Bật Mí

Chương 12

Đỗ Sĩ Kiệt cố tình quơ quơ điện thoại:

– “Tôi có hỏi, cậu ấy chưa nhắn lại. Chắc không rảnh thật rồi.”

Chủ quán mang vài mâm xiên nướng lên, Hạ Chiêu toan đưa tay đi lấy thì Đỗ Sĩ Kiệt đã đẩy tới bạn nữ phía trước:

– “Sao cậu không có tí quý ông nào hết vậy. Ưu tiên con gái chứ.”

Hạ Chiêu:

– “…”

Từ Mộng Phàm đẩy về:

– “Không sao không phải khách sáo. Cậu cứ để đó đi, tụi này tự lấy là được. Đúng rồi Hạ Chiêu, sao La Hạo không đến thế?”

Đỗ Sĩ Kiệt nói:

– “Nhắc Mập mới nhớ. Sao Mập không đi nhỉ, không phải mọi ngày cậu ta hay theo đuôi cậu cậu đi đâu cậu ta đi đó mà?”

Nói năng kiểu gì vậy? Sao mà nghe muốn đánh cậu ta ghê?

Hạ Chiêu lãnh đạm nói:

– “Cậu ấy bận.”

Một bàn người cùng ngồi ăn đồ nướng trò chuyện rôm rả khí thế. Nói từ trong lớp đứa nào yêu sớm, nói phòng y tế có giáo viên y tế mới xinh đẹp, đến hình như giáo viên Mỹ thuật đang theo đuổi giáo viên Nhạc… Chẳng mấy mà đi một vòng từ truyền thuyết bạn này nghe kể cho bạn kể cho cả đám nghe. Hạ Chiêu không nói gì, cực kỳ chuyên tâm ăn đồ nướng nhưng vẫn luôn lắng nghe.

Bỗng Khương Lâm xí một tiếng:

– “Anh nè, ông gạt tụi này bảo không thân với anh Địch phải hơm.”

Hạ Chiêu đang cắn xiên que:

– “?”

Khương Lâm đưa điện thoại cho cậu xem nhật ký trò chuyện.

Anh Dịch ơi anh tui kêu cậu tới ăn đồ nướng nè.

Hạ Chiêu?

Ừa ừa ừa cậu í gọi cậu nhanh nhanh qua đây đó.

Mấy cậu đang ở đâu?

Quán nướng Ông Nướng sau cổng trường á. Anh Dịch à cậu có qua khum?

Hạ Chiêu lập tức thấy không ổn mắng cho:

– “Cậu điên à cậu gọi cậu ấy sao lôi tớ vào?”

Khương Lâm:

– “Tui nói chơi thôi mà, ai dè cậu ấy tới thiệt.”

Trương Tiểu Mạn có chút hào hứng:

– “Thế Dịch Thời tới nhỉ?”

Hà Sùng Sơn vỗ tay thành tiếng:

– “Tốt quá tốt quá. Anh Chiêu này lát hồi cậu phải giới thiệu bọn này cho tốt đó. Mọi người làm quen với nhau.”

Hạ Chiêu xì một tiếng ý đã hiểu:

– “Cậu chỉ muốn kéo cậu ấy vào đội bóng rổ chứ gì.”

Hà Sùng Sơn cười nhăn nhở.

Đỗ Sĩ Kiệt nhìn trong điện thoại vẫn không có động tĩnh gì thì sầm mặt, nhưng khôi phục lại bình thường rất nhanh. Cậu ta vươn tay gọi phục vụ bàn:

– “Ông chủ, cho thêm cánh gà nướng, thịt bò nướng, dứa nướng (?)…”

Hạ Chiêu nói chêm vào:

– “Cho ít ớt thôi. Dịch Thời không ăn cay được nhiều.”

Đỗ Sĩ Kiệt sửng sốt, sắc mặt xấu thêm:

– “May mà có cậu chu đáo.”
Chừng 10 phút sau, Khương Lâm bỗng đứng dậy:

– “Anh Dịch ơi, ở đây nè.”

