12 giờ đêm.
Trong một ngõ hẻm, thuộc một khu phố khá yên tĩnh, ít người qua lại, nhà nhà đều tắt đèn đi ngủ, mọi người đều chìm trong giấc mộng, đột nhiêntiếng bước chân đuổi nhau chạy “bình bịch” khua trên nền xi măng đã phávỡ đi sự yên tĩnh của khu phố.
Một người đàn ông dong dỏng cao, mặc một bộ vét màu đen loạng choạngchạy ở đằng trước, tay ôm lấy ngang bụng, mỗi một bước chân chạy là mộtgiọt máu rơi xuống nền xi măng.
Đuổi theo đằng sau, là hai người đàn ông mặc áo choàng đen, tay lăm lămhai con dao sáng loáng, mắt hung thần sát khí nhìn trừng trừng người đàn ông đang chạy ở đằng trước.
Đến một con hẻm không có ánh sáng của bóng đèn điện, người đàn ông chạyđằng trước, hơi thở hổn hển đứt quãng, vết thương ở vùng bụng do dao đâm càng lúc càng chảy nhiều máu, mặt tái nhợt, môi mím chặt, mái tóc, quần áo tán loạn, dính bướt mồ hôi, tuy đã gần rơi vào tử địa nhưng đôi mắtvẫn kiên nghị và bình tĩnh ứng phó với hai kẻ địch ở phía sau. Nhậnthấy, con hẻm này là lối thoát duy nhất cho mình, anh ta vội nấp sau một cái thùng rác cao đến ngang đầu, bốc mùi rác thải do để lâu.
Ngồi kẹt ở giữa hai cái thùng rác, một tay bịt chặt miệng để không phátra tiếng thở hổn hển, một tay ôm chặt lấy vết thương ở bụng, gối ép sátvào ngực, mắt dò xét và quan sát vào khoảng không trước mặt mình.
Chưa đầy một phút sau, hai người đàn ông cầm dao đuổi đến nơi.
“Hoàng Tuấn Kiệt! Mau ra đây! Định làm con rùa rụt cổ hả?” Một tên có đôi mắt như chim ưng nghiến răng quát, mắt hắn cẩn thận dò xét xungquanh, tai vểnh lên nghe động tĩnh phát ra dù là nhỏ nhất.
“Ra đây mau! Nếu để bọn tao phải lục tung cả ngõ hẻm này để tìm mày,thì mày sẽ không nhận được cái chết êm ái đâu.” Tên còn lại đứng dựalưng vào tên kia, rít giọng quát theo đồng bọn.
Ngồi kẹt giữa hai thùng rác, Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép nghĩ thầm: “Hừ!Bọn giả nhân giả nghĩa, chết là hết, còn lựa chọn chết êm ái và chết đau đớn nữa sao. Đúng là nực cười!”
“Hoàng Tuấn Kiệt! Tao nói gì mày có nghe thấy không?” Tên có đôi mắtchim ưng tiếp tục, “Chỉ cần mày ra đây, bọn tao hứa sẽ cho mày một cáichết thật êm ái, chắc mày cũng muốn biết ai là người đứng sau thuê bọntao giết mày đúng không?”
Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, môi mím chặt, mất máu quá nhiều khiến trí óc dần trở nên mơ hồ.
Miệng nói, mắt quan sát xung quanh, chân tay chúng bắt đầu tìm kiếm. Con hẻm quá tối, dơ tay nhấc chân đều không nhìn thấy gì, bọn chúng hơi rờn rợn, tuy không phải là những kẻ yếu bóng vía sợ ma, nhưng lúc này Hoàng Tuấn Kiệt là người núp trong bóng tối, còn bọn chúng là người ngoàisáng tránh sao khỏi bị đâm lén sau lưng.
Bước chân của bọn chúng càng lúc càng tiến tới gần hai thùng rác màHoàng Tuấn Kiệt đang núp, biết tình hình không ổn, Tuấn Kiệt cố gắng lấy lại sự tỉnh táo để suy nghĩ cách thoát ra khỏi đây.
