Edit: Bạch Lan Tửu
Tiếng xe máy nổ vẫn còn tiếp tục vang lên, cái người tự xưng là "cậu họ" kia là một người đàn ông trung niên da ngăm đen có cái bụng bia, đang ồn ào với Lâm Kiến Thâm: "Tao đến tìm cháu gái họ của tao, có quan hệ gì với một người ngoài như mày? Mày ăn vạ ở trong nhà của bà già kia còn chưa tính, chẳng lẽ còn muốn ngăn cản Hạ Ngữ Băng nhận người cậu họ là tao đây? Sao hả, sợ nó biết mày là loại mặt hàng gì ư?" Giọng của người này rất thô, lời nói hơi khó nghe, Lâm Kiến Thâm cũng tức giận, nặng nề nói: "Hài cốt của bà còn chưa lạnh, ông còn ở chỗ này của bà làm loạn, sẽ bị trời phạt." Trong thôn này, Lâm Kiến Thâm nổi tiếng là người "miệng vàng lời ngọc", phàm là lời từ trong miệng anh nói ra, thường thì đều sẽ ứng nghiệm. Nghe được ba chữ "bị trời phạt", người cậu họ kia hơi co rúm lại. Giọng nói của Lâm Kiến Thâm rất lạnh, mang theo một loại từ tính nguyên thủy nhất, nặng nề nhả ra một câu: "Có chuyện gì thì nói với tôi đây." "Mày là ai, dựa vào đâu tao phải nói với mày?" Cậu họ còn tiếp tục cao giọng: "Hạ Ngữ Băng, con ở đâu? Cậu mang đồ ăn đến cho con này!" Trong phòng, Hạ Ngữ Băng hơi bất an mà đứng dậy, muốn ra xem rốt cuộc thì người đàn ông đang ồn nào này là ai, nhưng lại bận tâm đến lời dặn dò của Lâm Kiến Thâm, tay đã đặt ở trên cửa lại chậm rãi thu về. "Cô ấy không có ở đây." Lâm Kiến Thâm đứng ngoài cửa sân, rất có tư thế của "một người giữ ải, vạn người khó vào", ánh mắt giống như hai thanh đao. Hai người ở cửa khắc khẩu một lát, phần lớn thời gian đều là người tự xưng cậu họ kia mắng đến hăng say. Có lẽ là tự thấy mất mặt, hoặc là kiêng kị biểu tình quá âm u lạnh lẽo của Lâm Kiến Thâm, sau khi mắng một lát thì ông ta lại cưỡi lên xe máy nghênh ngang rời đi. Không lâu sau thì Lâm Kiến Thâm đẩy cửa bước vào nhà, vẻ lạnh lùng trên mặt còn chưa tiêu tán hết. Hạ Ngữ Băng không ngờ một người trắng trẻo điềm đạm như Lâm Kiến Thâm cũng sẽ lộ ra loại biểu tình hung dữ như vậy, do dự một lát cô mới rót một ly trà lạnh đưa đến chỗ anh: "Anh, uống một ngụm trà cho bớt giận đi." Hiện tại cô gọi "anh" càng lúc càng thuận miệng, Lâm Kiến Thâm nghe xong cũng nguôi giận không ít, nhận lấy ly sứ tráng men, ngẩng đầu uống mấy ngụm trà, sau lại dùng mu bàn tay lau đi vệt nước bên khóe miệng. "Cậu họ... em nhớ hình như là có một người như vậy, tên là Ngô Bằng Phi đúng không? Đã nhiều năm không gặp, con đường làm ăn buôn bán lúc trước vẫn do ba em hỗ trợ khai thác đấy." Hạ Ngữ Băng đã sớm không còn nhớ vị cậu họ kia tròn dẹp thế nào, chỉ từng nghe Hạ Tông Trạch nhắc qua, người này có lòng lợi dụng rất mạnh, không phải đối tượng có thể kết giao lâu dài. Đã nhiều năm không gặp mặt như thế, một chút quan hệ thân quen đã sớm nhạt đi, không biết ông ta đột nhiên đến tìm người thân là hậu bối như cô để làm gì? Cô nghĩ không thông đành quay qua hỏi Lâm Kiến Thâm. "Hàng thêu Hồ Nam trước kia của bà là mượn tay Ngô Bằng Phi để bán ra, sau này chúng tôi mới phát hiện, giá mà khách hàng đưa cho ông ta so với giá cuối cùng về tay chúng tôi cao hơn rất nhiều. Ví dụ như một bức bình phong Cẩm Tú Sơn Hà thêu hoa hai mặt, rõ ràng là khách hàng dùng bốn năm vạn để đặt cọc, cuối cùng đưa đến tay chúng tôi còn chưa tới một vạn." "Thật là quá đáng! Ông ta đây là ở giữa đầu cơ trục