Bao đồng đổi lấy bình yên

Chương 4

Lê Quý Ly** khắp người nồng nặc mùi rượu mai, lảo đảo đi đến phòng Huy Ninh Công chúa, đập cửa gào lớn, "Mở cửa! Chi Mai, mau mở cửa!"

Cửa phòng mở ra, Chi Mai lạnh nhạt nhìn hắn, "Phu quân đến có việc gì sao?"

"Ta còn cần lí do để đến gặp thê tử mình sao?" Lê Quý Ly mở rộng vòng tay toan ôm lấy nàng, nhưng Chi Mai đã kịp tránh đi. Hắn khựng lại rồi cười quay sang nhìn nàng, "Thê tử sợ mùi rượu sao?"

Chi Mai không đáp lời hắn mà quay sang nói với Phúc An bên cạnh, "Mang ít nước ấm cho đại nhân lau người cùng với ít canh giải rượu." Đợi Phúc An rời đi, nàng mới rìu hắn ngồi lên ghế, thẳng thừng hỏi, "Ngài thua Quan gia rồi đúng không?"

"Ta không thua!" Lê Qúy Ly tức giận vùng tay ra, lảo đảo đứng dậy.

"Ngài dừng lại đi! Ngài còn định tiếp tục làm loạn đến bao giờ nữa!"

"Nàng lo cho hắn?" Lê Quý Ly quay phắt sang, gằn giọng, "Nàng yêu hắn sao?"

"Không có tình thì vẫn còn nghĩa. Dù gì Quan gia cũng là hoàng huynh của ta." Chi Mai rũ mắt xuống, không tình nguyện trả lời.

"Hoàng huynh? À, à, ta hiểu rồi. Hoàng huynh chỉ là cái cớ mà thôi, hắn vẫn luôn là người trong mộng của nàng. Chỉ vì không thể lấy nhau mà nàng đành giấu đi tình cảm trong lòng chứ gì?! "

"Ngài?!"

"Nàng với hắn là thanh mai chúc mã, xứng đôi vừa lứa thế còn gì! Chỉ trách ta vẫn luôn ôm mộng tưởng hão huyền về một tình yêu đã qua. Hóa ra từ trước đến nay, Công chúa chỉ coi ta như một thú vui nhất thời!"

Bốp, trên má Lê Qúy Ly hằn rõ năm ngón tay mảnh khảnh. Huy Ninh Công chúa giận đến run người, quát, "Ngươi không được nghi ngờ tình cảm mà ta dành cho ngươi! Có chết cũng không được!"

Cái tát này kéo lại vài phần thanh tỉnh cho Lê Quý Ly, hắn nhìn thẳng vào cặp mắt hằn lửa giận của nàng, mấp máy môi, "Chi Mai, là ta có lỗi! Ta sai rồi! Ta không nên nghi ngờ nàng!"

"Ra ngoài!"

"Chi Mai..."

"Ta bảo ngươi ra ngoài!"

Hắn uống say làm loạn, cái tát này đáng lắm!

Lê Qúy Ly rời đi, nhưng lại chẳng hề biết rằng, kể từ lúc hắn bước chân rời khỏi phòng Công chúa, hắn đã vô tình dẫm nát lên tình cảm mà bao lâu nay hắn vẫn tưởng là đã chẳng còn.

Là ai rời bỏ ai trước, không thể nào nói rõ được nữa rồi.

-----

"Biên giới càng ngày càng nguy cập, lòng dân cũng bắt đầu nao núng rồi. Quan gia dự định thế nào?" Nghệ Hoàng thở dài hỏi. Không nhận được câu trả lời, ngài lại tiếp tục, "Quan gia, ta có chủ ý này."

"Người nói đi.", Vua Long Khánh xoa thái dương, khẽ nói.

"Ngài hãy mang binh nghênh chiến địch!"

"Thượng hoàng nói sao?", Vua Long Khánh ngạc nhiên.

"Quan gia hãy nghe ta nói. Trước tiên ngài hãy phong tước vị cho Lê Nhất Nguyên, để hắn theo ngài ra chiến trận. Sau đó, chỉ cần thấy chiến sự không ổn, cứ để hắn đứng đầu mũi sào chịu chết, còn ngài hãy rút quân về thành. Chỉ có vậy mới lấy lại được lòng dân và diệt đi cái gai họ Lê kia!"

Sau một hồi suy nghĩ, Vua Long Khánh nhắm mắt trầm tư, mệt mỏi đáp, "Được! Cứ làm như vậy đi!"

Vào đêm trước ngày khởi hành, Huy Ninh Công chúa cho mời Lê Qúy Ly đến gặp. Đã hơn một tháng kể từ cuộc vãi của hai người, vậy nên vừa nghe thị nữ bảo nàng gọi hắn đến, Lê Qúy Ly không nén nổi vui mừng mà bước nhanh đến phòng nàng.

Tiếc rằng, hai người họ đã không thể trở về như trước nữa rồi.

"Phu quân, xin chàng hãy bảo vệ tốt Quan gia." Chi Mai nhìn sang Phúc An, nàng ta hiểu ý, liền dâng một hộp nhỏ tới trước mặt Lê Quý Ly. "Ta đã cho thợ rèn một cây dao nhỏ. Chàng hãy đeo bên người phòng hờ đi."

Lê Quý Ly nhận chiếc hộp, ngước lên nhìn nàng, đợi chờ một câu chúc bình an.

"Hãy bảo vệ Quan gia chu toàn. Thiếp tin ở chàng!" Đó là câu cuối cùng nàng nói, không một lời chúc 'Thượng lộ bình an' dành cho hắn.

Lê Quý Ly siết chặt cây kiếm trên tay, ánh mắt chuyển từ thống khổ sang căm hận.