“Hoàng Tuấn Kiệt! Bọn tao biết mày đang trốn ở đâu, khôn hồn thì mau bước ra đây đi.”
Trái tim Hoàng Tuấn Kiệt đập thình thịch trong lồng ngực, vào giây phútngàn cân treo sợi tóc này dù là một người trầm ổn cũng không thoát khỏisợ hãi.
Tay Hoàng Tuấn Kiệt sờ soạng dưới nền xi măng, một vật cưng cứng chạmnhẹ vào lòng bàn tay, một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu, ngay lập tứcHoàng Tuấn Kiệt run run cầm lấy cục gạch vụn.
“Vèo!”, “Cạch” Hai âm thanh vang lên cùng một lúc.
Trong bóng tối, không khí căng thẳng và nguy hiểm đang rình rập tứ phía, hai tâm thanh kia giống như một viên sỏi đi lạc, khiến mặt nước phẳnglặng sủi lên vài con sóng lăn tăn.
Hai tên sát thủ đứng bất động, tập trung toàn bộ thính giác nghe ngóng xung quanh.
“Mày có nghe thấy gì không?” Tên có đôi mắt chim ưng thì thào vào tai tên kia.
“Có. Còn mày?” Tên kia thì thào đáp lại.
“Hình như có một người nào đó đã đá phải một viên sỏi.”
“Được hay là…?”
Hai tên kín đáo trao đổi với nhau, đôi mắt hòa lẫn với màn đêm thămthẳm, cơn gió đêm mang theo hơi sương lạnh làm bay phần phần hai chiếcáo choàng màu đen, trông bọn chúng giống như xứ thần của địa ngục lêntrần gian để lấy mạng của con người.
Vốn tính đa nghi, chúng không bỏ đi ngay, mà còn đứng xác định một lúclâu, khi không còn nghe thấy bất cứ một âm thanh nào khác, chúng mới bỏđi.
Hoàng Tuấn Kiệt ngồi bất động giữa hai thùng rác, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nghe tiếng bước chân của chúng càng lúc càng xa, HoàngTuấn Kiệt không vội bước ra khỏi chỗ nấp ngay, mà còn ngồi thêm ở đó gần một tiếng nữa.
Bọn sát thủ tuy rằng đã bỏ đi, nhưng chúng vẫn còn lảng vảng ở xungquanh, chúng không dễ dàng bỏ qua cho con mồi như thế, cũng không tin là Hoàng Tuấn Kiệt thân mang vết thương chí mạng lại có thể chạy thoát rakhỏi đây.
Lục tung mấy con hẻm ở gần đó, cũng không tìm được Hoàng Tuấn Kiệt, tên có con mắt chim ưng quay lại nhìn phía sau.
“Tao nghĩ rằng bọn mình đã bị Hoàng Tuấn Kiệt lừa rồi.”
“Ý của mày là…?” Tên kia đoán ý của đồng bọn.
“Đúng thế, tao và mày đã bị mắc phải kế điệu hổ ly sơn của hắn.”
“Mau! Chúng ta cần phải quay lại con hẻm đó.”
Miệng nói, chân chạy, hai tên cùng nhau quay lại tìm Hoàng Tuấn Kiệt.
Lúc bọn chúng quay lại đúng con hẻm mà Hoàng Tuấn Kiệt trốn, thì cũng vừa may, Tuấn Kiệt đã rời khỏi đó được một lúc.
Bị một dao đâm sâu vào bụng, mất máu quá nhiều, Hoàng Tuấn Kiệt cố gắngcắn răng nhịn đau, một tay vẫn ôm chặt lấy vết thương, tay còn lại vừachạy vừa cố gắng cởi áo vét.
Máu nhuộm đỏ một bên áo sơ mi, thấm ướt chiếc áo vét màu đen mặc bênngoài, không có gạc, Hoàng Tuấn Kiệt đành dùng tạm chiếc áo vét buộcngang eo để cầm máu.