Hạ Chiêu chợt cảm giác có bóng người cao lớn đến gần rồi đứng lại sau lưng cậu. Khương Lâm vốn ngồi kế bên Hạ Chiêu dịch dịch sang bên, chu đáo nhường ra một chỗ. Dịch Thời khom người ngồi vào chỗ bên cạnh Hạ Chiêu.

Cả bàn người đồng loạt nhìn Dịch Thời, im ắng cả loạt. Hà Sùng Sơn ra hiệu nhướng nhướng mày với Hạ Chiêu.

Hạ Chiêu thở dài từ tận đáy lòng, toan lên tiếng thì Đỗ Sĩ Kiệt đã giành trước:

– “Anh Dịch, mọi người ở đây đều là các bạn trong lớp chúng ta đấy. Đây là lớp trưởng Tả Nhuế, đây là lớp phó thể dục Hà Sùng Sơn Hà Đại Tiên…”

Đỗ Sĩ Kiệt giới thiệu lần lượt theo thứ tự, đến Từ Mộng Phàm với Trương Tiểu Mạn thì bảo:

– “Hai vị này là thánh bên lớp A, Bướm em Từ Mộng Phàm và Trương Tiểu Mạn, bạn tôi. Hai người ngồi kế cậu thì chắc không cần giới thiệu nữa ha, Búa Tạ với anh Chiêu.”

Hạ Chiêu nghĩ bụng, ai là anh cậu chứ. Một tiếng anh của Đỗ Sĩ Kiệt quả nhiên cậu không nuốt nổi mà.

Dịch Thời lãnh đạm nhưng lễ phép lên tiếng:

– “Xin chào, tôi là Dịch Thời.”

Mọi người trên bàn nhao nhao đáp lại:

– “Chào cậu chào cậu…”

Nhất thời bỗng dưng chìm vào im lặng quái lạ, như thể Dịch Thời vừa tới là không khí xung quanh giảm đi mấy độ vậy. Kể cả Trương Tiểu Mạn nói nhiều cũng chỉ nhìn nhìn Dịch Thời vài cái, không chủ động nói chuyện nữa.

Tuy rằng Dịch Thời có chút lạnh lùng khó gần nhưng không đến nỗi kéo không khí toàn trường xuống cứ như là thầy chủ nhiệm đại giá quang lâm chứ?

Hạ Chiêu vô thức nhìn thoáng qua Dịch Thời, không biết là do cậu hay dường như Dịch Thời cũng nhận ra bầu không khí đột ngột thay đổi ngay khi mình vừa đến. Cậu ấy vẫn đeo balo một bên vai, ngón cái móc qua quai túi. Thậm chí không hề bỏ balo xuống trông còn khép kín hơn mọi ngày nữa.

Khó mà nói có cảm giác như thế nào, nhưng Hạ Chiêu có chút mềm lòng.

Hạ Chiêu ăn cũng kha khá rồi, lấy khăn ướt lau lau tay bóng mỡ thì ngó sang Trương Tiểu Mạn đùa:

– “Gì chứ, bộ tớ không phải là boi siêu cấp đẹp trai hả. Sao lúc cậu mới gặp tớ lại không được đãi ngộ như dị thế?”

Mặc dù Hạ Chiêu tự nhận “siêu cấp đẹp trai” nhưng giọng điệu rất nhẹ nhàng, như bạn bè đùa nhau vậy, không làm người ta thấy phản cảm.

Trương Tiểu Mạn sửng sốt:

– “Đãi ngộ gì cơ?”

Hạ Chiêu hất hất cằm về phía Dịch Thời:

– “Xấu hổ nè.”

Trương Tiểu Mạn cười bảo:

– “Lần đầu tiên gặp cậu tớ cũng ngại ngùng mà. Đúng không Phàm Phàm?”

Từ Mộng Phàm:

– “Ể? Có hả?”

Trương Tiểu Mạn:

– “Có chứ! Từ Mộng Phàm bồ đừng có mà giả bộ không nhớ!”

Hà Sùng Sơn cũng tham gia, phân tích nghiêm túc ra trò:

– “Trai đẹp cũng phân loại hình nữa. Anh Chiêu là kiểu làm người ta lớn gan muốn hò hét [Hạ Chiêu CẬU ĐẸP TRAI QUÁ Hạ Chiêu AI NỚP DU!]. Còn Dịch Thời á hả, cậu ấy đẹp trai ngược lại khiến người ta có nề có nếp hơn trước mặt cậu ấy đó.”

