Bao đồng đổi lấy bình yên

Chương 3

"Chi Mai à, cuối cùng nàng cũng là thê tử của ta rồi!" Lê Nhất Nguyên cả người ngập mùi rượu, thế nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời tỉnh táo.

"Tại sao vẫn muốn cưới ta?" Qua khăn trùm đầu, tiếng của Huy Ninh Công chúa nghẹn ngào vang lên.

"Sao nàng lại khóc?" Lê Nhất Nguyên hấp tấp tiến đến, toan lấy khăn trùm đầu xuống.

"Đừng đụng vào ta! Giờ ta đã là thê tử của kẻ phản tặc, ngài nghĩ ta còn mặt mũi nào gặp phụ hoàng cùng các vị Tiên đế đây!" Chi Mai hất mạnh tay hắn, ai oán nói.

"Phản tặc? Nàng đang nói cái gì vậy?"

"Ngài còn định dày vò ta thế nào nữa?! Ngài muốn nhìn ta sống không bằng chết phải không?!" Chi Mai đứng bật dậy, run run nói, "Thế lực của ngài càng ngày càng bành trướng rồi đó! Chắc là ý đồ tạo phản của ngài sắp thành rồi chứ gì!"

Lê Nhất Nguyên sững người, tiến đến nói, "Nàng nói gì vậy? Ta tạo dưng quyền lực để có thể trở thành cánh tay đắc lực cho Quan gia mà! Vì nàng mà ta..."

"Ngài câm miệng! Ngài nghĩ nói thế ta sẽ tin sao!" Chi Mai giật khăn trùm đầu xuống, đôi mắt vằn lên tia đỏ.

Lê Nhất Nguyên nắm chặt bàn tay, móng tay đâm vào da đến ứa máu, quát lên, "Nếu nàng đã không tin, vậy ta có nói thế nào cũng vô dụng!" Nói rồi hắn bỏ đi, để lại Huy Ninh Công chúa bất lực quỳ sụp xuống, bật khóc.

Đêm tân hôn cứ thế mà nhuốm màu bi thương.

-----

"Nghe nói ngươi và Công chúa đang có chút xích mích nhỉ?" Sau ngày hỷ sự không lâu, một ngày nọ, Vua Thiệu Khánh cho triệu Lê Nhất Nguyên vào cung với lí do hỏi han tình hình đôi phu thê mới cưới.

"Quan gia! Vì sao nàng ấy lại nghi ngờ ta có ý đồ bất chính? Từ trước đến nay, chưa một lần ta có suy nghĩ làm tổn hại đến..."

"Lẽ nào ngươi không muốn?" Vua Thiệu Khánh hỏi.

Nghe vậy, Lê Nhất Nguyên quỳ sụp xuống, dõng dạc đáp, "Lòng trung thành của thần đối với Quan gia, đối với Trần triều như thế nào, có lẽ Quan gia cũng đã thấu! Ngài không thể vì một lời vu khống của kẻ khác mà nghi ngờ thần được! Huống hồ nàng còn là Công chúa Trần triều. Ta không thể làm chuyện có lỗi với nàng ấy, càng không thể tổn hại đến Trần triều!"

"Thế mà ta lại mong ngươi nghĩ khác đấy! Ngươi làm ta thất vọng quá rồi!"

"Ngài nói gì vậy? Ngài..."

"Lê Nhất Nguyên, thân ngươi mang trọng trách giúp dân cứu nước đó! Đừng để nữ nhi tình trường cản chở nghiệp lớn!" Vua Thiệu Khánh nghiêm giọng nói.

Lê Nhất Nguyên kiềm chế cơn phẫn nộ, đứng bật dậy, "Ngài bảo ta tạo phản sao?! Ta không thể!"

"Sao ngươi vẫn còn do dự cơ chứ! Khi gã bói toán nói câu kia, ta đã tin ngươi chính là vị cứu tinh của con dân Đại Việt!"

"Hoang đường! Chỉ vì một câu nói vô thưởng vô phạt thế ư?"

"Trần Kính nhu nhược, nó không thể trị nước!" Vua Thiệu Khánh vẫn thản nhiên nhấp một ngụm trà, "Bây giờ Đại Việt đã bắt đầu mất niềm tin vào triều đình rồi. Hơn nữa, biên giới đang loạn lạc như thế, đất nước cần một vị vua quyết đoán hơn!"

"Ngài điên rồi! Thái tử là hoàng đệ ngài đó!"

"Hoàng đệ thì sao? Quan trọng hơn con dân Đại Việt sao?" Vua Thiệu Khánh đứng dậy, hướng mắt ra ngoài, "Chỉ cần giúp ích cho đất nước này, có giết cả hoàng thất ta cũng cam lòng!"

-----

Năm Long Khánh thứ nhất, do quân Chiêm Thành càng ngày càng xâm lấn biên giới, Vua Long Khánh ra sức xây dựng quân đội, đợi một ngày có thể hoàn toàn áp chế Chiêm Thành, chấm dứt chiến tranh hai nước.

"Quan gia, có tin mật báo họ Lê kia đang nuôi binh tạo phản!" Sau khi cho lui hết cung nữ và thái giám, Nghệ Hoàng Trần Thúc Minh hoảng hốt lấy ra tờ mật thư mà hắn chuẩn bị kĩ lưỡng, đưa đến trước mặt Vua Trần Long Khánh, "Đất nước còn đang lâm nguy, thế mà hắn dám có gan làm vậy!"