Da dẻ nhợt nhạt, môi tím tái, đầu óc xây xẩm, sức chịu đựng càng lúccàng yếu dần, bóng đêm trước mặt đang dần nuốt chửng đi sự sống củaHoàng Tuấn Kiệt, mỗi một khắc trôi qua đi linh hồn càng dần rời xa khỏithể xác. Con người dù có giỏi chịu đựng và có ý chí kiên định đến đâucũng chỉ có giới hạn.
Công việc bề bộn, dạo này có nhiều vụ tan nạn giao thông, Bạch Thư Phàm đãăn ngủ ở bệnh mất nửa tháng, cuộc sống của Thư Phàm ngoài khám chữabệnh, và tham gia hỗ trợ các ca mổ cho giáo sư và bác sĩ trong bệnhviện, thì không còn quan tâm đến vấn đề gì khác.
Ngay từ khi còn nhỏ Thư Phàm đã muốn trở thành một bác sĩ giỏi, thíchđược cầm giao mổ và nghiên cứu thuốc chữa bệnh cho mọi người, quá đam mê và yêu thích công việc, nên mặc dù đã 24 tuổi, Thư Phàm vẫn chưa có một mối tình vắt vai, ngay cả bạn bè Thư Phàm cũng có rất ít.
Hơn 12 giờ đêm, hành lang bệnh viện trên lầu hai nơi diễn ra nhận bệnhnhân vào mổ vẫn đông nghẹt người, thân nhân bệnh nhân đứng ngồi nhấpnhổm trên những băng ghế nhựa trước cửa phòng mổ, khuôn mặt họ phảngphất lo âu và mệt mỏi, bác sĩ và y tá cũng mệt mỏi không kém gì họ.
Giáo sư Trần tay cầm hồ sơ bệnh án, vừa đi vừa nói chuyện với hai bác sĩ ở bên cạnh. Bệnh viện vừa mới nhận một bệnh nhân nam bị tai nạn giaothông, nên cần phải tiến hành mổ gấp.
Công tác ở bệnh viện Gia Lâm được hơn 20 năm, chủ nhiệm khoa nội, đượcnhiều thế hệ học trò ngưỡng mộ, được bác sĩ và y tá ở bệnh viện yêu mến, Giáo sư Trần là một người đàn ông hơn 50 tuổi, vóc dáng trung bình,khuôn mặt phúc hậu, trên mắt lúc nào cũng đeo một cặp kính dày cộm, dadẻ ngăm đen, mái tóc đã điểm sương.
Giáo sư Trần là người thầy hướng dẫn cho Thư Phàm, trong thời gian thựctập ở bệnh viện. Ông rất mến cô học trò ham học hỏi, và hết lòng vì bệnh nhân này.
“Em về nhà nghỉ ngơi đi! Em đã làm việc liên tục ở bệnh viện hơn nửa tháng nay rồi.”
Bạch Thư Phàm mỉm cười đáp: “Em còn chịu đựng được, hơn nữa bệnh nhân ở bệnh viện còn cần em.”
“Nghe lời thầy về nhà nghỉ ngơi đi, em đã làm hết trách nhiệm và nghĩavụ của mình rồi, công việc ở đây giao cho y tá và bác sĩ khác làm.”
“Em cảm ơn thầy, nhưng mà…”
Bác sĩ Trương xen vào: “Giáo sư Trần nói đúng đấy, em nên về nhà nghỉngơi đi. Nhìn khuôn mặt hốc hác và mệt mỏi của em kìa, nếu em không đủsức khỏe làm sao chăm sóc tốt cho bệnh nhân.”
Bác sĩ Trương năm nay hơn 40 tuổi, là bác sĩ cùng khoa với giáo sư Trần, trong công việc hai người là bạn tốt.
Dưới sức ép của hai người, cộng thêm cơ thể mệt mỏi, miệng lúc nào cũng ngáp ngủ, cuối cùng Thư Phàm đành phải nhượng bộ.
Một giờ kém năm phút, Thư Phàm lái xe máy về nhà.