Hạ Chiêu quay sang ngạc nhiên nhìn cậu ấy:

– “Ớ, nhìn không ra đó. Hà Đại tiên không chỉ xem tướng mà còn nghiên cứu cái này nữa à.”

Hà Sùng Sơn là chủ lực của đội tuyển nên thường phải phân tích chiến thuật của đối thủ. Mấy lần tính trúng phóc nên từ đó trong đội trước trận đấu hay chọc “Hà Đại tiên tính cái quẻ coi”. Dần dà mọi người cũng gọi “Hà đại tiên” theo.

Hà Sùng Sơn:

– “Đương nhiên nào phải tớ, Lưu Hiểu Vân đấy. Nhỏ còn bảo là ví dụ như hai người cậu chơi bóng rổ siêu ngầu đẹp rồi đám nữ sinh hô cố lên này. Hạ Chiêu mà nhìn sang là mấy nữ sinh chắc chắn sẽ cổ vũ lớn hơn, còn Dịch Thời nhìn thì mấy cổ muốn hoảng hồn đó.”

“Chưa chắc à. Lần đầu tiên tớ thấy Hạ Chiêu đã hết hồn luôn. Thấy cái cậu bạn này mắt gì mà đẹp quá trời. Tớ mà đứng cạnh cậu ấy là xấu hổ lắm, tự thẹn không bằng người.” Tả Nhuế nói.

Hạ Chiêu:

– “Chờ một chút. Có mỗi mắt đẹp thôi hả?”

Tả Nhuế lập tức đổi giọng:

– “Đẹp hết đẹp hết. Chỗ nào cũng đẹp. Đứng cạnh thôi cũng xấu hổ.”

Từ Mộng Phàm như nhớ tới gì đó:

– “Hồi năm lớp 10 Hạ Chiêu chưa lớn xinh lắm đó. Được giáo viên chọn vai nữ chính vở kịch tiếng Anh xong còn được mấy bạn bên lớp khác qua hỏi bạn nữ xinh xinh đóng kịch ấy tên gì nữa kìa.”

Hạ Chiêu không tin được mở to mắt:

– “Không phải chứ Từ Mộng Phàm. Bộ cậu uống nước dừa cũng say hả, sao chuyện đó mà cậu cũng kể?”

Khương Lâm vui vẻ giơ tay hùa theo:

– “Tui làm chứng nè. Hồi Hạ Chiêu mới chuyển tới khu phố tụi tui đúng là còn lùn lắm. Tui toàn tưởng nó nhỏ hơn tui mấy tuổi không à. Chẳng bao lâu tự nhiên nó còn cao hơn tui luôn, cái về sau toàn đè bẹp tui… uầy đau lòng quá.”

“Hồi nhỏ tớ cũng lùn lắm. Ngày nào cũng bị chị tớ đè ra nhà đánh rồi cũng tự nhiên cao vóng lên…” Hà Sùng Sơn nói.

Khương Lâm lập tức nói chêm vào:

– “Nhưng vẫn bị đè ra nhà ăn đánh mỗi ngày.”

Mọi người cười vang, bầu không khí lập tức trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.

Chủ quán mang đồ nướng chín tới lên bàn.

Hạ Chiêu đẩy đẩy mấy dĩa đồ nướng trước mặt Dịch Thời chừa ra khoảng trống:

– “Ông chủ ơi, đĩa ít cay để bên này.”

Nhác thấy ánh mắt của Dịch Thời nhìn cậu, Hạ Chiêu giải thích:

– “Lớp phó gọi riêng cho cậu vài món nướng ít cay đó.”

Dịch Thời nhìn lướt qua Đỗ Sĩ Kiệt, nhưng rất nhanh tầm nhìn lại quay về phía Hạ Chiêu:

– “Cảm ơn.”

Đỗ Sĩ Kiệt xua xua tay:

– “Không cần cảm ơn. Nên làm thôi.”

Hà Sùng Sơn ngó ngó Hạ Chiêu ra hiệu, ngó tới độ mắt lé đến nơi. Cuối cùng Hạ Chiêu mới hắng giọng một cái trong nỗi mong mỏi của cậu ấy:

– “Anh Dịch này, có một bạn lớp phó thể dục cứ nhờ vả tớ mãi. Cậu ấy muốn hỏi cậu…”

Dịch Thời như thể rất bất ngờ khi Hạ Chiêu gọi mình là anh Dịch, khóe môi nhếch lên rất nhẹ.

Hạ Chiêu nghĩ bụng, biểu cảm gì vậy? Mình là giúp cậu ấy nhanh chóng hòa đồng với tập thể mới bỏ công như vậy đó chứ?

Hạ Chiêu trừng cậu ấy một cái, nói tiếp:

– “Cậu có muốn góp sức vào tập thể lớp giành “Cúp Trường” môn bóng rổ không?”

Sợ Dịch Thời nghe không hiểu, Hà Sùng Sơn lập tức giải thích:

– “Lớp mình có đội bóng tạm thời rồi, 5 cầu thủ chính cũng ổn lắm. Nhưng vấn đề lớn nhất của lớp mình so với mấy lớp khác là chiều cao, nếu có một người cao ráo áp trận là quá tốt.”

“Anh Dịch này, mấy người trong đội cậu có quen hết đấy. Có Hà Đại tiên, tui nè, anh tui nè, có thêm mấy người bên kia nữa.” Khương Lâm phụ họa.

Hạ Chiêu nhấn mạnh:

– “Tớ chỉ là dự bị thôi.”

Thực ra Hạ Chiêu chơi bóng rổ cũng được, nhưng cậu lười với không thích cảm giác đổ mồ hôi cho lắm. Không cần thiết thì không vào sân, khối KHTN không thiếu nam sinh chơi bóng rổ mà. Có điều lên sân thi đấu chính thức thì cao ráo khá có ưu thế hơn, Hạ Chiêu hay bị Hà Sùng Sơn nhét vào lắm.

Hà Sùng Sơn nói một cách nghiêm trang:

– “Cậu là vũ khí bí mật chuyên nhắm vào cái thể loại như tgd kia kìa.”

Dừng lại một lúc rồi bổ sung:

– “Nếu chúng ta vào được gặp lớp C11.”

Hạ Chiêu thở dài:

– “Cậu cũng thiện lương quá ha. Sao mà còn tin tgd vào sân rồi còn có nhân tính nhớ tớ là anh nó cho được chứ?”

Tgd mà chơi bóng rổ chỉ có một từ “Điên” thôi. Đó quả thực là con ngựa hoang thoát cương, hoành hành toàn trường không ai kéo cho lại.

Hà Sùng Sơn cười phá:

– “Có nhân tính không tớ không biết, nhưng cậu ta không dám húc bay cậu đâu. Không là về chú…”

Cậu làm động tác cắt cổ.

“Nó mà nghĩ được nhiều như vậy thì nó đã không phải tgd rồi.” Hạ Chiêu nhắc nhở.

Thấy Dịch Thời vẫn rủ mắt như còn đang suy nghĩ, Khương Lâm nói đùa:

– “Cậu mà không đi là không ai giúp anh tui vượt khó đâu á.”

Nếu như Dịch Thời không tới, Hà Đại tiên sẽ được thế đẩy Hạ Chiêu lên đi đoạt rổ thôi.

Dịch Thời tạm dừng một lúc, nhìn lướt qua Hạ Chiêu. Hạ Chiêu cũng không biết vì sao, rõ ràng dự cảm cậu ấy sẽ gật đầu ngay tích tắc lại vô thức lên tiếng cắt ngang:

– “Việc này không vội. Cậu cứ suy nghĩ cho kỹ hẵng trả lời Hà Đại tiên. Giờ thì ăn cái đã.”

Hà Sùng Sơn giơ lon bia trên tay:

– “Phải đó phải đó. Dịch Thời, dù thế nào đi nữa thì mời cậu trước một ly này.”

Dịch Thời không uống, tiện tay cầm lấy nước dừa trước mặt Hạ Chiêu rồi cụng một cái với cậu ta. Sau đó mới trả lại Hạ Chiêu.

Hạ Chiêu:

– “?”

Đỗ Sĩ Kiệt vừa không chơi hoạt động thể thao vừa không đủ cao vẫn luôn không có cơ hội chen vào nói, thấy họ có vẻ sắp kết thúc đề tài này rồi mới nhân đó cắt ngang:

– “Rồi rồi bác Hà. Đừng nói cái này nữa, nữ sinh người ta đang ở đây, nghe mấy cậu nói cái này chán lắm.”

“Có chán đâu. Sẵn tụi này tìm hiểu tình hình địch cho lớp luôn.” Trương Tiểu Mạn nói.

Từ Mộng Phàm thở dài:

– “Lớp mấy cậu đã thiệt. Mấy thầy cô tụi tớ không muốn chúng tớ dành thời gian quá nhiều vào trận bóng rổ. Tuy không nói thẳng nhưng cảm giác thầy ấy cực kỳ mong chúng tớ nhanh nhanh bị loại nhanh nhanh quay về học hành thôi ấy.”

Trương Tiểu Mạn cũng thở dài theo:

– “Đúng đó. Hôm nay tổ trưởng chuyên môn mới phê bình lớp tụi tớ bảo là quá lười nhác.”

Đỗ Sĩ Kiệt:

– “Ồ mấy cậu là lớp A nên mấy thầy cô nghiêm khắc hơn thôi mà. Nhắc mới nhớ hôm nay Hạ Chiêu cũng bị tổ trưởng chuyên môn phê bình. Cậu ấy đúng là tráng sĩ thật, cũng dám lo ra trong giờ của tổ trưởng chuyên môn mới tài. Gọi mãi cậu ấy chẳng nghe, giáo viên nổi bão tại chỗ luôn.”

Hạ Chiêu có hơi bó tay luôn, cái hay không nói nói cái dở cũng thôi. Cái giọng điệu trào phúng loáng thoáng đắc ý là sao vậy ta?

Lớp 1 của Từ Mộng Phàm với lớp 3 học chung giáo viên hóa nên cũng biết cô như thế nào.

Từ Mộng Phàm lập tức lo lắng nhìn về phía Hạ Chiêu:

– “Hở? Thế sau đó thì sao?”

Hạ Chiêu nhún vai:

– “Cô bảo sẽ ghé tiệm của mẹ tớ.”

“Hah, mẹ cậu chứ có phải mẹ tui đâu, dì không mắng cậu. Giáo viên Hóa có đi nói rằng cậu lo ra trong giờ học thì chắc dì chỉ nói ‘Cục cưng ơi dạo này có phải con gặp chuyện gì phiền lòng không con? À suy nghĩ vu vơ vậy thôi hả, thế thì mẹ yên tâm rồi’.”

Hạ Chiêu cầm khăn ướt quăng qua, Khương Lâm làm lố la đau.

Hà Sùng Sơn cảm thán:

– “Tại sao mẹ Chiêu Nhi gọi nó cục cưng còn mẹ tớ gọi thẳng luôn là nhóc thúi lõi con vậy.”

Tả Nhuế:

– “Cậu thì thôi chứ tớ là con gái mà từ bé tới giờ ba mẹ tớ còn chưa gọi tớ cục cưng lần nào đây nè.”

Hạ Chiêu giải thích:

– “Bây giờ mẹ tớ cũng không gọi tớ cục cưng nữa mà.”

Khương Lâm phá đám:

– “No! No! No! Mọi người không biết thôi chứ tui mấy hôm anh tui nghỉ ốm tui có đi thăm ấy, dì vừa về đã lo lắng bảo ‘Cưng à hôm nay mẹ vừa nghĩ chuyện con ngã bệnh ở nhà một mình là mẹ không làm ăn gì được luôn. Chỉ muốn về nhà chăm con thôi’.”

Mọi người chẳng rõ là ngưỡng mộ hay ngạc nhiên sụt sịt một tiếng, Hạ Chiêu hơi ngại ngùng cố ý uống miếng nước dừa.

Đỗ Sĩ Kiệt đảo mắt nhìn cậu ấy, nói với giọng nghiêm túc:

– “Dì là quá nuông chiều Hạ Chiêu rồi. Con trai không nên cưng quá, mẹ chiều con hư. Thời nay có từ nào ấy nhỉ, đúng rồi mommyboy.”

Khương Lâm với tgd là bạn từ nhỏ, sau này là bạn tốt với Hạ Chiêu. Bình thường hay qua nhà họ chơi, cũng quý Lbl dịu dàng nhỏ nhẹ nên lập tức xùy một tiếng:

– “Thôi đi, bộ cậu ghen tị với anh tui ha gì, sao con trai không được cưng? Thì ra con trai phải ăn gậy mỗi ngày mới được à.”

Đỗ Sĩ Kiệt ghét nhất từ “ghen tị”, không biết do say hay bị trúng tim đen mà tức giận xông thẳng lên não, gần như bật thốt:

– “Ghen tị ư? Tôi mà ghen tị Hạ Chiêu ư? Tôi ghen tị cậu ta cái gì? Ghen tị thành tích học tập kém hay ghen tị gia cảnh nghèo hay ghen tị mẹ cậu ta tái hôn?”

Khương Lâm không ngờ cậu ta lại nói vậy, sửng sốt một cái rồi mắng:

– “Đờ mờ? Bố tổ sư cái thằng Đỗ Sĩ Kiệt này có phải úng não không?”

Nói rồi vô thức quay sang nhìn sắc mặt Hạ Chiêu.

Trái lại Hạ Chiêu không có vẻ là tệ, chẳng qua không còn vui cười nữa. Cặp mắt đen tuyền nhìn thẳng Đỗ Sĩ Kiệt, trông lạnh lùng đến lạ.

Dịch Thời ngồi cạnh cậu ấy hơi hơi nhăn mày, gương mặt không biểu cảm mọi ngày trông lạnh lùng hơn.

Hà Sùng Sơn kịp thời lên tiếng:

– “Đỗ Sĩ Kiệt ông uống nhiều rồi, xin lỗi Hạ Chiêu nhanh nào.”

Cậu bạn ngồi cạnh cậu ta cũng nói:

– “Lớp phó nãy giờ uống cũng nhiều rồi nên chắc là say. Anh Chiêu đừng tính toán với cậu ấy ha, lớp phó? Lớp Phó? Xin lỗi anh Chiêu đi mà.”

Đỗ Sĩ Kiệt vẫn không nhúc nhích, hơi ngước đầu như tráng sĩ. Cậu ta không bỏ qua vẻ ngạc nhiên, xấu hổ và có chút trách cứ của các bạn xung quanh. Họ đều đứng về phía Hạ Chiêu, ý thức được điều này khiến Đỗ Sĩ Kiệt càng tức tối và không cam lòng hơn.

Tại sao lúc nào Hạ Chiêu nói gì làm gì cũng có người hùa theo? Vì sao luôn có người đứng ra nói đỡ cho cậu ta? Vì sao Hạ Chiêu muốn là kéo bè kéo bạn được, ai cũng muốn làm bạn với cậu ta? Rốt cục cậu ta có gì tốt chứ? Tại sao Hạ Chiêu là bảo bối là đương nhiên, dễ dàng thu hút ánh mắt của mọi người và mọi người ai cũng vây quanh cậu ta hả? Còn mình… Cậu phải tốn bao công sức, lấy cớ sinh nhật mình mới lôi kéo những người này ngồi chung một bàn, nhưng bây giờ đã bị Hạ Chiêu phá hỏng hết.

Tại sao Hạ Chiêu lại đáng ghét như vậy? Đỗ Sĩ Kiệt nhìn chằm chằm Hạ Chiêu, thậm chí còn sinh ra một loại oán hờn “Đã sinh Chiêu cớ sao còn sinh mình” mà không khỏi siết nắm đấm.

Hạ Chiêu cũng nhìn Đỗ Sĩ Kiệt đăm đăm, so với vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi đó cậu có vẻ bình tĩnh hơn hẳn.