Đã đến lúc hắn hoàn thành một việc mà đáng lẽ nên làm từ lâu rồi.

-----

Năm Long Khánh thứ năm, Vua Long Khánh đem binh thân chinh với giặc Chiêm. Thế nhưng thế giặc lớn mạnh, quân đội Đại Việt nhanh chóng bị lép vế.

"Quan gia, ngài mau rời khỏi chiến trường đi!", Lê Quân sư thúc ngựa tới bên cạnh Vua Long Khánh, lấy thân mình chắn mũi kiếm hướng về Vua Trần, sốt ruột nói.

"Quân ta vẫn đang đánh nơi đây, ta không thể bỏ lại các binh sĩ!" Vua Long Khánh hít vào một hơi dài để lấy lại bình tĩnh, trả lời.

"Nếu ngài có mệnh hệ gì, quân sĩ sẽ rất hoang mang! Đến lúc ấy, họ sẽ không thể đánh bại được địch!"

"Vậy chiến trường giao cho chúng khanh!" Thấy thế địch càng ngày càng hung hãn, Vua Long Khánh gật đầu rồi thúc ngựa chạy về nơi cắm quân.

Lê Quân sư thấy Vua đã đi xa, giả vờ đánh một lúc rồi tiến tới một vị tướng gần đó, "Không ổn rồi! Ta vừa thấy một toán quân địch thúc ngựa đuổi theo Quan gia!"

Vị tướng đó nghe thấy vậy, nhíu mày, "Không thể để Quan gia xảy ra chuyện được! Lê Quân sư, nơi này có chúng ta rồi! Ngài mau đuổi theo bảo vệ Quan gia đi!"

Nghe vậy, Lê Quý Ly như mở cờ trong bụng, bề ngoài vẫn tỏ ra một mặt kinh sợ, chắp tay cáo từ rồi thúc ngựa đuổi theo Vua Trần.

Hắn đi đường tắt, tiến đón ngựa của Vua Long Khánh, giả giọng hoang mang nói, "Quan gia đừng trở về nơi cắm quân, có địch phục kích!"

"Sao khanh biết?", Vua Long Khánh kiềm dây cương, hỏi lại.

"Thời gian không còn nhiều, ngài hãy theo thần lánh đến một ngọn núi gần đây đi. Nơi này thần từng đi qua, thần biết rất rõ."

Vua Long Khánh còn đang do dự, tiếng vó ngựa từ xa truyền đến cắt đứt mạch suy nghĩ của ngài.

"Không ổn! Có lẽ địch đã đánh hơi được gì rồi! Ngài mau theo thần!"

Phía xa, tiếng người ngựa truyền đến, đánh vỡ khung cảnh tĩnh lặng.

"Là Vua Đại Việt! Giết hắn!

"Mau đuổi theo, ta phải dâng đầu hắn cho Vua!"

Vua Long Khánh cùng Lê Quý Ly thúc ngựa chạy, càng ngày càng tiến sâu vào khu rừng rậm rạp. Đột nhiên Lê Quý Ly cho ngựa chậm lại, lùi về phía sau.

"Lê khanh, có chuyện gì vậy?"

"Để thần đi sau yểm trợ ngài. Ngài cứ đi thẳng là..." Chưa kịp nói dứt câu, Lê Quý Ly liền hự một tiếng, ngã khỏi ngựa.

Vua Long Khánh giật mình, kiềm dây cương cho ngựa dừng lại, "Lê khanh!"

"Quan gia, ngài hãy cứ đi thẳng! Ta sẽ ở đây kiềm chân quân địch!" Hắn khó khăn đứng dậy, rút mạnh mũi tên còn đang cắm trên vai, ấn tay vào miệng vết thương cầm máu. "Ngài mau chạy đi!"

Vua Long Khánh thúc ngựa một đường đi thẳng. Đến khi trước mặt chỉ còn vách núi mới dừng lại.

"Hết đường rồi? Chả lẽ ta đi sai hướng?"

"Ngài không đi nhầm đâu, thưa Quan gia." Tiếng Lê Quý Ly vang lên.

"Khanh?!" Vua Long Khánh đảo mắt qua toán quân phía sau, nhíu mày.

"Dụ được ngài lên đây quả không dễ dàng. Còn phải khiến bản thân bị thương không nhẹ." Lê Quý Ly bật cười. Hắn xuống ngựa, chĩa kiếm về phía Vua Long Khánh, "Đấu một trận nào, Quan gia."

-----

Tin tử trận của Vua Long Khánh truyền tới kinh thành.

"Thượng hoàng! Quan gia... Quan gia..."

"Ta đã biết." Nghệ Hoàng thở dài, "Đã báo tin với Huy Ninh Công chúa chưa?"

"Dạ rồi. Công chúa không chịu nổi đả kích, ngất ngay sau đó. Các thị nữ đã nhanh chóng gọi Thái y tới khám rồi."

"Được rồi. Lui hết đi." Nghệ Hoàng phất tay, các cung nữ thái giám hiểu ý mà lui xuống hết. Tẩm điện giờ chỉ còn lại dáng lưng cô độc của ngài. "Trần Kính, nếu có kiếp sau, hãy để ta bảo hộ đệ chu toàn thay cho kiếp này."

Sinh ra trong loạn thế, đến tình thân cũng trở nên xa xỉ.

-------------------------------------------

** Lê Nhất Nguyên là một tên gọi khác của Lê Qúy Ly/ Hồ Qúy Ly. Lí do mình đổi từ Nhất Nguyên sang Qúy Ly là vì muốn đánh dấu sự chuyển biến trong tâm lý của Hồ Qúy Ly.