Bật nhạc luôn hộ tớ

Chương 2

THPT P chia làm 2 khu học tập, một khu của khối 11, một số lớp 12 và phòng làm việc của giáo viên, một khu của khối 10 và các lớp 12 còn lại. Phân chia như vậy, nên lớp 10B ở cạnh lớp 10C.

Tôi run run cầm máy điện thoại, cứ đứng dậm chân mãi bên ngoài 10C không dám vào.

“Tìm Trạch Dương à?” Đằng sau bỗng vang lên một giọng nữ quen quen.

Tôi xoay người, đối phương tóc ngắn, miệng nhỏ nhắn đang cười – Nhung – người đạt điểm cao nhất trong đợt casting vừa rồi.

“À, thì là…” Tôi hơi lúng túng, tự nhiên không nghĩ ra bất cứ lí do chính đáng nào để gặp người kia.

“Tao cũng đang tìm nó đây, để tao gọi nó ra.” Thật may Nhung không hỏi lí do, rất tự nhiên đi thẳng vào lớp 10C.

Không lâu sau, có người mở cửa, Trạch Dương bước ra.

Dáng người mảnh khảnh, người khoác áo xanh rêu, vô ưu vô lo, tay cầm điện thoại, cúi gằm mặt, lâu lâu mới ngẩng lên nhìn đối phương.

Cậu không hề để ý đến tôi đang đứng ngay đó, chỉ đứng một chỗ dựa lưng vào tường, lắng nghe Nhung nói chuyện.

“Tịnh, quay đi” Từ bao giờ, Hương đã đứng ngay cạnh, huých khuỷu tay tôi rồi nhướn mày về phía Trạch Dương.

Tôi im lặng, hai khóe miệng dần nhếch lên, từ từ giơ điện thoại.

Trạch Dương vừa quay vào lớp, tay chống lên cửa, đang nói chuyện với ai đó.

“Dương”

Trạch Dương, theo phản xạ tự nhiên, hướng mặt về phía người gọi.

Cậu hơi ngạc nhiên nhìn tôi, đảo mắt, sau đó nhìn thẳng vào ống kính máy quay, cười thành tiếng.

Để không khí bớt phần ngượng gạo , tôi quay thêm về Nhung rồi mau chóng “rút quân”.

Hương nhảy chân sáo, cười cười trêu chọc tôi rồi chạy về lớp trước.

Tôi mỉm cười, cái đảo mắt vừa rồi của Trạch Dương, là nhìn Hương.

__________________

“Tao thấy bình thường mà. Không có gì đặc biệt.”

“Mày nhìn nụ cười đó mà không có gì đặc biệt á.”

Trở về từ buổi casting, tâm trí tôi vẫn không thể ngừng nhớ tới nụ cười kia.

Như đã hứa, tôi đưa video của buổi casting cho Hương và Linh xem. Nhưng khi đến phần của Trạch Dương, vẻ mặt của hai đứa lại cực kỳ bình tĩnh.

Tôi dở khóc dở cười, phản ứng hóa học giờ cũng lựa chất nữa hả?!

“Tịnh muốn biết info không? Tao có đấy.” – Hương cúi cúi cầm điện thoại.

“Bạn này nổi tiếng đến thế à?”

“Không phải mày cũng biết sao?” – Hương kinh ngạc, hỏi lại tôi.

“Sao lại biết? Hôm nay là lần đầu…”

Tâm trí bất chợt ùa về một đoạn kí ức ngắn cách đây vài tuần…

Tháng 10 năm 20, 10B.

Tôi cầm gói bim bim vừa mua dưới canteen để nghiêng nghiêng về phía bên cạnh. Hương đối điện thoại sang tay còn lại, tay tự nhiên lấy một miếng ăn.

“Cậu có thể cho tớ xin info được không?”

Hương và tôi cùng ngước lên, trước mặt là vài bạn nữ, bạn gái đứng phía trước dáng người nhỏ nhắn, đeo kính tròn, trông rất đáng yêu.

Hương ngạc nhiên, tay bỏ điện thoại xuống, tròn mắt nhìn “hội chị em” trước mặt.

Biết ý, tôi lập tức đứng dậy tránh đường một chút.

Khoảnh khắc rời khỏi đám đông, tôi bỗng nhìn thấy một bóng người lấp ló ở cửa sau lớp 10C.

Tôi không nhớ rõ người đó như thế nào, nhưng chắc chắn có người đứng đó. Giây phút đó, không hiểu vì sao trong đầu tôi lại có một suy nghĩ thoáng qua –

Người này mới thực sự là người thích Hương?

“Trạch Dương xin info tao mà.”

Tôi quay qua Hương, nghe rõ từng chữ cô bạn nói. Được rồi Nhã Tịnh, mày nhớ lại đúng chuyện lắm.

Vậy coi như xác định người đứng ở cửa sau hôm đó, chính là Trạch Dương. Cũng coi như, cậu ấy có người mình thích rồi.

________________

Kết quả casting được đăng sau khi kết thúc cast hơn một ngày, thu hút lượng tương tác lớn nhất từ khi thành lập trên fanpage, trở thành chủ đề bàn tán khắp nơi trong trường.

Câu lạc bộ bắt đầu bước vào tập luyện cho Lễ Meeting 20/11 – Chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam của trường, đồng thời cũng tìm kiếm những hoạt động địa phương. Ai nấy đều háo hức, mong chờ lần đầu tiên được sinh hoạt câu lạc bộ.

Để lựa chọn bài nhảy, chủ tịch quyết định tổ chức cuộc họp và tập sớm, đồng thời cũng là lần đầu tiên tất cả thành viên chính thức gặp nhau.

Tôi có việc bận, nên xin phép đến muộn một tiếng.

Lúc đó đã là đầu tháng 11 rồi, nhưng trời lại rất nóng. Tôi mặc kệ là do biến đổi khí hậu hay cái gì nhưng cuối hè mà nắng chang chang cả ngày, câu lạc bộ cũng chưa bố trí được phòng tập, chỉ có thể hẹn nhau ngoài trời. Đường bê tông bị ánh nắng chiếu thẳng xuống tỏa nhiệt lớn, lâu lâu lại có người ra ngoài hắt một chậu nước giảm bớt nhiệt.

Muộn một tiếng, nhưng trên đường đến chỗ tập, tôi vẫn ghé một tiệm tạp hóa.

“Cô cho cháu 10 cái kem ạ!”

“Có ngay!”

Tôi bước vào, nói ngay với chủ tiệm, rồi vớ lấy chai nước đá trên bàn áp lên mặt.

Nói là mua kem cho câu lạc bộ, thật ra là để tán trai!

Vừa nghĩ tới trong đầu lại nhảy ra nụ cười của Trạch Dương, tôi ho khan rồi trả tiền, mau chóng rời quán.

“Uầy kem!!”

“Yêu Tịnh.”

“Tịnh ngầu quá!”

Tôi đặt túi kem lên sân khấu, mọi người lập tức tụ lại, ai nấy đều mướt mát mồ hồi, mau chóng bóc kem ra, miệng không ngừng “tỏ tình” tôi.

Trạch Dương mỉm cười, lại gần lấy kem, rồi “tiện thể” còn quay sang tôi cười một cái.

“Ngọt quá, tao không thích socola lắm.” Có người nhân lúc vui liền thả một câu đùa.

Tôi trợn mắt, lập tức quay lại hùa theo, “tao thích, tiền tao mà ơ”

Cả đám cười sặc sụa với trò đùa vớ vẩn của tôi. Trạch Dương nghiêng người, cười thành tiếng, sau đó cúi mặt xuống, không thể ngừng lại.

Tôi ngẩn người, rồi bật cười.

Hờ, thu hút sự chú ý thành công.

Ăn kem xong, mọi người quay về luyện tập, giống như thực tập sinh sắp được ra mắt, ai ai cũng khí thế hừng hực, không hề nao núng.

Tôi thu gọn vỏ kem, khóe môi giương lên, một ý nghĩ bao lâu chưa từng xuất hiện bỗng xẹt qua –

Thật muốn nhảy quá!

9h sáng, tôi một tay cầm bút đánh dấu những hoạt động âm nhạc của địa phương đã gọi điện xin tham gia, tay còn lại cầm cốc nước uống. Trên bàn giấy tờ lẫn lộn, mà cái nhiều chữ nhất, chính là “Lễ meeting kỷ niệm 20 tháng 11.”

Theo sự chỉ đạo của bên trường, tôi sẽ dẫn chương trình cho lễ Meeting lần này. Chuyện này tôi không hẳn là cự tuyệt, chỉ là việc sắp xếp và xử lí một số tình huống ngoài dự kiến rất phiền phức, nếu tránh được thì cứ tránh, còn không thì cứ hoàn thành đúng phần mình cho xong.

“Dạ vâng, em cảm ơn ạ. Mong chị sẽ sắp xếp ạ!” Tôi vội vã cúp máy, đây là cuộc gọi thứ 3 thành công. Nếu như không có gì đột ngột, CZM sẽ có một tiết mục nhỏ trong hoạt động lớn của các cửa hàng trên toàn thành phố tuần tới.