Không biết là nhờ cách dạy dỗ lễ độ từ bé đã ăn sâu vào máu hay cậu vốn tốt tính, Hạ Chiêu không thích làm người ta khó chịu, không thích nhìn người khác xấu hổ quẫn bách. Không thích làm xấu mặt người ta, không thích cách nổi khùng thất lễ để xả nỗi lòng, như thế là hết sức ngu xuẩn. Nhưng cậu thật sự không phải dạng hiền lành gì, và không rộng lượng mà chỉ nhiều khi không muốn vạch trần thôi. Dù sao thì duy trì thái bình ngoài mặt có thể giảm bớt rất nhiều chuyện phiền phức.

Hạ Chiêu cho Đỗ Sĩ Kiệt hẳn 30s tròn mới nói từng chữ:

– “Đỗ Sĩ Kiệt, cậu có thể nói điểm tôi tệ, nhà tôi nghèo. Nhưng cậu không được phép nói chuyện mẹ tôi tái hôn. Sáng tôi không so đo với cậu, không ngờ cậu được được đằng chân lấn đằng đầu. Tôi no rồi, xin phép.”

Nói rồi, Hạ Chiêu không chút chần chừ cầm cặp lên, nghĩ ngợi lại nói với Khương Lâm và Hà Sùng Sơn:

– “Chốc nữa mấy cậu nhớ dẫn mấy nữ sinh lên xe rồi hẵng về.”

Khương Lâm lập tức gật đầu lia lịa:

– “Ừa ừa ừa.”

Hạ Chiêu vẫy vẫy tay, xoay người đi thẳng.

Yên tĩnh một hồi, Dịch Thời đứng dậy:

– “Tôi cũng đi trước.”

Chân dài sải bước, cậu đi về phía Hạ Chiêu đã đi.

Hai người đi được chục bước Khương Lâm mới như vừa hồi hồn:

– “Hồi sáng nay? Hồi sáng nay có chuyện gì sao?”

Đỗ Sĩ Kiệt làm người duy nhất biết chuyện mím chặt môi, không lên tiếng.

Hà Sùng Sơn nhìn lướt qua Đỗ Sĩ Kiệt, chậm rãi nói:

– “Lớp phó, hồi nãy cậu cũng quá đáng. May mà Hạ Chiêu tốt tính chứ mà tgd xem, có khi đã vung nắm đấm rồi. Mai giờ nào đó được thì xin lỗi cậu ấy hẳn hỏi đi.”

Đỗ Sĩ Kiệt cuối cùng mới mở miệng nói cứng:

– “Tới thì tới, tôi mà sợ cậu ta à?”

Hà Sùng Sơn tạm dừng một lúc, mắt nhìn tướng tá nho nhã với thân hình gầy nhom của Đỗ Sĩ Kiệt, không nói gì nữa.

Chung Nguyên lớp phó đời sống ngày thường cũng thân với Đỗ Sĩ Kiệt vỗ vỗ vai cậu ta:

– “Lớp phó có lẽ uống nhiều nên say không tỉnh táo. Tôi giúp cậu ấy tỉnh rượu, Hà Đại tiên cậu cũng khuyên Hạ Chiêu ha. Mọi người là bạn cùng lớp đừng có như vậy. Hạ Chiêu cũng kỳ, sao lại thẳng đuột ra thế chứ, chẳng cho chút mặt mũi nào.”

Khương Lâm thẳng tính, đảo trắng mắt:

– “Khuyên anh tui á? Anh tui làm sao cơ? Ông có bị gì không vậy? Say rồi là muốn nói gì thì nói à? Say sao không đi cướp nhà băng luôn đi?”

Tả Nhuế gõ gõ bàn:

– “Thôi cãi nhau đi. Giờ cũng không còn sớm nữa, mọi người ăn xong thì về.”

Cho nên không còn ai mở miệng nữa.

Cả quán nướng đều vô cùng náo nhiệt, dường như tất cả mọi người ai cũng đang chuyện trò rôm rả. Bàn kế bên cũng là 6 học sinh trung học không biết đang nói cái gì mà chốc chốc lại cười một tràng. Chỉ có bàn họ là im ắng một cách đột ngột.