Thư Phàm sống một mình trong một căn hộ cho thuê, gần vùng ngoại ô củathành phố, nơi đó khá yên tĩnh và vẫn còn giữ được vẻ hoang sơ của mộtvùng nông thôn. Với mức lương khá cao, Thư Phàm đủ sức thuê một căn hộhơn một triệu một tháng, nhưng vốn là người không thích ồn ào náo nhiệt, thích yên tĩnh một mình và thích mày mò nghiên cứu chế tạo thuốc, ThưPhàm đã chọn một nơi cách xa bệnh viện Gia Lâm hơn sáu cây số, và mấthơn 20 phút đi xe máy.
Về đến nhà, Thư Phàm tắt máy, màn đêm yên tĩnh, xung quanh chỉ nghe thấy có tiếng gió thổi, tiếng lá cây kêu xào xạc trong gió, hương thơm ngátcủa mấy chậu hoa đặt trước sân nhà, và tiếng côn trùng kêu trong vườn.
Căn nhà mà Thư Phàm thuê thuộc kiểu căn nhà cấp bốn, có từ lâu đời,quanh vườn ngoài đặt mấy chậu cây cảnh, còn có chuối, bưởi, xoài,nhãn,….., hàng xóm xung quanh giờ này đều đã ngủ cả.
Thư Phàm giật mình nhìn một người đàn ông đang nằm sõng soài trước cổng nhà.
Nhờ ánh sáng đèn xe máy, Thư Phàm nhìn rõ anh ta đang mặc một chiếc quần tây đen, một bên áo sơ mi nhuộm đỏ máu, chiếc áo vét màu đen buộc ngang eo, nửa bên mặt bị mái tóc ướt nhẹp mồ hôi và sương đêm che khuất.
Trái tim Thư Phàm trùng xuống, cơn mệt mỏi và buồn ngủ đang hành hạ thểxác, lúc này cô chỉ muốn ngủ một giấc, không muốn cứu người, hay có liên quan gì đến ân oán chém giết của bọn xã hội đen.
Thư Phàm rất chán ghét bọn xã hội đen, chán ghét những kẻ sống ngoàivòng pháp luật, và không coi trọng tính mạng của con người, nếu có thểcô muốn mặc kệ chuyện sống chết của người đàn ông bị thương trầm trọngkia, nhưng lương tâm của một bác sĩ, của một con người không cho phép cô làm thế.
Thở hắt ra một hơi thật dài, dựng chân chống xe, Thư Phàm bước lại gần người đàn ông đang nằm bất tỉnh trên nền gạch lạnh lẽo.
“Này anh! Này!” Thư Phàm gọi nhỏ, tay dừng lại giữa khoảng không. ThưPhàm đang phân vân không biết mình có nên chạm vào anh ta hay không? Cô sợ nếu anh ta mà nổi điên lên, rồi giết chết mình luôn ở đây thì sao?
Hoàng Tuấn Kiệt bị mất máu quá nhiều, lại chạy một quãng đường quá xa,đến lúc này mặc dù nghe thấy tiếng nói trong trẻo bên cạnh mình, cũngkhông đủ sức để mở mắt ra nhìn và mấp máy môi trả lời.
“Này! Này, anh mau tỉnh lại đi!”
Không nghe thấy động tĩnh gì của người đàn ông xa lạ, Thư Phàm bạo dạnchạm vào vai anh ta. Làn da ẩm ướt và lạnh lẽo khiến cô rùng mình, anhta tựa như một xác chết.
Là bác sĩ, Thư Phàm biết nếu không mau cứu chữa, anh ta sẽ chảy máu đếnchết. Lương tâm bác sĩ trong cô trỗi dậy, bất chấp anh ta có phải làngười xấu không, cô cũng phải tìm cách cứu chữa cho anh ta.
Lật Hoàng Tuấn Kiệt nằm ngửa trên nên gạch, Thư Phàm quan sát vết thương trên bụng của anh ta, máu đang rỉ qua lớp áo sơ mi màu trắng, da dẻ tái nhợt, đôi môi tím ngắt.
Thư Phàm cau mày, sờ vào mạch đập trên cổ tay anh ta, nhịp đập yếu ớt,hơi thở đứt quãng. Cũng may vết thương tuy sâu nhưng không chạm vào lụcphủ ngũ tạng nên không mấy nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần được khửtrùng, khâu lại vết thương và băng bó, anh ta sẽ thoát khỏi hiểm cảnh.
