Bạn Trai Xấu Xa

Chương 2

Hơn 10 giờ sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao đến tận cây sào, không khí mát mẻ, gió vi vu thổi, những đám mây màu trắng đục lãng đãng bay trên cao, khu vườn vang vọng tiếng chim hót líu lo, khung cửa sổ quên đóng vàotối hôm qua đang hắt chiếu ánh sáng từ khu vườn sau nhà, mùi hoa hồngnhung bay phảng phất trong gió.

Trên giường, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt vẫn chìm trong giấc ngủ. Duyênsố của con người thật kì lạ, mới hôm qua họ vẫn còn là hai người xa lạ,thuộc về hai thế giới khác nhau, nhưng giờ đây họ lại ngủ chung trêncùng một chiếc giường, chia sẻ với nhau một chiếc chăn, hơi thở cả haicùng hòa quyện làm một.

Nặng nề, mí mắt hé mở dần dần, từ mở ảo không nhìn rõ, chớp chớp mắt mấy cái, Hoàng Tuấn Kiệt nhìn vào khoảng không trước mặt.

Mùi hoa nhài thoang thoảng trong không khí, hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể,cho Hoàng Tuấn Kiệt cảm giác mình đang ở trên thiên đường.

Trí óc còn đang mờ mịt cố nhớ lại mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua, một bàn tay trắng muốt, mềm mại vắt ngang qua eo, động chạm vào vết thương, khiến Hoàng Tuấn Kiệt nhăn mặt, miệng kêu lên nho nhỏ, trí óc độtnhiên thanh tỉnh.

Giật nảy mình, Hoàng Tuấn Kiệt kinh hoàng mở to mắt nhìn khuôn mặt cô gái đang ngủ ở bên cạnh mình.

Khiếp sợ, và bàng hoàng không dám tin là cảm giác của Hoàng Tuấn Kiệt lúc này.

Hắn rõ ràng nhớ là tối hôm qua bị hai sát thủ đâm bị thương vào bụng, bị đuổi giết, chạy khắp hang cùng ngõ hẻm, phải khó khăn vất vả lắm mớicắt đuôi được bọn chúng, sau đó ngất xỉu trước cổng một căn nhà có mộtgiàn hoa tường xuân. Tại sao bây giờ hắn lại ngủ cùng với một cô gái?

Hoàng Tuấn Kiệt cẩn thận quan sát và nhìn ngắm cô gái đang ngủ say bên cạnh.

Cô gái chừng hơn 20 tuổi, nước da trắng hồng, khuôn mặt trái xoan, mũithanh tú, lông mày hình cánh phượng, đôi môi mỏng màu hồng nhạt, mái tóc màu đen óng mượt dài đến ngang vai. Nhìn chung cô gái này khá xinh đẹpvà dễ thương.

Tuy không dám khẳng định cô gái này là bạn hay thù, nhưng hắn khẳng định cô gái này chính là người đã cứu hắn, tối hôm qua tuy không thể mở mắtra để nhìn nhưng hương thơm mùi hoa nhài toát ra từ cơ thể cô gái, hắnvẫn còn nhớ rõ.

Đã ngủ đủ giấc, chép chép miệng, lông mi cong vút từ từ hé mở, mắt chớpchớp vài cái, hai tay vươn vai. Thư Phàm thỏa mãn duỗi dài cơ thể, taydụi mắt, khi phát hiện hơi thở nóng hổi đang phả vào mặt mình, Thư Phàmdừng tất cả các động tác, mắt ngơ ngác nhìn người đàn ông lạ mặt đangchăm chú nhìn mình không chớp mắt.

Sáng nay, Thư Phàm mới có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông mà mình cứu vào tối hôm qua.

Khuôn mặt vì mất quá nhiều máu vẫn còn nhợt nhạt, đôi môi khô khốc,nhưng không che dấu được dáng vẻ anh tuấn, cương nghị toát ra từ tronghơi thở, ánh mắt, đôi môi mỏng hơi nhếch lên đầy vẻ cao ngạo và khinhmạn, tròng mắt màu đen giống như một xoáy nước khổng lồ muốn hút hết tất cả suy nghĩ và linh hồn của người đối diện, lông mày đen rậm, vầng trán cao và rộng thể hiện chí khí thông minh và quật cường, mái tóc bồngbềnh quyến rũ.

Chỉ đánh giá sơ bộ, Thư Phàm đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm toát ratừ cơ thể anh ta. Một người đàn ông như anh ta, tốt nhất là không nênđắc tội hay nên có mối quan hệ quá thân thiết hay gần gũi, nếu không sẽgặp họa.

Cả hai cẩn thận quan sát và đánh giá đối phương, một lúc lâu sau, Hoàng Tuấn Kiệt khàn giọng hỏi: “Cô nhìn đủ rồi chứ?”

Thư Phàm giật mình vội thu lại ánh mắt chiêm ngưỡng của mình.

“Cô có thể cho tôi biết, hiện giờ tôi đang ở đâu được không?”

Thư Phàm lười biếng hất chăn sang một bên, che miệng ngáp dài một cái, tay chống xuống giường chuẩn bị ngồi dậy.

Hoàng Tuấn Kiệt trừng mắt nhìn Thư Phàm: “Cô bị điếc hay là bị câm, mà tôi hỏi gì sao cô không trả lời?”

Thư Phàm tức điên người, uổng công cứu một kẻ không biết ơn nghĩa, lại còn dám lên giọng mắng mỏ như tát nước vào mặt.

Ngồi dậy, chân nhảy xuống đất, chống hai vào sườn, Thư Phàm nhạt nhẽobảo Hoàng Tuấn Kiệt: “Nếu tính mạng không còn đáng lo ngại nữa, thì anhđi được rồi.”

Phàm là những người mà Thư Phàm căm ghét, và không có hào cảm, Thư Phàmrất lười nói chuyện, ngay cả đấu khẩu và cãi tay đôi cũng không muốn.

“Cô là ai, tại sao lại cứu tôi?” Hoàng Tuấn Kiệt tra vấn Thư Phàm, ơncứu mạng hắn sẽ không quên, nhưng hắn vẫn muốn biết mục đích của ThưPhàm khi cứu hắn.

“Tôi là ai, anh không cần quan tâm, bây giờ anh có thể đi được rồi chứ?” Không thèm liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt đang ngồi dựa lưng vào chấnsong cửa sổ, Thư Phàm xoa bụng, những âm thanh “ọt ẹt” không ngừng phátra.

Đói! Thư Phàm chạy thật nhanh vào bếp, hy vọng trong tủ lạnh vẫn cònthứ gì đó để bỏ bụng, hơn một ngày đã không ăn uống gì rồi.

Cuộc sống của Thư Phàm chỉ gói gọn trong công việc ở bệnh viện và nghiên cứu thuốc ở nhà, vốn rất lười nấu nướng, dọn dẹp và đi mua sắm, nên tất cả đồ đạc trong nhà đều do một tay cô em gái mỗi tuần đến chơi một lầnmua cho.

Mở cửa tủ lạnh, Thư Phàm reo lên sung sướng khi thấy tủ lạnh đầy ắp thức ăn, hai nữa lại toàn món mà cô thích ăn.

Cô em gái đã nấu sẵn, nên Thư Phàm chỉ cần hâm nóng là có thể ăn được.Bật bếp gas, đổ thức ăn vào chảo, cầm đũa, Thư Phàm vừa xào đảo thức ănvừa hát nho nhỏ, cô đã hoàn toàn quên mất người đàn ông mà mình cứu vào tối hôm qua.

………………

Hoàng Tuấn Kiệt cúi xuống nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận, tuyvẫn còn đau nhức nhưng không còn chảy máu nữa, có thể cứu tỉnh một người sắp vào quỷ môn quan trở về, chứng tỏ tay nghề của cô gái lạ mặt kiarất giỏi.

Cắn răng nhịn đau, Hoàng Tuấn Kiệt run run bước xuống giường, hơi lạnhngấm vào lòng bàn chân khiến hắn khẽ rùng mình một cái, mắt quan sát vàđánh giá căn phòng.

Ngước mắt nhìn mái ngói đỏ tươi trên đỉnh đầu, hắn thở ra một hơi, đãlâu rồi hắn không còn được tận hưởng cảm giác bình yên và nhẹ nhàngkhoan khoái thế này.

Căn phòng khá đơn sơ, ngoài một chiếc giường gỗ dùng để nắm, tủ quần áo, một bộ bàn ghế, thì không còn gì cả.

Hoàng Tuấn Kiệt nhìn chiếc áo vét màu đen dính máu vắt ở trên ghế, hắn loạng choạng bước lại gần, tay run run cầm lấy chiếc áo.

Thò vào trong túi áo khoác, hắn thở phào nhẹ nhõm khi toàn bộ đồ đạckhông mất thứ gì. Cầm điện thoại, bấm nút trên bàn phím, mấy giây sauđầu dây bên kia có tiếng trả lời.

“Chào…chào cậu chủ! Có đúng là cậu chủ không?” Tiếng nói trầm ấm, hơi run của một người đàn ông trung niên.

