mày, chuyển tầm mắt đi: "Tôi không biết em đang nói gì."

 

"Anh chắc chắn biết!" Hạ Ngữ Băng dùng tay cào cào đầu tóc rối bù, khẳng định nói: "Nửa đêm hôm qua em có xuống lầu uống nước, nhìn thấy bức tranh anh thêu trong phòng bà ngoại kia sống lại! Thật mà, em không lừa anh đâu! Cá chép gấm trong tranh bơi ở trong hồ, lá sen lay động, thậm chí em còn thấy được hơi nước và hương sen mà. Rồi giống như có ai đó đến, sau đó, sau đó thì không biết gì nữa... Lâm Kiến Thâm, người kia có phải là anh hay không?"

 

Lâm Kiến Thâm nghe cô nói như kiểu đang đảo đậu lách cách trong chảo mới bình tĩnh phản bác: "Có phải đêm qua em nằm mơ rồi bị mộng du không?"

 

"Không thể nào là mộng du đâu?"

 

"Em cảm thấy, nếu em nói ra mấy lời này, có người tin ư?"

 

Phản ứng của Lâm Kiến Thâm thật sự quá lãnh đạm, chẳng lẽ thật sự là do cô nằm mơ? Hạ Ngữ Băng vô thức chà đầu ngón tay, nơi đó dường như còn đọng lại hơi ấm khi chạm vào bức tranh thêu tối qua.

 

"Lâm Kiến Thâm!" Cô gọi anh.

 

Lâm Kiến Thâm không để ý đến, ôm dưa hấu và xách theo thùng nước đi lướt qua cửa sổ ở sân sau.

 

"Anh Lâm! Anh trai!"

 

Nghe được hai chữ "anh trai", Lâm Kiến Thâm run lên một cái thật nhẹ, cái run này hiếm ai có thể phát hiện được, anh tức giận quay đầu nhìn cô: "Rốt cuộc thì làm sao hả?"

 

"Trong thùng của anh là gì thế?" Hạ Ngữ Băng thực không có đức hạnh mà tì bên cửa sổ, cười tủm tỉm với chàng trai tuấn tú chìm trong nắng sớm, nói: "Sáng nay có dưa hấu ăn à?"

 

"Sáng sớm loay hoay ở sau núi múc nửa thùng ốc nước ngọt. Dưa hấu à, không làm việc thì không có ăn, mau lên rửa mặt rồi xuống làm cơm sáng. Còn có..."

 

Lâm Kiến Thâm dừng một chút rồi đỏ mặt, hơi bực nói: "Em có thể mặc quần áo cho tử tế trước được không?"

 

"Hả?" Hạ Ngữ Băng cúi đầu nhìn áo ngủ màu hồng nhạt in hình lá sen của mình, không nhịn được kinh ngạc.

 

Mới vừa rồi vì quá vội vàng mà quên mặc đồ lót, trống không, lúc tì bên cửa sổ thì hình dáng lại càng thêm rõ ràng.

 

Khó trách biểu cảm của Lâm Kiếm Thâm nhìn cô lại kì quái như vậy.

 

Mặt Hạ Ngữ Băng nóng ran lên, duỗi tay đóng cửa sổ rầm một cái, như chạy trốn mà bay thẳng lên lầu, đóng cửa lại rồi ngã phịch xuống giường, dùng gối đầu che mặt lại: "Quên mất không phải đang ở căn hộ chung cư nhỏ của mình, thật mất mặt!"

 

Mười phút sau, Hạ Ngữ Băng thay một chiếc áo thun và một chiếc quần đùi đơn giản, đầu buộc gọn gàng mà đi xuống lầu, vừa vặn thấy Lâm Kiến Thâm dùng nước trong nuôi chỗ ốc nước ngọt kia ở chỗ râm mát trước thềm đá. Thấy Hạ Ngữ Băng đi xuống lầu, anh đổi giày rồi đi vào bận rộn trong phòng bếp.

 

Trứng gà trong chảo chiên đến càng thêm ngon miệng, Hạ Ngữ Băng hít hít cái mũi, khen ngợi: "Thơm quá!"

 

Cô đi qua, giúp lật mặt trứng, đem rau muống đã nhặt đi rửa sạch, lại lấy lòng mà nói: "Sau này đồ ăn cứ để em làm, anh ha?"

 

Tay Lâm Kiến Thâm khựng lại, thấp giọng nói: "Không phải không muốn gọi người anh trai là tôi đây ư?"

 

"Hiện tại đồng ý rồi, anh trai." Hạ Ngữ Băng cười tủm tỉm: "Em muốn ăn dưa hấu ướp lạnh."

 

Cô gái này vì có ăn mà bất chấp mọi thủ đoạn!

 

Lâm Kiến Thâm hơi cạn lời mà nhìn cô: "Trong nhà không có tủ lạnh."

 

"Em thấy nước giếng trong sân rất lạnh, ướp ở trong giếng được không?"

 

"Không được!"

 

Lâm Kiến Thâm vớt mì sợi ra bỏ vào trong bát, rồi đổ canh hầm xương đã ninh từ sáng sớm lên --- xương lớn trước tiên phải chiên trong nồi, sau đó nấu canh mới cho ra được nước canh trắng như sữa. Anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Không có việc gì thì đừng đến gần miệng giếng kia, sẽ bị nuốt luôn đấy."

 

Hạ Ngữ Băng mờ mịt nhìn anh: "Cái gì mà sẽ bị nuốt mất?"

 

Lâm Kiến Thâm rải một chút hành thái thật vụn lên bề mặt trứng đã được chiên đến vàng ruộm, vớt rau xanh đã chín ra, nói: "Ăn cơm."

 

"Anh còn chưa nói mà, cái gì mà sẽ bị nuốt mất?"

 

Cô bám chặt không buông, rất có tư thế đánh vỡ nồi lẩu để hỏi đến cùng. Lâm Kiến Thâm không lay chuyển được cô, nhàn nhạt đáp: "Trong giếng có thứ gì đo, nửa đêm sẽ bò ra..."

 

Anh còn chưa nói xong, Hạ Ngữ Băng đã sợ hãi mà thét chói tai: "Trinh tư? [1]"

 

[1] 贞子 (phiên âm la - tin là Sadako): là một loại ma quỷ, xuất phát từ trong tiểu thuyết The Ring, chi tiết mời các bạn tìm hiểu trên Google.

 

Dáng vẻ sợ hãi của cô quả thật trông rất buồn cười, Lâm Kiến Thâm nhịn không được cười khẽ một tiếng.

 

Thấy anh cười, Hạ Ngữ Băng  biết cô bị anh đùa giỡn, cả giận nói: "Lâm Kiến Thâm---!!!"

 

"Lại không gọi anh?"

 

"... Ngày mai anh cũng dẫn em đi mò ốc nước ngọt nhé? Em chưa mò bao giờ cả."

 

"Ốc nước ngọt chỉ bò ra vào lúc trời còn chưa sáng thôi, một tia nắng mặt trời xuất hiện sẽ trốn vàng khe đá, sáng sớm bốn năm giờ đã phải dậy để xuất phát, em thức dậy được ư?"

 

Thấy Hạ Ngữ Băng có chút khó xử, Lâm Kiến Thâm lại nói: "Có điều, lúc trời chạng vạng em có thể ra suối câu tôm hùm đất, có rất nhiều, người trong thôn đều ngại, ăn rất phiền phức lại còn không câu được nhiều."

 

Mắt Hạ Ngữ Băng sáng lên: "Em thích nhất là tôm hùm đất! Ma tiểu[2], thập tam hương[3], mùa hè mà không có tôm hùm đất và bia thì không hoàn chỉnh! Đúng rồi, anh, trong thôn có tiệm tạp hóa không? Đi mua mấy thùng bia đi."

 

[2] 麻小 (ma tiểu): món tôm hùm đất xào cay.

 

[3] 十三香 (mười ba hương vị): còn được xưng tụng là thập toàn hương, là để chỉ mười ba loại thảo dược có hương vị đặc biệt, bao gồm: tử khấu, sa nhân, nhục khấu, nhục quế, đinh hương, hoa tiêu, thì là, mộc hương, đại hồi, hương bạch chỉ, lương khương, gừng khô, tam nại.

 

"Thôn bên cạnh có, nói sau đi." Lâm Kiến Thâm đặt hai bát mì chan canh xương hầm thơm nức mũi lên bàn cơm.

 

Cũng chỉ là bữa cơm gia đình bình thường, hành xanh biếc thái nhỏ và đồ ăn nóng chìm trong nước canh trắng như sữa, có một mùi hương tinh khiết mà chất phác. Lâm Kiến Thâm xoa xoa tay, nói: "Cơm nước xong, chúng ta bàn một chút chuyện nhà."

 

Cơm nước xong, hai người bày ra tư thế đàm phán, mỗi người ngồi một bên của chiếc bàn dài.

 

"Một ngày ba bữa cơm do em phụ trách, hoa quả và đồ ăn trong sân em cũng có thể giúp đỡ chăm sóc, còn những chuyện khác, em không mấy thông thạo." Hạ Ngữ Băng lên tiếng mở đầu.

 

Cô sinh ra trong một gia đình giàu có, việc nhà đều là giao cho người giúp việc xử lý. Thỉnh thoảng nhất thời có hứng thú, cô cũng sẽ nghiên cứu mấy món điểm tâm mà bản thân thích ăn, ngoại trừ việc đó ra thì ngay cả cái chổi cũng chưa từng cầm một lần, hiện giờ lại có thể chủ động đưa ra đề nghị hỗ trợ chăm sóc vườn, đây đã là vô cùng hiếm có rồi.

 

Cô biết, ngoài việc phải xử lý sân trước vườn sau, Lâm Kiến Thâm còn có rất nhiều chuyện vụn vặt phải làm, cũng vô cùng vất vả.

 

Cũng may, Lâm Kiến Thâm không có ý kiến gì, gật đầu: "Vườn hoa, cây ăn quả, vườn rau, còn có rừng trúc phía sau núi và chăm sóc gia súc đều do tôi phụ trách, chỉ là khi thu hoạch rau quả cần em giúp đỡ xử lý gia công --- em không phải biết nấu ăn ư?"

 

Hạ Ngữ Băng vội vàng gật đầu liên tục: "Biết mà."

 

Lâm Kiến Thâm nói tiếp: "Phòng vệ sinh trong nhà đúng giờ tôi sẽ dọn dẹp, nhưng phòng em và quần áo của em, tự em dọn dẹp cho sạch."

 

Được chăm sóc đến thỏa đáng khiến Hạ Ngữ Băng đặc biệt có cảm giác an toàn, nhưng vừa nghe đến công việc của Lâm Kiến Thâm thì cảm thấy rất nặng, cô không khỏi lo lắng, hỏi: "Có khi nào anh lo liệu không xuể vì quá nhiều việc không? Không phải còn cần thêu ư? Nghe bà ngoại nói, một bức hàng thêu thủ công Hồ Nam của nhà ta bán ra có thể bằng thu nhập mấy tháng của nhà người ta đấy."

 

Sáng sớm, gió mang theo hương thơm thanh mát xuyên qua cửa vào nhà, lay động tóc mai trên trán Lâm Kiến Thâm, che đi đôi mắt sâu thẳm của anh.

 

Anh im lặng trong chốc lát rồi nói: "Không thêu."

 

"Vì sao?" Hạ Ngữ Băng kinh ngạc.

 

Lâm Kiến Thâm bình tĩnh đáp: "Tay nghề của tôi là do bà truyền thụ, bà không còn, nên tôi sẽ không động đến kim thêu nữa."

 

Đang nói, bỗng nhiên phía bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe máy, tiếp theo một giọng nói vừa thô vừa to vọng vào: "Ai da, cháu gái từ trên thành phố xuống nông thôn mà cũng không đến thăm cậu họ một lần ư?"

 

Mày Lâm Kiến Thâm nhăn lại, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.

 

"Ai thế? Cậu họ?" Hạ Ngữ Băng hỏi.

"Không có chuyện của em, ở yên trong nhà đừng đi ra." Trong mắt Lâm Kiến Thâm chợt lóe lên tia chán ghét rồi lập tức biến mất: "Để tôi ra ngoài xem thử."