Thư Phàm định gọi điện đến bệnh viện để bác sĩ cứu chữa cho anh ta,nhưng không còn nhiều thời gian, anh ta cần phải được băng bó ngay bâygiờ.
Đứng bật dậy, Thư Phàm vội mở cổng.
Quàng tay anh ta qua vai, lấy hết sức lực, Thư Phàm cố nâng anh ta đứngdậy. Bị một người đàn ông cao gần 1m8, nặng hơn 60 kí, dồn hết tất cả cơ thể lên đôi vai một người nhỏ bé cao 1m65, nặng 50 kí, lại đang mệt mỏi và buồn ngủ, Thư Phàm khổ sở vừa đi vừa lẩm bẩm nguyền rủa số kiếpkhông may của mình, vừa tự trách mình không thể sống lạnh lùng khôngquan tâm đến chuyện sống chết của người khác.
Đi được gần vào sân, Thư Phàm loạng choạng suýt ngã, mặt lấm tấm mồ hôi, miệng nhăn nhó kêu khổ, thì thào mắng: “Chết tiệt! Tại sao anh khôngchọn một gia đình nào đó rồi ngã trước cổng nhà người ta, tại sao lạichọn ngã trước cổng nhà tôi để bây giờ tôi khổ sở và mệt mỏi thế này?”
Vừa đi vừa rên rẩm, mất gần mười phút chật vật, ngã đông ngã tây, cuối cùng Thư Phàm cũng dìu được anh ta vào trong nhà.
Quá mệt, Thư Phàm buông anh ta ngã rầm xuống giường, bị động chạm vàovết thương, anh ta kêu lên thành tiếng, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm.
Thư Phàm phủi phủi tay, chẳng những không một chút hối hận vì khiến anhta bị đau, cô còn oán hận mắng tiếp: “Bị đau cũng đáng, ai bảo khôngchọn một cuộc sống bình thường, lại thích trở thành một tên xã hội đen.Hừ! Cũng may anh gặp được tôi, nếu không tính mạng của anh đã mất từlâu rồi.”
Dắt xe vào sân, khóa xong cổng, Thư Phàm mới tính đến chuyện băng bó vết thương cho người đàn ông xa lạ đang nằm trên chiếc giường của mình.
Thích nghiên cứu thuốc chữa bệnh cho mọi người, Thư Phàm đã mua rấtnhiều dược thảo, bông băng, thuốc sát trùng,…. được cất giữ trong mộtcăn phòng nằm ở bên mé trái của căn nhà.
Lôi ra một đống dụng cụ, một chậu nước ấm, Thư Phàm cởi bỏ chiếc áo vétbuộc ngang eo, dùng kéo cắt xoẹt chiếc áo sơ mi dính đầy máu của anh ta. Phương châm làm việc của Thư Phàm là nhanh và gọn, phải cứu chữa chomột phần tử xấu của xã hội, lại đúng lúc đang mệt mỏi và muốn đi ngủ,khiến Thư Phàm bực mình không ít.
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó và nhợt nhạt vì đau của anh ta, Thư Phàm liềntiêm cho anh ta một liều thuốc mê. Chưa đầy một phút, anh ta nằm im nhưchết, mặc Thư Phàm muốn làm gì làm.
Mất gần một tiếng, Thư Phàm mới băng bó xong cho anh ta. Dọn dẹp xongtất cả mọi thứ, tay đấm lưng tay quẹt mồ hôi trán, mắt lờ đờ, miệng ngáp dài, chân liêu xiêu quay trở về phòng ngủ.
Chiếc giường duy nhất trong nhà bị người đàn ông xa lạ đáng ghét chiếmmất, Thư Phàm vò đầu bứt tóc, miệng oán hận mắng anh ta một hồi.
Quá mệt mỏi và quá buồn ngủ, không còn chịu đựng hơn được nữa, Thư Phàmđổ phịch xuống giường, nằm úp xụp bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt.