Báo Cáo Ký Chủ, Ngài Đã Bị Công Lược!

Chương 40

Chương 40 : Giáo thảo dừng bước, ta có thể trông thấy tâm tư ngươi phía trên nai 6

Editor :Yume0000

Một đôi giày thể thao được đánh bóng sạch sẽ xuất hiện trước mắt cô.

Tịch Anh men theo đôi giày thể thao chậm rãi di động ánh mắt lên trên, đôi chân dài thẳng tắp, ngón tay thon dài trắng nõn, sau đó chính là, nai con nơi trái tim của hắn.

Cô nhìn thấy nai con, nai con cũng trợn to mắt nhìn cô.

"Nó lại nhìn tôi." Tịch Anh chỉ vào nai con trong trái tim Tô Uyên Chi nói.

Âm thanh cô ngọt mềm nhuyễn manh, không khác gì giọng nói của một cô bé, nhưng lại có thể khiến người ta nghe vô cùng rõ cô đang nói cái gì.

Tựa như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phất qua lòng người, có một loại cảm giác ngưa ngứa mềm nhũn.

Tô Uyên thấp đầu nhìn xuống chiếc áo T-Shirt của bản thân, áo trước ngực in một chú thỏ con màu đen lạnh lùng.

Dựa theo góc độ của Tịch Anh, tiểu hắc thỏ này đúng là đang nhìn cô.

Hắn nhìn bàn tay đang vuốt ve bộ lông của thỏ con màu trắng, thiếu nữ ngồi chồm hổm trên mặt đất khăng khăng ngẩng đầu nhìn tiểu hắc thỏ trên áo hắn.

Con ngươi thiếu nữ vừa đen vừa sáng, sạch sẽ thuần khiết, không nhiễm một tia bụi trần, thời điểm nhìn về phía hắn, cũng không có bất kỳ một chút si mê hay vụ lợi nào.

Tô Uyên Chi phảng phất nghe thấy nơi trái tim hắn truyền đến một tiếng vang nhỏ.

Mà ở trong mắt Tịch Anh, thì trông thấy nai trong trái tim Tô Uyên Chi dùng đầu hướng về phía trước va một phát.

[ báo cáo kí chủ, độ thiện cảm của Tô Uyên Chi đối với ngài đã đạt 10% ]

"Nai con, đụng đầu." Tịch Anh chỉ vào trái tim Tô Uyên Chi, chậm rãi mở miệng, "Nó không đau sao?"

"Nai con? Cái gì nai con?" Âm thanh của Tô Uyên Chi tựa như một làn gió xuân, mang theo một cỗ lãng mạn ôn hòa nhẹ nhàng bay tới.

Giọng điệu này cùng thái độ nói chuyện của hắn đối người khác hoàn toàn không giống nhau.

Nhưng mà.

Tịch Anh không nghe được.

Cô cau lông mày nghiêng đầu, nhìn chằm chằm miệng Tô Uyên Chi, sau đó buồn rầu quay đầu đi, chuyên tâm vuốt ve tiểu bạch thỏ.

"Sao vậy?" Tô Uyên Chi tâm tình rất tốt đi tới, trực tiếp ngồi thẳng xuống mặt đất cùng Tịch Anh nhìn thỏ con màu trắng.

Con thỏ trắng nhỏ này là con mà hắn vô tình nhìn thấy trong rừng trúc.

Con thỏ này có thể thấy là một vật nuôi, nhất định là một học sinh nào đó vụng trộm mang vào bên trong trường học lại không đóng kỹ lồng, cho nên khiến cho nó chạy ra.

Người khác căn bản không hề nghĩ đến, băng sơn giáo thảo Tô Uyên Chi lại là loại người ưa thích các loại động vật lông xù đáng yêu, đặc biệt là màu trắng.

Cho nên hắn mới đi theo đằng sau thỏ con nỗ lực bắt lấy nó giúp nó tìm về với chủ nhân.

Không nghĩ đến thỏ con lanh lợi thế mà lại dừng lại bên chân thiếu nữ này, còn hưởng thụ sự vuốt ve của cô.

Chắc là do ngửi được hơi thở thiện lương từ trên người cô gái.

"Thỏ con, em nghe thấy được chị nói chuyện sao?" Tịch Anh chầm chậm nói ra lời, nhưng từng chữ nói rất rõ ràng, "Bất luận em có nghe thấy hay không, chị lại không thể nghe được em nói chuyện."

Đây là Tịch Anh đang gián tiếp khiến cho Tô Uyên Chi biết rõ, tai cô điếc.

"Thì ra em không nghe được." Trong giọng nói của Tô Uyên Chi mang theo chút xin lỗi.

"Là con thỏ của anh sao?" Tịch Anh đem thỏ con màu trắng ôm vào trong ngực, giơ hai chân trước của nó hỏi Tô Uyên Chi.

Da thịt thiếu nữ còn trắng hơn một phần so với bộ lông của thỏ con, mềm nhũn phấn phấn dưới móng nệm, là gương mặt phấn nộm của cô.

Tô Uyên Chi chưa từng nhìn một người khác giới một cách nghiêm túc như vậy, bây giờ xem xét như thế, lại phát hiện ra nét nữ tính ôn nhu thể hiện ở chỗ nào.

Hắn không nói, mà chỉ lắc lắc đầu.

Hắn cho rằng loại phương thức nói chuyện này càng có thể khiến Tịch Anh hiểu.

"A, không phải anh a." Tịch Anh manh manh gật đầu, sau đó ôm thỏ con đứng dậy, tiếp tục đi lên phía trước.

Tô Uyên đi theo đằng sau cô, nghe thấy cô đang chậm rãi cùng thỏ con giao lưu, "Thỏ con, em đã thích chị như thế, vậy chị mang em về nhà của chị có được hay không?"

***

Ta đã trở lại và vẫn ăn hại hơn xưa và sẽ tiếp tục lết nốt quyển truyện nghìn chương này với độ lười vô hạn, hô hô hô... Chả có gì buồn cười cả.