lợi hàng thêu của mọi người, báo giá giả mà kiếm được món lợi kếch xù." Lâm Kiến Thâm gật gật đầu: "Sau đó chúng tôi phát hiện ra, không giao tranh thêu cho ông ta bán nữa, ông ta không có đường kiếm tiền, đương nhiên sinh mâu thuẫn mà gây sự với chúng tôi." Thì ra là thế, chỉ là... Hạ Ngữ Băng khó hiểu: "Nhưng ông ta tới tìm em làm gì? Em cũng không biết thêu mà." Chẳng lẽ là bị thiệt ở chỗ thế hệ trước cho nên muốn tìm đám trẻ con để trút giận? "Gần đây ông ta muốn khai phá thôn Linh Khê làm làng du lịch, nhà của bà có non có nước, có hoa viên, rừng trúc, còn có vườn rau và cây ăn quả, ông ta muốn hợp tác với bà làm Nông Gia Lạc, bà không muốn, đã từ chối vài lần." "Vì sao lại không muốn?" Hạ Ngữ Băng ngẩn ra, có tiền để kiếm không phải chuyện tốt ư? Ánh mắt Lâm Kiến Thâm lập tức trở nên vô cùng u ám, ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt lóe lên một chút chán ghét rồi chợt tắt. Hạ Ngữ Băng biết bản thân nói sai rồi, trong lòng căng thẳng, lại có chút không phục. Ông anh này thật hung dữ mà. "Nơi này là vùng đất yên tĩnh hiếm có, nếu như thương nghiệp hóa, cả ngọn núi sẽ bị phá hỏng và đào rỗng, linh mạch sinh tồn trong núi đều sẽ bị hủy hoại hết. Hơn nữa căn bản là ông ta không có đủ nhân lực và kế hoạch tỉ mỉ kỹ càng, đến cuối cùng quá nửa khả năng là sẽ cầm tiền bỏ trốn." Lâm Kiến Thâm dừng lại một chút rồi đứng dậy lấy mấy cái ly trong phòng bếp xếp lên bàn, nói: "Có lẽ là thấy bà không còn nên đánh chủ ý lên người em thôi." Dù sao di sản của bà ngoại là do Hạ Ngữ Băng thừa kế. "Em hiểu rồi, núi vàng núi bạc có thể so với non xanh nước biếc ư? May là có anh ở đây, nếu chỉ có mình em ở nhà, nói không chừng sẽ bị cậu họ lừa mất." Hạ Ngữ Băng chưa từng trải qua những việc này, đột nhiên sinh ra một loại tôn kính đối với Lâm Kiến Thâm, cảm thấy anh cũng không hơn cô bao nhiêu, lại phải xử lý nhiều loại chuyện phiền lòng như vậy, thật là quá không dễ dàng. Khuôn mặt Lâm Kiến Thâm hơi dịu lại, địch ý như có như không mới vừa rồi cũng từ từ tản đi. "Tôi đi làm cỏ." Lâm Kiến Thâm đứng dậy, thay giày. "Ôi, em cũng đi nữa." Hạ Ngữ Băng tràn đầy hứng thú mà đuổi theo, quyết tâm vứt bỏ hành trang của một thần tượng để làm một thôn cô có đủ tư cách. "Em đi làm gì, em cũng không biết làm mà." Da mềm mại nõn nà thế kia, phơi nắng một lát thì không thể nghi ngờ là thế nào cũng sẽ bị lột một lớp da. "Em có thể giúp anh tưới hoa mà, anh đã từng nghe câu này chưa: Anh em phối hợp, làm việc không mệt." "... Là nam nữ phối hợp chứ nhỉ? Đừng hòng lừa tôi." "Giống nhau, giống nhau thôi, anh trai em gái không phải cũng là nam nữ à?" Lâm Kiến Thâm nói không lại cô, lấy từ bên cửa một cái mũ rơm đội lên đầu Hạ Ngữ Băng, đứng ở dưới bóng cây cạnh bậc thềm nhìn cô: "Cầm cái này. Hoa trong sân không thể dùng ống nước để tưới, cẩn thận làm chúng bị hỏng." "Vâng." Hạ Ngữ Băng cầm bình nước lên, đổ đầy nước, bắt đầu tưới hoa từ trong ra ngoài. Tú cầu, hoa nhài, nguyệt quế, tường vi nở khắp sân, tưới xong không phải là công việc nhỏ, chỉ chốc lát sau thì Hạ Ngữ Băng đã mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, làn da lộ ra bên ngoài cũng bị phơi nắng đến đỏ lên. "Anh, em quay vào bôi ít kem chống nắng nha." Hạ Ngữ Băng lên tiếng thông báo xong thì lập tức buông