Bánh Xe Định Mệnh (AllKuro)

Chương 30

Sau vài ngày Kuroko nhận nuôi Số 2 là đến ngày nghỉ của cả đội, các thành viên năm nhất quyết định sẽ tham gia đại hội bóng rổ ngoài trời. Biết được thông tin đó, Kiyoshi cũng chạy tới nhất quyết đòi tham gia bằng được.

-Anh tới đây làm gì cơ chứ ?

Kagami vừa đi vừa càu nhàu. Tên này lúc nào cũng phá hỏng thời gian hắn ở cùng với Kuroko. Lại còn vụ chó rượt hôm trước nữa. Hắn ghim đấy nhé !

-Đâu có quy định là năm hai không được tham gia.

Kiyoshi nhếch mép đáp trả Kagami.

-Hừ !

Kagami bực bội quay đầu đi.

Các thành viên năm nhất còn lại cạn lời : Sao lúc nào họ cũng như vậy thế nhỉ !

-Không ngờ lại có nhiều người tham gia đến như vậy !

Kuroko nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh, ngạc nhiên nói.

-Tý còn đông hơn nữa cơ.

Kiyoshi cười nói với Kuroko.

-Ê, hình như ở kia có vụ gì kìa.

Kagami chú ý tới đám đông ồn ào ở nơi chếch về phía Tây so với bọn họ. Các thành viên khác đều tò mò nên họ quyết định tới gần xem.

-Hể, người đó đáng nể thật đấy !

-Seihou dễ bị bại vậy sao. Hoá ra cũng chỉ như vậy thôi.

Nghe mọi người xung quanh bàn tán, Kuroko và Kagami ngạc nhiên quay lại nhìn nhau : Seihou thua ?! Họ nhanh chóng di chuyển vượt qua đám đông, tới sân đấu, Kiyoshi nhìn tỉ số trước mắt, ngỡ ngàng : 32 - 51 ! Đấu với Seihou mà thắng cách biệt đến thế sao ! Từ từ, cái túi đó, cậu ta .... thuôc trường Yosen ?!

Kagami sững sờ nhìn người trước mặt :

-Tại sao... anh ta lại ở đây ?

Như có cảm ứng, người trên sân quay lại nhìn thẳng về phía Seirin, anh mỉm cười :

-Taiga...! I never expected to see you here ( Không ngờ lại gặp cậu ở đây )

Kagami gằn giọng :

-Hirumo Tatsuya !

Kuroko hết nhìn Hirumo rồi lại nhìn Kagami, cậu tò mò : Hai người này ... quen nhau sao ?

-Why are you here ? ( Sao anh lại ở đây ? )

-Because of regret. ( Vì hối tiếc )

-Regret ? (Hối tiếc ? )

-Yes, that last match ( Đúng vậy, Trận đấu cuối cùng đó )

Như nhớ lại điều gì đó, Kagami tái mặt lại :

-Wait, don't mention that match here !( Đợi đã, đừng nhắc lại trận đấu đó tại đây )

-Why it can't be ? ( Tại sao lại không được ? )

Hirumo nghiêng đầu nhìn Kagami.

Kagami bối rối, hắn không thể để Kuroko biết được....cái quá khứ đó..

Kuroko và Kyoshi quay sang nhìn nhau với vẻ mặt nghiêm trọng :

-Kiyoshi - senpai..

-Ừ, thật không ngờ... Kagami cậu ta có thể nói chuyện bằng tiếng Anh !

-WTF ! Tôi ở Mỹ mười mấy năm rồi đó. Nói bằng tiếng Anh thì có gì lạ !

Kagami đứng ở bên cạnh nghe thấy hét lên đầy oan ức.

Kiyoshi đặt tay lên vai Kagami, nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc.

-Nhưng điểm Anh ở trường của cậu... sao lại kém như vậy chứ. Thật là ngu ngốc mà. Haha...

Kiyoshi cười như điên như dại. Kuroko cũng không đành lòng nhìn thẳng vào sự thật này. Còn Kagami mặt đỏ bừng vì tức giận, hắn chỉ tay vào Kiyoshi, miệng lắp bắp mãi không nên lời :

-Anh.... Anh dám...

-Taiga, Are't you going to intruduce these friends to me ? ( Taiga, không định giới thiệu những người bạn này với anh à ? )

Sau một hồi xem tấu hài, cuối cùng Hirumo mới lên tiếng.