Tiếng điện thoại có thông báo tin nhắn “tinh” một cái. Tôi đặt cốc nước xuống, đóng nắp bút rồi cầm điện thoại lên:

Tuấn (chủ tịch): “Chiều có đi sinh hoạt câu lạc bộ không?”

Tôi nhướn mày, không phải đã quyết định đi từ hôm qua rồi sao?

Tôi: Có a.

Tuấn (chủ tịch): “Vậy nhớ tải nhạc về để dễ điều chỉnh nhé.”

Rep một câu “Ừ”, tôi thả điện thoại xuống, tiếp tục lập kế hoạch biểu diễn sắp tới.

1h30 chiều đó, toàn đội tập hợp.

Phòng tập nằm ở ngay ngoài đường lớn, lại còn là nơi từng đến tập tiết mục văn nghệ của lớp nên tôi không tốn thời gian tìm kiếm. Nơi đây khá rộng rãi, phù hợp với số lượng người ở câu lạc bộ.

Tôi thả cặp sách xuống, dù là đi sinh hoạt câu lạc bộ, nhưng 4h tôi có lớp học thêm nên đã xin phép về sớm.

Một lúc sau, Trạch Dương và Nhung đến, hai người đi cùng một xe. Cậu ấy bước vào, đảo mắt nhìn một lượt. Đợi đến khi dừng lại trên người mình, tôi cười, đưa tay vẫy chào cậu ấy.

Trạch Dương vẫn trưng ra bộ mặt lãnh đạm như vậy, giơ ngón cái tạo dấu “like” rồi tiến vào giữa phòng, tìm đại một chỗ vắng người cùng Nhung ngồi xuống.

Buổi tập diễn ra rất vui vẻ, hầu hết mọi người đều hướng ngoại nên không khó để hòa nhập với nhau. Mới đầu còn đôi chút ngại ngùng, nhưng càng về sau tiếng trêu chọc lại càng nhiều, đôi lúc còn lấn át cả tiếng đếm nhịp của đội trưởng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi liếc qua, lập tức ra dấu dừng nhạc. Là bên Ban tổ chức hoạt động gọi tới.

Tôi nhấc máy, chào hỏi vui vẻ, nhưng bên kia đường dây, giọng nói có vẻ không ổn lắm.

“CZM chỉ là câu lạc bộ mới lập, hoàn toàn không có tiếng tăm, vậy mà lại xin biểu diễn ở hoạt động lớn như vậy. Học sinh bây giờ muốn làm gì thì làm à?”

Tôi nín bặt, các thành viên cũng lặng im. Một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Cháu cảm ơn ạ. Làm phiên rồi.” Sau đó lập tức dập máy.

Hoạt động đầu tiên bị hủy bỏ, CZM sẽ ra mắt lần đầu tại trường.

Tôi chán nản, ngửa đầu ra sau. Tuấn mỉm cười, lạc quan an ủi: “Không sao, sau này chúng ta nổi tiếng một chút, sẽ nhận được nhiều lời mời hơn. Cố gắng lên, cố gắng lên.”

Tôi mỉm cười. Sau đó bừng tỉnh, đây chỉ là chuyện câu lạc bộ, không liên quan đến mình.

3 rưỡi chiều, bên ngoài có người gọi cửa.

Tôi chạy ra mở cửa, là Hương. Cô bạn đến gọi cô đi học, tiện thể xem câu lạc bộ tập một chút.

Trạch Dương đang ngồi xem điện thoại, nghe thấy tiếng Hương thì lập tức xoay người qua nhìn, sau đó đứng dậy tập tiếp cùng mọi người. Động tác nhanh nhẹn, rất tự nhiên len qua đám người đứng đúng vào vị trí của mình.

Tất cả đều lọt vào mắt, tôi xoay người nhìn ra bên ngoài, ánh mắt trùng xuống, thở dài một cái.

“Không, Trạch Dương không thích tao đâu. Mọi người nói trông tao có nét giống người ngày xưa Trạch Dương thích thôi.”

Tiếng kim đồng hồ tích tắc trong không gian tĩnh lặng, 1h sáng, tôi nằm trên giường, khuôn mặt mơ hồ, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì.

Cái cảm giác này là cái con khỉ gì đây?

Nhã Tịnh, mày mới vào trường được 2 tháng thôi.

Mày mới gặp cái tên Trạch Dương đó vài lần thôi!

“…”

Thật sự hết hiểu nổi chính mình mà!

Tôi vắt tay lên trán, hết nằm rồi ngồi, cuối cùng bị chính suy nghĩ của mình đánh gục, ngủ lúc nào không hay.

Lúc này, điện thoại sáng đèn thông báo –

Trạch Dương đã đồng ý lời mời kết bạn của bạn.