bình nước trong tay mà lên lầu, soi gương ra sức bôi kem chống nắng. Bôi xong kem chống nắng rồi đi xuống lầu, Lâm Kiến Thâm đã nhổ xong cỏ dại trong sân, cởi bỏ ủng đi mưa dùng khi làm việc, đang ngồi ở trên thềm đá trước cửa cắt dưa hấu. "Anh trai Lâm." Hạ Ngữ Băng ngồi xổm bên cạnh anh, mắt nhìn chằm chằm vào miếng dưa hấu vỏ mỏng thịt đỏ tản ra mùi thơm ngọt ngào kia, lấy lòng mà gọi anh: "Anh ơi---" Lâm Kiến Thâm biết bệnh thèm ăn của cô lại tái phát, cầm lấy một nửa miếng dưa hấu đưa cho cô: "Tự mình lấy cái thìa, đi qua một bên ăn đi." "Cảm ơn anh." Hạ Ngữ Băng vui vẻ đi vào phòng bếp lấy cái thìa nhỏ ra, cùng Lâm Kiến Thâm ngồi sóng vai trên thềm đá. Cái thìa vừa xoay một vòng trên miếng dưa hấu đã múc ra một miếng thịt dưa hấu tròn xoe, cho vào miệng cực kỳ thanh ngọt. Hạ Ngữ Băng nhìn trời xanh núi cao nơi nông thôn, cảm nhận ánh sáng mặt trời và hương thơm của hoa cỏ trong sân, thỏa mãn híp mắt lại, ôm dưa hấu nói: "Ngày tháng như vậy thật là quá hạnh phúc." Không giống dáng vẻ ôm dưa hấu gặm của cô, dáng vẻ ăn dưa hấu của Lâm Kiến Thâm rất ưu nhã. Trước cắt dưa hấu thành từng miếng từng miếng nhỏ, sau đó lại đưa lên miệng cắn từng miếng, động tác ăn quả thật rất yên tĩnh. Hạ Ngữ Băng quay đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, thành thật nói: "Đúng rồi anh ơi, lần sau em làm kem dưa hấu cho anh được không? Dạo này đang hot đấy, nhưng cần phải mua một chiếc tủ lạnh." Đối với mấy đồ vật hiện đại, Lâm Kiến Thâm không có chút hứng thú nào, giống như một lão cán bộ ẩn cư lánh đời vậy, anh rất không khách khí mà cắt ngang lời cô: "Ăn xong thì tiếp tục làm việc, tưới nước cho những cây ăn quả còn lại xong còn phải đi vườn rau hái rau đấy." "Vâng." Hạ Ngữ Băng bị tạt một gáo nước lạnh lên đầu thì ủ rũ cụp đuôi, uể oải đáp lời. Lâm Kiến Thâm thu gọn vỏ dưa hấu ăn còn lại, liếc mắt nhìn cô một cái, thấp giọng nói: "Hái đồ ăn xong, buổi chiều sẽ dẫn em đi mua bia." "Được đấy được đấy!" Vừa nghe có bia, Hạ Ngữ Băng vội vàng gật đầu liên tục, ba miếng gộp thành hai mà ăn xong dưa hấu, sau đó đẩy vỏ dưa hấu có hình như chiếc mũ màu xanh đến trước mặt Lâm Kiến Thâm, nôn nóng mà đứng dậy, nói: "Em ăn no rồi, bây giờ đi làm tiếp." Lúc nói thì người đã đội xong mũ rơm rồi đi vào vườn hoa. Cô cứ thế chỉ mặc áo thun quần đùi đơn giản, đội chiếc mũ rơm đã hơi cũ, nhưng lại không có chút lôi thôi nào, da trắng chân thon, như một vị tiểu thư yểu điệu không rành sự đời. Lâm Kiến Thâm dọn dẹp xong mớ vỏ dưa hấu cô ăn còn dư lại --- trên vỏ lại dính lại một lớp thịt rất dày, không giống như anh ăn đến sạch sẽ. Cuối cùng vẫn là đại tiểu thư chưa trải qua cái khổ của việc vụ xuân thu hoạch vụ thu, Lâm Kiến Thâm đánh giá trong lòng như vậy, ngay sau đó đứng dậy đem dưa hấu còn dư lại đi ra sau núi cho gà ăn. Hai người hái dưa chuột, mướp, ớt xanh, ớt đỏ và cà chua đã ăn được xong, rồi lại ăn xong bữa trưa, sau đó Hạ Ngữ Băng vội vã muốn ra ngoài mua bia. Lâm Kiến Thâm bị cô quấy rầy đến không còn cách nào khác, đành phải nói: "Em chờ một chút, tôi đi mượn cái xe." Nói xong bèn đi ra cửa. Hạ Ngữ băng trở về phòng thay một chiếc váy ngắn màu vàng bóng, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay trang điểm nhẹ một chút, buộc tóc thật chắc một lần nữa --- đây là