“Phải, là cháu đây.” Hoàng Tuấn Kiệt khàn giọng trả lời.

“May quá! May mà cậu chủ không sao.” Người đàn ông trung niên khịt khịt mũi, giọng nói tắc nghẹn muốn khóc, “Cậu chủ hiện giờ đang ở đâu để tôi cho người đi đón.”

Hoàng Tuấn Kiệt lắng nghe tiếng hát trong veo, vui vẻ phát ra từ căn nhà bếp ở bên cạnh, khóe môi hắn nhếch lên: “Cháu đang ở trong một căn nhàcấp bốn.”

“Đêm..đêm hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Cháu bị đâm.”

“Cậu chủ bị đâm?” Người đàn ông trung niên kích động kêu to, “Tình hình sức khỏe của cậu thế nào rồi?”

“Đã được băng bó và được cứu sống.”

“Cậu được người ta cứu, là nam hay nữ, người đó chúng ta có quen biết không?”

“Không.”

“Tốt rồi, người đó nhất định chúng ta phải trả ơn, điều quan trọng bâygiờ là cậu chủ mau nói cậu chủ đang ở đâu, để tôi cho người đến đón vàbảo vệ cậu chủ được an toàn.”

Tối hôm lo chạy loạn, Hoàng Tuấn Kiệt hoàn toàn không biết nơi mình đang đứng là ở đâu.

“Chú chờ cháu một chút, để cháu đi hỏi cô ấy.”

“Cô ấy?”

“Người cứu mạng cháu vào tối hôm qua.” Hoàng Tuấn Kiệt đơn giản giải thích cho người đàn ông trung niên hiểu.

Lần theo tiếng hát, Hoàng Tuấn Kiệt vẫn áp điện thoại vào tai, chân đều bước.

Nhìn cô gái mặc chiếc áo blouse trắng, mái tóc đen dài buông xõa ngangvai, vừa xào đảo thức ăn, vừa ca một bài hát với những ngôn từ kì lạ,khóe môi Hoàng Tuấn Kiệt nhếch lên càng lúc càng sâu.

Bước lại gần, đứng phía sau lưng Thư Phàm khoảng gần một mét, Hoàng Tuấn Kiệt lên tiếng hỏi: “Cô có thể cho tôi biết nơi đây là đâu được không?”

Đang bận rộn xào đảo thức ăn, miệng ê a hát, trí óc hoàn toàn tập trungvào món ngon trước mặt, tiếng nói đột ngột vang lên phía sau lưng, khiến Thư Phàm giật bắn người.

“Vèo!” Miếng nem rán bị hất bổng bay trên không trung.

Rất nhanh, tay cầm lấy chiếc đĩa trên bàn, Hoàng Tuấn Kiệt đón lấy miếng nem rán kia.

Thư Phàm từ trừng mắt căm phẫn, chuyển sang tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn không chớp.

“Không sao rồi! Cô có thể cho tôi biết địa chỉ căn nhà của cô được rồi chứ?” Hoàng Tuấn Kiệt cười hỏi.

Thư Phàm nuốt nước bọt, mắt chuyển qua chuyển lại giữa chiếc đĩa hứngnem rán, đến khuôn mặt đẹp trai tươi cười của Hoàng Tuấn Kiệt.

Giật lấy đĩa nem rán, Thư Phàm bực mình đọc điện chỉ cho Hoàng Tuấn Kiệt.

“Tại sao anh vẫn còn chưa đi?” Thư Phàm chất vấn, tự dưng lòi ra mộttên đáng ghét giống như tên điên khùng và xấu xa này, chẳng những hại cô cả đêm không ngủ, bây giờ còn bị dọa suýt đứng tim nữa.

“Lúc nữa, có xe đến đón tôi.”

Nói xong địa chỉ cho người đàn ông trung niên nghe, Hoàng Tuấn Kiệt cúp máy.

Đút điện thoại vào túi quần, mắt nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn, Hoàng Tuấn Kiệt tự nhiên ngồi xuống.

“Này, anh đang làm gì thế hả?” Thư Phàm không dám tin là tên điên nàydám tự tiện ngồi xuống ăn cơm cùng với mình, mà không thấy có một chútxấu hổ hay áy này nào.

“Ăn cơm.”

Cầm lấy đũa, gắp một ít thịt ba chỉ nướng, bỏ vào miệng, nhai và nuốt,Hoàng Tuấn Kiệt cắm cúi vào ăn, mà không thèm ngẩng đầu nhìn Thư Phàmđang tức tối trừng mắt nhìn mình như muốn đục thủng hơn năm cái lỗ trênngười.

Mười đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay, môi mím chặt, Thư Phàm rất muốnxông lên giật lấy đôi đũa trên tay Hoàng Tuấn Kiệt, dùng chân sút hắn ra khỏi nhà.

“Phịch!” Thư Phàm tức tối ngồi đối diện với Hoàng Tuấn Kiệt, cầm lấy đũa, thìa và một cái bát, cô bắt đầu tấn công các món ăn.

Quá đói, miệng nhồm nhoàm nhai thức ăn, tay không ngừng gắp, Thư Phàm ăn như hổ đói, mà chẳng thèm quan tâm đến hình tượng thục nữ của mình.

Hoàng Tuấn Kiệt từ tốn ăn cơm, từ tốn gắp thức ăn, cử chỉ tao nhã, radáng phong thái của một đại gia, khác hoàn toàn với một cô gái thô lỗ,ăn uống cục mịch giống như Thư Phàm.

Món chả nem quá ngon, trên đĩa chỉ còn lại đúng một miếng, Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm cùng gắp một lúc.

“Mau buông ra!” Thư Phàm nghiến răng hét, tay giữ chặt lấy đôi đũa,quyết tâm sống chết cũng phải dành lấy miếng chả nem bằng được.

“Không buông!” Hoàng Tuấn Kiệt nheo mắt nhìn Thư Phàm, sống gần 30 năm, hắn chưa từng gặp phải một cô gái thú vị có cá tính giống như Thư Phàm.

“Anh nên nhớ đây là thức ăn của tôi.”

“Điều đó thì có gì quan trọng.”

“Anh…”

“Reng! Reng!” Trong khi hai người còn đang tranh giành thức ăn, tiếng chuông cổng đột ngột reo inh ỏi.

“Cô đi ra mở cổng đi, nhà cô có khách!”

“Anh đi đi!” Thư Phàm làm sao có thể dễ dàng buông tha mỹ vị trước mắt được.

Hoàng Tuấn Kiệt buông đũa, hắn đoán người đang bấm chuông cổng có thể là người do chú quản gia phái đến đón hắn.

Thư Phàm nhanh chóng gắp miếng chả nem cho lên miệng, nhai nát rồi nuốtngay lập tức, khuôn mặt vui vẻ vì đã không bị dành mất phần thức ăn củamình.

Hoàng Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn Thư Phàm, nhìn người con gái đang bận rộnăn uống trước mặt, hắn vẫn chưa đoán được thân phận thận sự của ThưPhàm, chưa khẳng định được là bạn hay là thù.

Rời khỏi nhà bếp, đứng trên vỉa hè, Hoàng Tuấn Kiệt mở điện thoại. Việcbị ám sát hụt vào tối hôm qua, đã cho hắn nhiều bài học xương máu, dù đã có linh cảm việc này sẽ xảy ra nhưng thật không ngờ lại xảy ra nhanhnhư thế, hắn biết bên cạnh mình nhất định có nội gián, việc hắn cần làmnhất bây giờ là mau chóng tìm ra người đó là ai, và thanh trừ nội bộ.

Xác định được người đang bấm chuông cổng là người của phe mình, Hoàng Tuấn Kiệt đi ra mở cổng.

“Chào cậu chủ!” Một người thanh niên hơn 25 tuổi, mái tóc đen được chải gọn ra đằng sau, mặc bộ vét màu đen, khuôn mặt góc cạnh nam tính, kínhcẩn chào Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt phất tay ngầm bảo đã hiểu.

“Cậu chủ!” Người đàn ông trung niên vội bước lại gần Hoàng Tuấn Kiệt,mắt ông lo sợ nhìn vết thương quấn băng trắng trên bụng, “Tình hình sứckhỏe của cậu thế nào rồi?”

“Cháu không sao.” Hoàng Tuấn Kiệt cười đáp.

Mất máu khá nhiều khiến khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng khí thế của hắn vẫn không giảm, mà ngược lại càng lúc càng tăng.

“Chúng ta đi bây giờ chứ?” Người đàn ông trung niên thân thiết nắm lấytay hắn, mắt thương xót vẫn nhìn chằm chằm vào vết thương quấn băng trên bụng, ông căm hận và nguyền rủa kẻ nào to gan dám thuê sát thủ giếtchết cậu chủ.

“Chưa được, cháu cần mời một người đi cùng.” Hoàng Tuấn Kiệt bí hiểmnói, khóe môi hắn nhếch lên, mắt hắn lạnh lẽo nhìn vào trong nhà.

Hai vệ sĩ trong trang phục màu đen, tài xế xe và ông quản gia, đi cùng với Hoàng Tuấn Kiệt đi vào trong nhà.

………………

Ăn cơm xong, Thư Phàm uể oải rửa chén bát, nước rửa chén quá trơn, chiếc đĩa xứ tuột khỏi tay, rơi xuống sàn nhà.

“Choeng!” Âm thanh khô khốc vang lên phá vỡ đi bầu không khí yên tĩnh và căng thẳng xung quanh.

Hai vệ sĩ cẩn thận đi kèm hai bên Hoàng Tuấn Kiệt, mắt dáo dác, đề phòng ngó nghiêng xung quanh, nhìn thái độ khẩn trương của họ, khóe môi Hoàng Tuấn Kiệt lại nhếch lên, thật lòng hắn không mong Thư Phàm là một người xấu, đang định lợi dụng hắn để lấy một thứ gì đó.

“Cậu chủ!”Ông quản gia khẽ gọi.

“Không sao.” Hoàng Tuấn Kiệt trả lời, “Không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Năm người đàn ông đứng trước cửa bếp, che mất đi ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào phòng.

Úp nốt chiếc bát cuối cùng lên kệ, rửa sạch tay, Thư Phàm thỏa mãn xoabụng. Ngủ được một giấc thật dài, lại được ăn một bữa thật ngon, hômnay không phải đi làm, Thư Phàm có thể bắt tay vào nghiên cứu thuốc được rồi.

Vừa quay lại, Thư Phàm thất kinh nhìn năm người đàn ông đang đứng chắntrước cửa bếp. Lúc mới cứu Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm đã nghi ngờ hắn làmột tên xã hội đen, nay thấy hắn xuất hiện cùng bốn người đàn ông, màngười nào cũng cũng mặc vét đen, dù Thư Phàm có không muốn tin cũngkhông được.

“Các người muốn gì?” Thư Phàm mím môi, khuôn mặt lạnh lùng, không một chút sợ sệt hay e ngại.

“Tôi muốn mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến.” Hoàng Tuấn Kiệt mỉmcười, khuôn mặt băng lãnh của hắn phủ thêm một tầng sương mỏng.

“Không đi.” Thư Phàm bực mình, trừng mắt nhìn hắn, “Tôi còn rất nhiềuviệc phải làm, tôi không có thời gian rảnh để chơi với mấy người.”

Chỉnh lại vạt áo, Thư Phàm ung dung bước đến Hoàng Tuấn Kiệt, ngẩng cao đầu, miệng phun ra một câu: “Tránh đường!”

Bốn người đàn ông kinh ngạc nhìn Thư Phàm, cô gái nhỏ bé này gan thật to khi dám chống đối, nói tay đôi với cậu chủ của họ.

Hoàng Tuấn Kiệt ra hiệu cho hai vệ sĩ, mỗi người túm lấy một cánh tay của Thư Phàm.

“Buông ra!”, Thư Phàm căm phẫn hét to, “Các người đang làm gì thế hả? Tôi bảo buông tôi ra.”

“Thật là nhức đầu.” Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, quay sang bảo ông quản gia, “Chú có cách nào để cô ấy nói ít đi một chút được không?”

Thư Phàm nuốt nước bọt, mắt hoảng hốt nhìn ông quản gia đang chầm chầm bước lại gần mình.

“Này, khoan…khoan đã…” Còn chưa kịp nói hết một câu, Thư Phàm đã thấy trước mặt mình tối xầm.

“Đáng chết, dám dùng thuốc mê với mình. Được lắm, tên chết tiệt kia, món nợ này tôi sẽ tính gấp đôi với anh.” Trước khi chìm vào giấc ngủ say,Thư Phàm nghĩ thầm trong đầu.

Thư Phàm ngủ say, được một vệ sĩ bế ra xe, ngồi bên cạnh, Hoàng TuấnKiệt chìm vào suy tư, bắt Thư Phàm đi theo mình vẫn không biết là họahay là phúc, nhưng hắn không thể để Thư Phàm ở lại đây một mình. Thứnhất hắn sợ nếu Thư Phàm không phải là người của phe kia, sẽ bị bọn họgiết người diệt khẩu. Thứ hai, nếu phải, Hoàng Tuấn Kiệt muốn khai thácthêm thông tin từ Thư Phàm, muốn biết kẻ nào đứng sau giật dây vụ ám sát này, muốn biết nguyên nhân vì sao vừa muốn đưa hắn vào tuyệt lộ, lạivừa muốn cứu hắn