Báo Cáo Ký Chủ, Ngài Đã Bị Công Lược!

Chương 39

Chương 39 : Giáo thảo dừng bước, ta có thể trông thấy tâm tư ngươi phía trên nai 5

Editor : Yume0000

Thiếu niên đứng dậy, nhìn về phía Tịch Anh rồi nói một câu.

Tịch Anh không nghe được, không có nghĩa là Tiểu Ức Ức không nghe được.

[ kí chủ, hắn nói hắn tên là Cổ Tây Dã. ]

Tịch Anh không có bất kỳ phản ứng gì, ánh mắt dời xuống, thấy nai con trong trái tim Cổ Tây Dã.

Nai con nằm trên giường, chăn mền che kín cả người nó lại.

So sánh với nụ cười rực rõ kia của Cổ Tây Dã, nai con của hắn lại bình tĩnh hơn nhiều.

"Nai, đang ngủ." Tịch Anh chỉ vào ngực Cổ Tây Dã, ngước mắt nhìn hắn.

Lần này ngước mắt, đồng tử đen bóng như bảo thạch của Tịch Anh đã được lọt trọn vẹn vào trong ánh mắt của Cổ Tây Dã.

Hắn cảm thấy ngực mình tựa hồ nhói một cái, lại tựa hồ như không, tựa như một tia điện cực tốc xẹt qua đáy lòng.

Tịch Anh chú ý tới, nai con đang nằm trên giường che chăn mền kín mít kia, trong một giây nhỏ nhoi đột nhiên vén chăn lên lẻn đến trái tim phía trước, lại cực nhanh nằm về lại trên giường giả chết.

"Lam . . ." Chính Cổ Tây Dã cũng không chú ý tới, hắn vừa phát ra một âm tiết này.

Tiểu Ức Ức nghe được, [ kí chủ, Cổ Tây Dã mới vừa vừa mới nói chữ "Lam", a a a! Có phải hắn là Cố tư lệnh của vị diện trước đó hay không a? Không phải Cố tư lệnh gọi cô là Lam Lam sao! Kí chủ cô đã nghe chưa kí chủ! ]

Cổ Tây Dã bỗng nhiên nhìn lên bầu trời, hai má lúm đồng tiền hãm sâu, nụ cười xán lạn đến nỗi khiến ánh nắng cũng vì nó mà lùi bước, "Trời xanh mây trắng, thời tiết tốt."

[ ách . . . ] Tiểu Ức Ức cảm thấy có thể là do nó nghĩ quá rồi.

Nó đem lời nói của Cổ Tây Dã nói lại cho Tịch Anh nghe, con mắt Tịch Anh liễm xuống, trong tức thì che giấu đi chút thất vọng vừa thoáng qua.

Cô quay người rời đi.

Thì ra chỉ là một người có dung mạo giống Cố Phạm Đình.

Không cần phải lừa mình dối người.

Sau khi Tịch Anh rời đi, ánh mắt của Cổ Tây Dã dừng lại trên bóng lưng cô thật lâu.

Phảng phất như giờ nào khắc nào hắn cũng đang cười, đôi mắt nheo lại tựa như bên trong đang lóe ra chói lọi rực rỡ, lúm đồng tiền vừa vặn chìm hãm vào độ cung hoàn mỹ, vì hắn vốn anh tuấn khiến răng nanh nhỏ càng làm tăng thêm một phần đáng yêu trên khuôn mặt hắn.

. . .

Tịch Anh đi trên con đường nhỏ.

[ kí chủ, cô có muốn hay không biết tin tức của Cổ Tây Dã? ]

"Không muốn." Tịch Anh quyết đoán cự tuyệt.

[ vậy được rồi. ] Tiểu Ức Ức hiểu rõ vì sao Tịch Anh lại cự tuyệt, cũng không nói gì thêm.

[ báo cáo kí chủ, phía trước 100 mét xuất hiện mục tiêu nhân vật! ]

"Mục tiêu nhân vật gì?" Tịch Anh còn chưa phản ứng kịp.

[ Này nha! Nhiệm vụ thứ ba của cô là công lược Tô Uyên đó! ]

Nghe vậy, Tịch Anh đi về phía trước nhìn một chút.

Ngoại trừ một mảnh rừng trúc, cũng không còn cái gì khác.

"Người đâu?"

[ Đây đều là số liệu Chủ Thần cho ta, Chủ Thần đại đại chỉ cho ta nhiêu vậy QAQ ] Tiểu Ức Ức khóc không ra nước mắt.

"À."

Tịch Anh tiếp tục đi về phía trước.

Tất cả các cuộc đối thoại của cô và Tiểu Ức Ức đều được tiến hành trong đầu, cho nên căn bản là người khác không thể nghe được.

Thời điểm Tịch Anh đã đi được khoảng gần 100 mét, đột nhiên một con thỏ con toàn thân màu trắng nhảy từ ven đường trong rừng trúc nhảy ra ngoài.

Nó nhảy đến bên chân Tịch Anh thì không di chuyển nữa, giống như đã biết Tịch Anh từ trước.

"Vưu Lê Nhi từng biết nó sao?" Tịch Anh hỏi Tiểu Ức Ức.

[ ta, ta không biết. ]

"Cần ngươi để làm gì." Tịch Anh "xuất ra" một loạt trào phúng đối với Tiểu Ức Ức.

[ . . . ] nó có thể làm sao, nó cũng tuyệt vọng nha!

Tịch Anh đưa chính mình hoá thân vào thân phận Vưu Lê Nhi với IQ của một đứa bé 5 tuổi, một cách tự nhiên bị thỏ trắng hấp dẫn, ngồi xổm người xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

[ Tô Uyên xuất hiện. ]

Tịch Anh không ngẩng đầu, mà tiếp tục vuốt ve con thỏ màu trắng trong tay.

***