kỹ năng mà cô chuẩn bị để biến thành một cô bé đáng yêu khéo léo, lúc ra ngoài nhất định không được để Hạ gia mất mặt. Đang trang điểm thì điện thoại vang lên tiếng thông báo của WeChat. Cô vừa mở khóa màn hình lên đã nhảy ra một đoạn tin nhắn thoại từ Vương Toa Toa: "Tiểu tiên nữ, sắp cuối tháng rồi, bản thảo của thiết kế kia đâu?" Vương Toa Toa là học tỷ (người học cùng trường, trước ít nhất một khóa) của Hạ Ngữ Băng, lớn hơn cô hai tuổi, trước kia ở chung trong một nhóm manga anime, cực kỳ hợp nhau. Sau khi Vương Toa Toa tốt nghiệp thì hợp tác cùng mấy người bạn mở một shop online chuyên cải tiến Hán phục, Hạ Ngữ Băng cũng gia nhập, chuyên cung cấp bản thảo cải tiến Hán phục cho shop, cứ cách mỗi tháng lại cho ra mấy sản phẩm mới, việc làm vẫn luôn không tồi. Hạ Ngữ Băng trả lời lại: "Sắp rồi, bổn tiên nữ đang ở nông thôn tìm linh cảm đây." "Tối hôm qua xem vòng bạn bè của em mới biết em về nông thôn, nhà em ở đâu thế? Có hoan nghênh chị đây đến làm khách không?" "Hoan nghênh thì hoan nghênh chứ, chỉ là quá xa. Nếu ngồi máy bay từ Hàng Châu đến tỉnh thành còn phải ngồi thêm năm sáu tiếng xe ô tô nữa mới đến được khe suối nhỏ này cơ." "Trời ơi!" Vương Toa Toa cũng là cô gái có gia cảnh không tệ, vừa nghe đến đây lập tức nản chí, chậc chậc thở dài: "Em thật sự đi tu tiên à?" "Đúng vậy, ăn cỏ thơm, uống cam lộ, khám phá hồng trần, tìm hiểu đạo pháp." Tin nhắn còn chưa gửi đi, Hạ Ngữ băng đã tự bị chọc cười. "Đúng rồi, nói với em một chuyện." Vương Toa Toa chuyển đề tài, nói: "Trịnh Ngạn đang tìm em khắp nơi đấy, em nói xem, chuyện của hai người là thế nào? Cãi nhau à?" Vừa nghe đến tên của Trịnh Ngạn, Hạ Ngữ Băng liền kinh ngạc, ngón tay ấn lên biểu tượng micro, qua gần nửa ngày vẫn không biết nên nói gì. Một lát sau, cô mới trả lời lại một cách cứng nhắc: "Cái gì mà cãi nhau? Chúng em lại không phải đang ở bên nhau, chị đừng nói bậy, em với anh ta không phải như vậy đâu." "Không phải như vậy thì em trốn ở nông thôn làm cái gì?" "Em về đây là vì trong nhà có việc, không phải vì anh ta." Đang nói thì từ dưới lầu truyền lên tiếng còi ô tô, Hạ Ngữ Băng vội vàng nói: "Xe đến rồi, em còn có việc, quay về rồi nói tiếp nha." "Xe? Em phá xe gì ở nông thôn? Không phải là tìm được niềm vui mới rồi chứ?" Vương Toa Toa vẫn trước sau như một mà trêu ghẹo cô, không chút ác ý cười nói: "Được rồi, nhớ phải giao bản thảo đó, tiểu tiên nữ." Hạ Ngữ Băng bỏ điện thoại di động vào trong túi xách nhỏ, thay một đôi giày da vừa thấp vừa nhỏ rồi đi ra cửa. Sau đó liền ngây ra. Lâm Kiến Thâm đang ngồi trên một chiếc xe máy điện "thỏ láu lỉnh" (Hình 1), đang quay đầu nhìn cô với dáng vẻ nhu nhược động lòng người và đang đeo kính râm không chớp mắt. Hạ Ngữ Băng cũng nhìn lại anh không chớp mắt, một trận gió thổi qua cuốn theo một đám lá rụng, mọi âm thanh đều như an tĩnh lại. Sau một lúc lâu, cô duỗi tay kéo kính dâm lên đỉnh đầu, không dám tin nói: "Xe anh nói chính là chiếc xe máy điện rách nát này ư?" Lâm Kiến Thâm cũng đầy khiếp sợ mà hỏi lại cô: "Em trang điểm thành thế này để làm gì? Váy ngắn thế này, môi đỏ giống yêu quái ăn thịt người." "..." Cô cùng lắm cũng chỉ kẻ lông mày và tô son kem, có chỗ nào giống yêu quái chứ? Không còn nghi ngờ gì nữa, là thẳng nam, giám định hoàn tất. Hình 1: