Bật Mí

Chương 11

Vẻn vẹn trong 10 phút thôi mà thời gian như bị yểm bùa vậy. Gần như tất cả các học sinh bước vào lớp lên rồi xuống chỉ trong khoảng thời gian ngắn.

Đầu tiên là lớp trưởng Tả Nhuế (Zuo Rui):

– Ồ, hôm nay tới sớm vậy Hạ Chiêu.

Tiếp theo là Hà Sùng Sơn:

– Ơ Chiêu em, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à.

Rất nhanh Khương Lâm đi tới với vẻ mặt không tin vào mắt mình lố hết biết:

– Anh ưi, tối hôm qua ông còn chơi game tới khuya lơ mà hôm nay còn đi sớm dữ vậy. Lên tâm sự với ông Chu xong được bơm máu ha gì?

Hạ Chiêu ngồi chả yên nổi:

– Gì chứ. Tại sao hả, tớ đến trường vào giờ bình thường thôi mà mấy người ngạc nhiên đến nỗi vậy à?

Khương Lâm đáp một cách thành thật:

– Đến nỗi, cực kỳ đến nỗi, sao lại không đến nỗi chứ?

Hạ Chiêu:

– …

Chốc sau, Hạ Chiêu vẫn còn cúi đầu chơi điện thoại:

– Sao cậu biết tớ chơi game cả đêm?

Khương Lâm đáp:

– Tối hôm qua tui lên giường đã thấy ông online rồi. Biết nhau bao năm trời quá rành ông chả thể nào đánh một ván xong đi ngủ đâu.

Hạ Chiêu nghịch nghịch điện thoại bằng 2 ngón tay thật điêu luyện một cái, bỏ điện thoại vào ngăn bàn:

– Cậu hiểu tớ phết đấy.

Khương Lâm ra chiều đần oán nhìn cậu ấy:

– Thế tui hiểu ông hay là Mập hiểu ông hơn?

Hạ Chiêu:

– Vậy chắc Mập á.

Khương Lâm lã chã chực khóc:

– Trên-trời-rơi-xuống quả nhiên vượt mặt trúc mã mà.

Nhắc Mập thì Mập tới.

“Chiêu cu, sớm thế, sao vậy? Tối hôm qua khó ngủ hả? Có phải có tâm sự gì không? Sao không tâm sự trải lòng với tớ này?” La Hạo kéo ghế ngồi xuống.

Hạ Chiêu nhịn hết nổi:

– Mấy cậu còn thế nữa là sau này tớ hết dám đi học sớm luôn.

La Hạo:

– Cậu mà không dám gì? Có mà cậu không muốn đi?

Hạ Chiêu lạnh lùng ngó qua, sau đó sửng sốt:

– Mập à mặt cậu sao vậy?

Bên xương gò má má phải của La Hạo nhìn như bị trầy, có vết đỏ.

La Hạo đánh trống lảng:

– Bất cẩn va chạm thôi.

Hạ Chiêu đưa tay nắm cằm cậu, ngắm nghía kỹ càng nghiêm túc:

– Không giống như là va đụng mà. Giống bị ai đánh cho một cú hơn. Bộ mẹ cậu chịu hết nổi hành đạo luôn rồi à? Nhưng mẹ cậu đâu có mạnh đến thế đâu nhỉ?

La Hạo nghiêng đầu tránh đối diện tầm mắt cậu ấy:

– Va đụng bị thương thật. Mẹ tớ… Mẹ tớ đúng là hơi dữ nhưng không đánh đâu.

Khương Lâm đốp lại:

– Lần trước họp phụ huynh dì ấy véo ông mà?

“Véo là véo, mẹ không đánh tớ.” La Hạo nói.

Hạ Chiêu móc sandwich sữa bò trong cặp ra, trịnh trọng đặt trên bàn La Hạo:

– Bồi bổ này.

La Hạo ngớ người, nhìn trân trân vào sandwich to đùng ú ụ nhân:

– Anh Chiêu à, cậu phát tài hở?

Hạ Chiêu gật đầu phong cách hẳn hoi:

– Phát tài thiệt. Tối muốn ăn bữa lớn không? Anh đây bao.

Khương Lâm hăng hái hưởng ứng:

– Quá đã. Tối nay các thầy cô có buổi họp nên tiết truy bài tối tới 8 giờ là ra. Chúng ta có dư thời gian ăn uống thả ga luôn.

Hạ Chiêu:

– Đừng có nói như thể tiết truy bài tối sau 9 là cậu không đi vậy.

Khương Lâm cười hà hà.

La Hạo chần chừ:

– Tối tớ có hẹn.

Khương Lâm lập tức hứng thú:

– Hẹn? Nam hay nữ thế? Được đó Mập ui.

La Hạo cười cười:

– Ông nghĩ sao vậy.

Khương Lâm làm mặt xấu:

– Tui nghĩ gì đâu.

Cái kiểu này vô tâm vô tư thần kinh chập mạch hư mắt quá. Hạ Chiêu nhịn không được đá một phát lên ghế cậu ấy, quay sang hỏi La Hạo:

– Cần tớ đi cùng không?

La Hạo nắm chặt hộp sữa, chậm rãi lắc đầu.

Mập có vẻ không ổn lắm, đừng nói là gặp chuyện gì đó chứ?

Trong lớp Hạ Chiêu xoay bút nghĩ mãi về chuyện này. Không lẽ xô xát với người ta, chắc không đến mức đó chứ. Tính tình La Hạo hiền, không hay mâu thuẫn với người ta mà.

Cơ mà đúng là trông có hơi khác thường.

Một bàn tay xương xương chợt đưa sang, ngón tay cong cong gõ một cái lên bàn cậu.

Hạ Chiêu không nhúc nhích, trông ngang qua khóe mắt chủ nhân bàn tay, tức giận bảo:

– Làm gì hả?

Dịch Thời dừng lại một cái, rút tay về liếc lên bục giảng ra hiệu.

Hạ Chiêu nương theo ánh mắt của cậu ấy nhìn lên bục giảng rồi hoảng hồn suýt rớt cả bút. Cả lớp, lẫn giáo viên Hóa trên bục, đồng loạt nhìn xuống hệt như đèn sân khấu chiếu vào cậu.

“Làm gì hả? Hạ Chiêu trò còn ngang ngược quá ha. Gọi trò cả buổi không nhúc nhích, bảo bạn cùng bàn trò gọi trò còn dám hỏi làm gì hả? Vào học được 30 phút mà trò chưa mở sách giáo khoa nghĩ ngợi cái gì mà say sưa thế? Có phải tự học rồi là không cần nghe giảng nữa nhỉ? Lên, trò trả lời thử phương trình hóa học này cân bằng như thế nào? Ở đây điền bao nhiêu?”

Giáo viên Hóa là một cô giáo khoảng 40 tuổi, trông thì tốt tính thân thiện đấy. Hiển nhiên, chỉ là trông thì thế thôi. Thực chất là trưởng bộ môn khoa học tự nhiên, làm việc quyết đoán lão luyện, sấm rền gió cuốn. Giáo viên mà cả 3 lớp sợ nhất, không có một trong, giờ của cô thậm chí không đứa nào dám thở mạnh.

Đứng giữa tầm mắt cả lớp, Hạ Chiêu đứng lên bối rối nhìn chằm chằm bảng.

Dịch Thời nói nhỏ:

– Sách giáo khoa trang 142.

Dịch Thời giọng vốn đã trầm, hạ giọng nói nên nghe thấp hơn nữa, tựa cây violin rung rung dây đàn vậy.

Hạ Chiêu không hề động đậy.

Lớp học yên ắng đến sợ, yên ắng đến mức Hạ Chiêu có thể nghe thấy tiếng lật trang sách giáo khoa cực khẽ. Ngón tay Dịch Thời đẩy đẩy sách giáo khoa.

Hạ Chiêu cũng chả rõ đang ương bướng cái gì, không cúi đầu nhìn:

– Xin lỗi cô, em không tập trung không nghe giảng bài.

Giáo viên Hóa nói một cách chậm rãi, nghe có phần tử tế dễ gần:

– Thật thà đấy. Nhưng Hạ Chiêu em nói sai rồi. Em không phải xin lỗi tôi, mà là em xin lỗi là xin lỗi bản thân em, xin lỗi cha mẹ cực khổ nuôi em. Thế này đi, không làm mất thì giờ của lớp, hai ta hôm nào tâm sự riêng đi. Sẵn dịp lâu rồi cô chưa ghé tiệm của mẹ em chơi một chút. Em đừng đứng đó nữa, mau ngồi xuống. Dịch Thời, nói cho em ấy đang học tới đâu rồi.

Hạ Chiêu không cho Dịch Thời có cơ hội, vừa ngồi xuống là “Roạt” một cái giở đến trang 142. Đập vào mắt là phương trình hóa học mà cô Hóa hỏi.

Hạ Chiêu nhìn đăm đăm vào phương trình mà nghĩ thầm, đúng là một ngày xúi quẩy mà. Từ sáng bước vào lớp đã nhất định vận xui của cậu tới rồi.

Chẳng ngờ việc này vẫn chưa xong. Sau tiết Hóa là tiết Vật Lý, giáo viên Lý vừa vào lớp đã trêu:

– Hồi nãy đứa nào làm giáo viên Hóa nổi nóng thế? Hết tiết giáo viên Hóa đã đi tìm thầy Chu mấy đứa rồi. Gan to phết nhề.

Giáo viên Lý quen không mấy cứng nhắc, hay hòa nhập với học sinh lắm. Các học sinh đã quen với màn chào hỏi vu vơ vui vui của thầy nên phụ họa cười cười.

Chợt có người ngồi hàng trước nghiêm túc trả lời thầy:

– Hạ Chiêu ạ.

Hạ Chiêu nhìn sang, đm, lại là cái thằng Đỗ Sĩ Kiệt này. Không yên có phải không? Học sinh tiểu học hả? Còn mách lẻo?

Điểm số môn Lý của Hạ Chiêu không cao, giáo viên Lý chả hiểu sao vẫn cứ khoái cậu, rồi thích trêu cậu nữa. Thầy nở nụ cười:

– Hạ Chiêu, dạo này em tích cực thế. Xem ra tối hôm qua thầy Chu các em chưa tâm sự thấu đáo rồi. Thấy thấy thầy Chu hôm nay có mang lá trà mới đó. Hoan nghênh em lên văn phòng uống trà ha.

Hạ Chiêu não nề:

– Thầy ơi thầy đừng nói nữa. Em xấu hổ chết luôn rồi. Thầy mà nói thêm nữa là em chả dám ngẩng đầu lên luôn đó ạ.

Giáo viên Lý ngạc nhiên:

– Đến thế sao? Còn ba hoa được mà nè?

Hạ Chiêu:

– …

Các học sinh cười ồ lên khe khẽ. Bầu không khí trong lớp cũng sôi nổi hẳn, nhưng Hạ Chiêu để ý La Hạo không hề cười.

Mọi khi thằng nhỏ hay cười hùa theo mỗi lần mình bị giáo viên điểm mặt mà, cái này hết sức bất thường.

Cơ mà Đỗ Sĩ Kiệt mới là bất thường hơn cả La Hạo. Sáng mới nói xấu sau lưng bị bắt tại trận rồi mách lẻo đây, chiều lại hẹn cậu tối cùng đi ăn. Bảo là vài hôm nữa là sinh nhật, tối nay sẵn đang có thời gian đãi mọi người một chầu. Hạ Chiêu nào có ngờ “mọi người” này tính cả cậu.

Lúc Hà Sùng Sơn truyền lời sang Hạ Chiêu lạnh lùng từ chối luôn:

– Không rảnh, không đi.

Ai ngờ tiết truy bài tối Đỗ Sĩ Kiệt thật sự lại tự mình xuống mời luôn. Có cái là ngại trước mặt lại lúng túng nên chỉ chuyền giấy xuống.

“Hồi sáng là lỗi của tôi. Tôi muốn gửi lời xin lỗi chân thành nhất, mong sau khi tan học cậu có thể tham gia cùng ăn với mọi người nhé”

Hạ Chiêu vung bút “Không rảnh”.

“Sao cậu hẹp hòi vậy, tôi đã nói xin lỗi rồi cậu còn muốn sao nữa?”

Hẹp hòi? Đã xin lỗi rồi còn muốn sao nữa?

Lời lẽ đầy phưn.

Hạ Chiêu vò mảnh giấy luôn, vứt vào thùng rác.

Chỉ vài giây sau lại có tờ mới đến tay.

“Cậu muốn sao mới đồng ý đến?”

Oài, ngộ ha.

Hạ Chiêu vẫn không xoay chuyển, một chốc sau lại có tờ khác nữa.

“Xin lỗi nhiều mà. Ban nãy thái độ tôi không tốt. Tôi thật lòng muốn mời cậu tới, cậu có thể nói cho tôi phải thế nào cậu mới đồng ý đi ăn được không?”

Cái này nghe còn được.

Hạ Chiêu phản hồi lại “Ăn cái gì?”

Đỗ Sĩ Kiệt chuyền giấy cực nhanh, “Đồ Nhật”.

Hạ Chiêu:

“Tớ muốn ăn lẩu.”

Đỗ Sĩ Kiệt:

“Hơn 10-20 người sao mà ăn lẩu?”

Hạ Chiêu:

“Hoặc lẩu hoặc món nướng. Hai món này thì tớ đi.”

Hạ Chiêu trông thấy Đỗ Sĩ Kiệt nhìn trân tờ giấy được chuyền tới tận 5 phút. Như rốt cuộ đã ra quyết định chuyền tiếp tờ giấy xuống.

“Vậy thì món nướng. Nói phải giữ lời, chốc nữa cậu phải đến đấy.”

Hạ Chiêu ra hiệu “Ô kê” với Đỗ Sĩ Kiệt ở xa xa sốt ruột cứ liên tục quay xuống nhìn cậu.

Khương Lâm đứng ngoài trông hết màn chuyền giấy tới lui này ngả lưng dựa vào mép bàn Hạ Chiêu, hỏi:

– Anh này, ông chơi thân với Đỗ Sĩ Kiệt bao giờ thế?

Hạ Chiêu hừ một cái:

– Tốt khỉ, chả biết thằng chả làm trò con bò gì nữa. Dù sao đi nữa tụi mình liên thủ ăn sạt chả luôn ha.

Khương Lâm sảng khoái đáp:

– Quất luôn!

Giờ giải lao giữa giờ thì gặp Từ Mộng Phàm, Hạ Chiêu mới biết Đỗ Sĩ Kiệt sao lại bất thường như vậy.

Từ Mộng Phàm dặn:

– Hạ Chiêu, lát nhớ chờ tớ đi chung đó.

Hạ Chiêu có chút khó hiểu:

– Hả? Đi đâu cơ?

Từ Mộng Phàm:

– Không phải Đỗ Sĩ Kiệt mời cậu đi ăn sao. Cậu ấy nói cậu cũng đi mà. Tớ không quen mấy ai lớp cậu nên mới nói không đi, nhưng cậu ta bảo cậu cũng đi nên mới đồng ý đấy. Cậu phải đi với tớ chứ không là ngại lắm.

Ra là thế.

Từ Mộng Phàm (Xu Mengfan), ngoại hình thanh tú, gia cảnh khá giả, mà cái chính trong cái chính là học sinh đứng đầu lớp A, chiếm ba thứ hạng đầu cả năm liền. Nhìn thế nào cũng là mẫu hình ưa thích của Đỗ Sĩ Kiệt, hoặc nói là mẫu hình cậu ta muốn hướng tới.

Hạ Chiêu nhớ mấy câu “Xin lỗi nhiều” trên giấy của Đỗ Sĩ Kiệt. Chẳng có lẽ đây là cái gọi là “Yêu mà cúi đầu” à?

Hạ Chiêu cười nói:

– Ừ được. Cậu quen với Đỗ Sĩ Kiệt à?

Từ Mộng Phàm thở dài một hơi:

– Không hẳn là quen lắm. Hồi trước cậu ấy ở lớp A, nhưng chính thức quen thì là ở lớp luyện thi. Cậu ấy nói mình là bạn tốt với cậu, nên mới hàn huyên đôi câu.

Hạ Chiêu cười cười không đáp, nhưng trong lòng hừ lạnh một tiếng. Ai là bạn tốt với ông.

Hạ Chiêu bước về lớp nghe bạn tốt của mình Đỗ Sĩ Kiệt đang khoác lác với mấy đứa Hà Sùng Sơn:

– Từ Mộng Phàm với bạn nhỏ cũng đi nữa.

Không biết ai hỏi:

– Sao ông quen Từ Mộng Phàm thế? Đó là thánh đó.

Đỗ Sĩ Kiệt nói nghe đầy vẻ huênh hoang không nén nổi:

– Cũng không có gì. Tôi với Bướm em là bạn quen lâu rồi, các cậu không biết thôi.

Hạ Chiêu:

– …

Sau tiết truy bài tối, mấy người Đỗ Sĩ Kiệt đi trước chiếm chỗ quán nướng. Hạ Chiêu với mấy người Từ Mộng Phàm đi chầm chậm ở phía sau.

Từ Mộng Phàm:

– Nhanh thật đó. Lần trước chúng mình ăn chung là hồi đầu năm lớp 10 họp bạn cũ đó. Giờ đã lớp 11 rồi, lần tiếp theo có thể là kỳ thi đại học chưa biết chừng.

Hạ Chiêu:

– Đúng thế, lớp 11 già rồi, đa cảm quá.

Từ Mộng Phàm tét cho một cái.

Từ Mộng Phàm dẫn bạn tên là Trương Tiểu Mạn, tính tình hoạt bát hơn Từ Mộng Phàm nhiều:

– Tớ rất thắc mắc làm thế nào Phàm Phàm hướng nội như vậy cũng chơi thân với bạn nam đó, hai người làm thế nào kết bạn thế?

Khương Lâm hùa:

– Cũng thắc mắc cũng muốn hỏi.

Hạ Chiêu phụt cười, Từ Mộng Phàm lập tức cảnh cáo:

– Không cho nói, không được nói.

Hạ Chiêu giơ tay thề thốt:

– Rồi rồi rồi, tớ không nói.

Cậu có muốn cũng khó nói ra lời lắm.

Đại loại là trong tiết thể dục hồi cấp II, bạn kế bên Hạ Chiêu chợt nói:

– Sao quần của Từ Mộng Phàm dơ rồi?

Hạ Chiêu nhìn sang thì thấy sau quần Từ Mộng Phàm đúng là bị bẩn một mảng. Ban đầu cậu tưởng Từ Mộng Phàm bị dính bẩn gì đó thì đi tới nhắc nhỏ. Ai dè, bạn của Từ Mộng Phàm như nhận ra gì đó mà đi ra phía sau nhìn thử, vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ nói nhỏ:

– Cậu tới cái kia kia…

Từ Mộng Phàm lập tức đỏ bừng mặt, ngồi phịch xuống sốt sắng hỏi bạn mình:

– Làm sao giờ?

Hạ Chiêu bất ngờ một lúc, rất nhanh đã hiểu chuyện gì xảy ra. Lúc đó tuy đang mùa hè nhưng đúng lúc Hạ Chiêu bị cảm chưa hết nên mặc thêm áo khoác đồng phục, thế là kéo khóa kéo cởi áo khoác đưa nhỏ.

Trương Tiểu Mạn:

– Đừng không kể mà. Không kể tớ càng tò mò đó.

Khương Lâm tiếp tục hùa:

– Đúng đó đừng không kể mà.

Trương Tiểu Mạn:

– Nói tớ đi mà.

Khương Lâm:

– Kể cho cả hai đi mà.

Từ Mộng Phàm lại gần bên tai Trương Tiểu Mạn nói nhỏ gì đó với nhỏ. Trương Tiểu Mạn như hiểu ra, sau đó bật ngón cái với Hạ Chiêu.

Khương Lâm buồn bực:

– Vậy là giờ chỉ có tui không được biết thôi hả? Bạn Trương Tiểu Mạn êy tình hữu nghị cách mạng mới đây của tụi mình đâu rồi?

Trương Tiểu Mạn lắc đầu:

– Cái này không kể được.

Khương Lâm đầy mặt thương tâm:

– Tui cảm thấy tui bị ra rìa rồi.

Quán nướng nằm ở phố ăn vặt cổng sau trường học, mọi người tán dóc với nhau chẳng mấy chốc mà đến.

Trương Tiểu Mạn nhìn lướt qua bàn đang ngồi, hỏi:

– Uầy, anh chàng siêu đẹp trai học sinh mới lớp mấy cậu chưa tới à?

Khương Lâm quay sang hỏi Hạ Chiêu:

– Ừ nhỉ. Anh à, hay là gọi anh Dịch tới luôn?

Hạ Chiêu:

– Muốn gọi thì cậu gọi, tớ có thân cậu ấy đâu.

Nghe xong cuộc đối thoại tự nhiên như ruồi của hai người, chủ nhân buổi tối nay – Đỗ Sĩ Kiệt đang chào đón mọi người ngồi xuống cứng lại nụ cười. Rất nhanh sau đó cậu lại cười nói:

– Còn cần Búa Tạ cậu nhắc à. Tôi đã hỏi anh Dịch trước rồi, cậu ấy bảo không rảnh, bữa nay không tới.

Khương Lâm lập tức đốp lại một cách mỉa mai:

– Ông mới là búa ta, cả nhà ông mới là búa tạ ấy.

Đỗ Sĩ Kiệt:

– Ăn nhầm pháo à? Hạ Chiêu mấy cậu ấy ngày nào cũng gọi cậu Búa Tạ có thấy cậu nổi đóa như vậy đâu.

Khương Lâm đảo mắt:

– Anh tui với ông mà như nhau được à?

Hạ Chiêu nghĩ thầm, đương nhiên sao mà giống được, cái biệt danh “Búa Tạ” này có từ hồi hơi bị lâu đấy. Theo Trương Giang Dương cùng lớn lên với Khương Lâm kể là vì hồi bé Khương Lâm cực kỳ khoa trương và thích khoác lác. Hạ Chiêu gọi cậu ấy như thế theo Trương Giang Dương, La Hạo cũng gọi theo sau đó. Mọi ngày Khương Lâm không ghét bỏ gì biệt danh này, nhưng không được phép gọi biệt danh ấy khi có hơn 5 người nhất là có mấy bạn nữ không quen.

Cái thằng Đỗ Sĩ Kiệt này cũng kỳ. Cậu ta trọng sĩ diện vậy mà không biết việc không nên làm xấu mặt người khác trước mặt mọi người chứ.

Tả Nhuế ra mặt kịp thời, chuyển chủ đề:

– Dịch Thời không đến thật sao? Ông nói tối hỏi lại mà? Không đến thật à?

Đỗ Sĩ Kiệt:

– Đã hỏi rồi, không đến thật.

Các cô nàng nữ sinh trên bàn kể cả Tả Nhuế cùng tỏ ra thất vọng mà “Hểể” một cái. Hà Sùng Sơn cũng thất vọng thở dài:

– Chiêu em à, sao cưng không gọi cậu ấy tới? Sẵn mọi người làm quen với nhau luôn.

Tả Nhuế cũng nói chêm vào:

– Phải đó. Cậu ấy chuyển đến được 2 tuần rồi, đã hơn nửa tháng mà còn lạ mọi người quá. Lớp mình có ai cậu ấy còn không biết chẳng chừng.

Từ Mộng Phàm tò mò hỏi:

– Phải bạn học sinh mới 142 điểm kiểm tra tuần không?

Tả Nhuế:

– Đúng đúng đúng. Cậu ấy đó. Chuyện này cả cậu cũng biết sao.

Từ Mộng Phàm nhìn Đỗ Sĩ Kiệt cười cười:

– Tớ là nghe người ta kể đó.

Đỗ Sĩ Kiệt đúng là “người ta” tự nhiên vui mừng, nói một cách úp mở:

– Anh Dịch thật sự đỉnh của đỉnh luôn. Tôi nhìn bài tập Toán Lý gì của cậu ấy hôm nào cũng đúng hết. Rồi ấy ngày nọ tôi nhìn thấy cậu ấy xuống xe, con xe chở cậu ấy đến trường là Rolls-Royce kia.

Còn Rolls-Royce cơ đấy.

Nghe Đỗ Sĩ Kiệt nói không nén nổi vẻ tự kiêu nho nhỏ, cứ như thể Dịch Thời là thân thích gì đó của cậu ta vậy. Thoắng cái Hạ Chiêu cảm giác mình không phải đang ngồi ăn đồ nướng với bạn bè mà là đi với ba ngồi chung với mấy người họ hàng thành đạt khoác lác nịnh nọt nhau nhưng vẫn đủ lễ nghĩa lại không mất đi phong độ vậy. Nghe chả vào tai, hơn nữa thật sự rất ảnh hưởng đến khẩu vị.

Trương Tiểu Mạn nói:

– Thiệt không đó? Cơ mà cậu ấy đúng là đẹp trai cực kỳ luôn. Vừa cao vừa đẹp trai nữa. Hạ Chiêu nè, cậu ấy là bạn cùng bàn của ông mà ha, sao ông không dẫn cậu ấy theo làm quen với mọi người luôn?

Hạ Chiêu nói một cách chậm rãi:

– Có phải sinh nhật tớ đâu. Với lại tớ với cậu ấy không thân quen thật.

Trương Tiểu Mạn:

– Không thể nào. Cậu mà không quen với cậu ấy luôn ư?

Hạ Chiêu lấy làm lạ, cũng chả hiểu tại sao tất cả mọi người ai cũng nghĩ cậu nên thân với Dịch Thời, gặp là xưng huynh gọi đệ. Cơ mà đúng là cậu không phải kiểu người hay nhăn nhó mà cũng không cố ý lơ Dịch Thời. Chẳng qua nhiều lúc cậu không biết nên nói cái gì với Dịch Thời nữa, cậu không nói cậu chàng ít lời Dịch Thời hiển nhiên cũng không chủ động mở lời.

Đỗ Sĩ Kiệt, vì là sinh nhật mình và cho rằng mình rất thân với Dịch Thời lập tức nói:

– Hay tôi lại gọi hỏi cậu ấy có đến không?

Khương Lâm chen vô:

– Á dù? Sao ông có WeChat của anh Dịch thế? Mau mau chia sẻ tui nữa. Tui cũng muốn thêm, sau này còn hỏi Toán cậu ấy nữa.

Đỗ Sĩ Kiệt bình tĩnh đáp:

– Có gì đâu. Hồi sáng cậu ấy hỏi tôi chút việc nhờ tôi giúp, sẵn thêm WeChat tôi luôn. Mấy cậu ai có muốn xin thì tôi chia sẻ qua cho.

Hạ Chiêu:

– …

Thậm chí nếu cậu không nhìn thấy cảnh Đỗ Sĩ Kiệt chiếm chỗ cậu sáng nay lì lợm bám dính nói chuyện với Dịch Thời, với cái tính có chết cũng không muốn làm phiền người ta của Dịch Thời mà chủ động nhờ giúp đỡ còn thêm WeChat ư?

Với cả, cậu ta phát tán WeChat của Dịch Thời đã được Dịch Thời đồng ý chưa?

Khoan đã, nếu Dịch Thời đột nhiên thấy quá trời lời mời kết bạn thì có cho rằng là mình phát tán WeChat cậu ấy không?

Nghĩ vậy, Hạ Chiêu thật muốn nhắn cái tin cho Dịch Thời thanh minh mấy hành vi đáng ngờ này không liên quan gì đến mình cả.