-Oh, hoá ra cậu chính là Kuroko ?

Hirumo ngạc nhìn về phía Kuroko.

"Từ từ đã... anh ta nói được tiếng Nhật ! Vậy nãy giờ nói tiếng Anh làm gì vậy trời ! " Các thành viên gào thét trong lòng.

-Tatsuya.. anh biết Kuroko hả ?

Kagami đề phòng, hắn giấu Kuroko đằng sau mình. Hirumo kinh ngạc nhìn tư thế gà mẹ che chở con của Kagami. "Woww, Kagami... cậu ta thay đổi nhiều quá, tất cả là nhờ cậu bé này sao " Hirumo nghiền ngẫm nhìn Kuroko, sau đó... sau đó.... không nhìn ra gì luôn ! Vẻ mặt vô cảm đến nhường này.. đây là lần đầu tiên anh được chứng kiến. Thật đúng là một cậu bé kì lạ, Hirumo thầm nghĩ.

-Calm down, Kagami ! I have no intention of kidnapping him. ( Bình tĩnh nào, Kagami. Anh không có ý định bắt cóc cậu ấy đâu. ) Chỉ là một người trong đội anh đã nhắc đến cậu ấy vài lần.

Kuroko vô cảm nhìn về phía Hirumo, anh cười đáp lại :

-Nếu có dịp tôi sẽ giới thiệu người đó sau. Giờ thì... chơi một trận giao hữu thì thế nào ?

Kagami và Kiyoshi quay đầu nhìn về phía Kuroko, Thấy Kuroko gật đầu đồng ý, Kiyoshi cười lớn :

-Được thôi !

-.- -.- -.- -.- -.- -.- -.-

-Cái gì ! Phải không vậy trời ?

Koganei ngạc nhiên hét lớn.

-Đúng vậy. Top 3 giải đấu Inter High đều thuộc những trường có thành viên của Thế hệ Kì tích !

Riko nhìn mọi người nghiêm túc nói.

-Giải ba là Yosen, nhì thuộc học viện Touou, Vô địch là Rakuzan.

Huuyga đọc thông tin trên điện thoại cho các thành viên.

-Nhưng mọi người biết điều kì lạ ở đây là gì không ?

Riko thần bí nói.

-Gì dợ ? Gì dợ ?

-Đó chính là, không ai trong Thế hệ kì tích ra sân cả. Họ đều vắng mặt !

-Một người vắng mặt thì đã đành, cả ba thì... chắc chắn có vấn đề !

Huuyga niết cằm suy nghĩ rồi đưa ra nhận định.

-Vậy Kuroko có biết việc này không ?

Izuki lên tiếng.

Riko suy tư :

-Chắc chưa đâu ! Giải đó cho đến hôm qua mới kết thúc, mà giờ Kuroko lại đang tham gia trận bóng rổ đường phố.

-Mọi người có nghĩ rằng... lý do bọn họ không ra sân là vì không có Kuroko ở đấy không ?

Không nói thì thôi, một khi Mitobe nói thì phải động trời.

Các thành viên nhìn Mitobe, lắc đầu nguầy nguậy : Không thể nào ! Từ từ... nghĩ lại thì....Sau một hồi im lặng, Koganei là người đầu tiên lên tiếng :

-Có thể lắm chứ.

-Nếu như các thành viên còn lại giống như tên Kise và Midorima....

Mọi người đồng loạt nhìn nhau, hét lên :

-Chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra !

...........

-.- -.- -.- -.- -.- -.- -.- -.-

-Cả 2 đều là tuyển thủ của các trường cấp 3 ! Ai sẽ giành chiến thắng đây ? Không để mọi người chờ lâu, trận đấu xin được phép bắt đầu !

Ngay khi hai đội chuẩn bị giành bóng, một giọng nói vang lên :

-Xin lỗi~, cậu có chờ lâu không ?

Khi mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, ai cũng phải giật mình và sợ hãi : cậu ta... cậu ta cao quá !

-Lại đến trễ, Atsuhi !

Hirumo thở dài.

-À ừ, xin lỗi, tôi lại đi lạc.

Mặc dù xin lỗi nhưng trên vẻ mặt tên đó chẳng có gì là hối lỗi cả. Gã thờ ơ nhìn xung quanh và rồi như bị trúng thuật cố định, gã sững người lại khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đó.