"Thượng hoàng, tờ giấy này... tin được không?" Vua Long Khánh nắm chật tờ mật thám trong tay, kiềm chế cơn tức giận hỏi lại.

"Đến giờ rồi ngài còn chần chừ? Lần trước vì không có bằng chứng rõ ràng, ta đã thuận ý ngài không truy cứu tên họ Lê đó. Giờ ngài còn muốn tha cho hắn?"

Vua Long Khánh lắc đầu, "Dù gì cũng là mệnh quan triều đình. Phán tội mà không có bằng chứng đầy đủ cũng không ổn. Mà tờ giấy này..."

"Ta biết nó vẫn chưa đủ để buộc tội. Thế nhưng nếu như chúng ta khiến hắn trở tay không kịp..."

Vua Long Khánh nghe đến đây, khẽ liếc sang hoàng huynh của mình rồi gật đầu đáp ứng.

'Nếu như muội ấy không thể bỏ đi thứ tình cảm sai trái kia, vậy cũng không thể để muội ấy thêm đau khổ nữa.', Vua Long Khánh hạ quyết tâm.

-----

"Quan gia, ngài đã hứa với thần sẽ không động đến chàng cơ mà. Tại sao... tại sao lại giết thân phụ, thân mẫu?" Huy Ninh Công chúa đưa một bức thư lạ đến trước mặt Vua Long Khánh. "Thần đã đáp ứng điều kiện của ngài... Vậy mà Quan gia vẫn không tha cho chàng sao?"

Vua Long Khánh cầm bức thư đọc một hồi, hỏi ngược lại nàng, "Công chúa có cái này từ đâu?"

"Ngài trả lời thần! Vì sao?"

"Chi Mai, muội vẫn còn yêu hắn sao? Ta đã nói với muội rồi..."

"Phụ mẫu vô tội! Tại sao ngài lại kéo họ vào..."

"Hắn vẫn nuôi ý định tạo phản! Ta làm vậy chỉ vì muốn cảnh cáo hắn thôi!" Long Khánh ném mạnh bức thư xuống đất, tiến đến nắm chặt lấy hai bả vai nàng, "Chấm dứt đi, Chi Mai! Yêu hắn chỉ thêm đau khổ thôi!"

"Nói dối! Chàng đã từ bỏ suy nghĩ đó từ lâu rồi. Hai năm nay ở bên chàng, thần hiểu mà..."

"Giờ phải tận mắt chứng kiến hắn mang binh chém giết khắp nơi muội mới tin phải không?" Tơ máu mờ ẩn hiện lên trên đôi mắt Vua Long Khánh.

"Không thể nào... Chàng ấy... "

"Lòng người khó đoán, muội không cần tự trách bản thân mình." Long Khánh đưa ngón tay lau giọt nước mắt vẫn còn vương trên mi của người ngài yêu, thủ thỉ, "Giờ muội đang ở gần hắn như vậy, ta rất lo cho an nguy của muội. Ta và Thượng hoàng đang tìm cách để ngăn cản hắn. Trong trường hợp xấu nhất, ta sẽ tìm cách đưa muội trở về cung."

-----

"Tại sao lại giết phụ mẫu ta!" Lê Nhất Nguyên chĩa mũi kiếm vào cổ Nghệ Hoàng, gằn giọng.

"Có kẻ vu khống ngươi tạo phản. Quan gia chỉ là muốn phòng hờ thôi."

"Phòng hờ? Chưa điều tra rõ đã đi giết người vô tội?! Phụ mẫu ta thì có liên quan gì chứ?"

"Có lẽ vì ngài hận ngươi! Ngươi có được trái tim Công chúa!" Nghệ Hoàng khép hờ đôi mắt, thở dài, "Cuối cùng thì cả ngươi và ngài đều không thoát được hai chữ ái tình."

Canh hai vừa điểm, tiếng gõ mõ cùng tiếng nhắc nhở của người tuần đêm vang lên phá đi khung cảnh im ắng. Thế nhưng, tiếng động ồn ào đó cũng không thể khiến người đang say bí tỉ trong tư phòng thêm phần tỉnh táo.

"Ta vì nàng mà khiêm nhường, mà trung thành với Quan gia. Lại cũng vì nàng mà mất hết tất cả.", Lê Nhất Nguyên tự cười bản thân mình. "Nếu hắn đã muốn ta tạo phản, vậy thì ta sẽ không để hắn thất vọng!" Nói rồi, hắn đứng lên, nhìn quang cảnh phố phường về đêm, đôi mắt hằn lên sát ý.

Lúc này, tẩm điện của Nghệ Hoàng vẫn sáng ánh nến.

"Thượng hoàng, ngài không tin tưởng Lê Nhất Nguyên sao?" Vị thái giám già rụt rè hỏi.

"Ồ? Vì sao ngươi lại nghĩ thế?" Nghệ Hoàng đặt bút xuống, nghi hoặc.

"Người đưa ra chủ kiến giết phụ mẫu hắn là ngài. Chẳng phải vì ngài muốn cảnh cáo hắn sao? Hiện giờ thế lực của hắn..."

"Ta cần một người điều hành đất nước, chứ không cần hắn giúp ta thâu tóm quyền lực. Giết hai người họ chỉ vì muốn tạo cho hắn một lí do thôi." Nghệ Hoàng gấp lại tấu chương, thản nhiên đáp lời, "Muốn tạo nghiệp lớn, cần có dã tâm!"