Bật nhạc luôn hộ tớ

Chương 7

Sáng hôm sau, không khí ẩm ướt, trời đầu đông mây mù phủ kín, vệt nắng nhạt nhòa in trên kính cửa sổ vẫn còn ướt nước mưa đêm qua.

Tôi thức dậy, cầm điện thoại kiểm tra đồng hồ, rồi rời giường.

Buổi lễ Meeting của trường, đếm ngược một ngày.

Thật ra khoảng thời gian để tôi chuẩn bị tài liệu chương trình khá dư dả, nhưng vấn đề chính là ở chỗ, tôi nghĩ mình có thời gian. Trì hoãn quá nhiều ngày, cuối cùng chỉ có thể dốc hết sức lực chạy hết lịch trình trong một buổi sáng.

Nhưng chuyện này vừa hay phù hợp với kế hoạch của tôi.

Một Nhã Tịnh ngày nào cũng sáng thì lảng vảng trước mặt, tối lại nhắn tin hết chuyện này đến chuyện khác, đi đến đâu nhìn thấy mình cũng chào hỏi ầm ĩ, tan học lại chờ để cùng nhau về, nếu đột nhiên một ngày không còn xuất hiện nữa, Trạch Dương sẽ cảm thấy như nào?

Hoàn thiện tất cả mọi việc vào giờ ra chơi cuối cùng, tôi bước vào lớp mình, nặng nhọc ngồi xuống, rồi gục mặt xuống bàn, nghỉ ngơi một chút. Tôi thực sự đã chạy cả ngày rồi.

“Ơ nay Tịnh không sang chỗ Dương à”

Tôi ngẩng đầu, phát hiện Hương đã trở về chỗ ngồi của mình – ngay bàn trên tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, giọng có chút giận dỗi: “Đã vào lớp rồi à?”

“Ừm vào rồi.” Hương đưa tay cầm cái điện thoại dưới ngăn bàn, không quên hỏi một câu, “Sao không sang chỗ Dương?”

Tôi phì cười, chuyện này cũng bị phát hiện.

“Không sang, cho Dương nhớ.”

“…” Hương như vừa bị cho ăn một thìa đầy cơm, nhất thời cứng họng, sau cùng mới nói, “Chà, chiêu khẳng định vị trí à?”

Cả mục đích cũng bại lộ, tôi mỉm cười, không đáp lại.

Vì để chuẩn bị cho buổi diễn sáng mai, buổi chiều chúng tôi được nghỉ.

Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ chủ động nhắn tin cho Trạch Dương đâu. Kế hoạch này là để bạn học Trạch Dương chủ động nhắn tin một lần cho tôi.

Nếu cậu ấy để ý, chắc chắn sẽ nhắn. Còn nếu không, thì sẽ đợi tiếp.

Tôi thở dài, hai tay chống nạnh, hết nhìn đống áo dài trước mặt lại nhìn xuống bản thân. Đang yên đang lành, đột nhiên chủ nhiệm gọi điện nói dẫn chương trình phải chuẩn bị áo dài. Từ trước đến giờ, áo dài chỉ có dịp Tết tôi mới mặc, mà có cũng chỉ là áo dài cách tân, tà ngắn, lại còn mặc cùng với váy, che được rất nhiều khuyết điểm. Bây giờ đã là lính mới, lần đầu tiên đứng trước toàn trường, thế mà lại còn mặc áo dài.

Tôi đưa tay đỡ trán, biết thế ngày trước đã giảm cân chăm chỉ, giờ có phải đỡ khổ không?!

Lại có thông báo tin nhắn, tôi chán nản, tay với cái điện thoại trên giá sách, nhập vân tay.

Trạch Dương: “Chiều có đi học không?”

Tôi đứng hình, nhìn chằm chằm dòng tin nhắn trước mắt. Câu từ vỏn vẹn 5 chữ, không thừa không thiếu, cũng không có ý nghĩa nào khác, nhưng lại được tôi “nhai” suốt gần hai phút.

Thật sự chủ động nhắn tin này!!

Trạch Dương không phải người hay nói chuyện phiếm, hàng ngày toàn là tôi chủ động tìm cậu ấy nói chuyện. Trạch Dương rất ít khi phản ứng lại người khác, có chuyện gì quan trọng mới nói, còn lại đều không quan tâm. Cậu ta cũng không để ý thời gian biểu của người khác, luôn dựa vào những chuyện thường ngày mình làm để dự đoán đối phương đang làm gì.

Một Trạch Dương như vậy, lại đang hỏi tôi buổi chiều có đi học không?!

Bây giờ phải trả lời thật bình tĩnh, giống như mình đang dần tách khỏi đối phương vậy.

Tôi đáp, “Không”.

Trạch Dương lập tức xem tin nhắn. Tôi nhìn dấu ba chấm hiển thị đang nhập trên màn hình, tay run run. Mãi sau tôi mới phát hiện chiếc áo mình cầm trên tay đã bị vò nát tò lâu.

Qua một lúc lâu, đoạn tin nhắn thông báo “tin nhắn mới nhất”.

Trạch Dương: “Thật ra hôm nay có đợi nhưng không thấy Tịnh sang.”

Tôi nhoẻn miệng cười, sau đó không kiềm chế được, ngã xuống giường, lăn qua lăn lại, sung sướng tột cùng.

Kế hoạch đại thành công!!

Tôi đáp lại, “Hôm nay bận chút chuyện nên không sang”, sau đó thả một câu bông đùa, “Sao, nhớ Tịnh rồi à?”

Trạch Dương rất mau chóng, trả lời: “Nhớ bình thường.”

Tôi ngồi dậy, miệng không thể ngừng cười nhìn dòng tin nhắn.

Nếu trước đây khi nói về chuyện tình cảm giữa tôi và Trạch Dương, cậu ấy hay tránh né, cũng hay trả lời nước đôi, chừa đường lui cho mình, thì bây giờ chính là đường đường chính chính đi thẳng vào vấn đề, vô ưu vô lo, nghĩ gì nói nấy. Cậu ấy nói nhớ, tức là thực sự nhớ, không phải là để xuôi theo câu hỏi của tôi.

Tôi đưa tay, soạn một tin nhắn tạm biệt để chọn nốt áo dài. Lúc này, Trạch Dương đã gửi đến một tin nhắn khác.

Trạch Dương: “Tịnh thích Dương nhiều không?”

“…”

Không chỉ là trả lời câu hỏi nữa, cậu ấy chính thức lôi vấn đề này ra bàn rồi.

Tôi mím môi, nén cười, nếu đã nghiêm túc hỏi, vậy thì cần một câu trả lời nghiêm túc. “Nhiều!”

Trạch Dương xem tin nhắn, muốn nói gì đó nhưng lưỡng lự, cứ hết nhập rồi lại dừng. Tôi biết cậu ấy luôn tránh né khi nói về vấn đề tình cảm, nên trước giờ tôi không bao giờ đưa câu chuyện đi quá xa.

Tôi nói, mình bận rồi, nói chuyện sau nhé.

Trạch Dương xem tin nhắn, một lúc sau mới đáp lời, “Được.”

Ngày 20 tháng 11 năm 20, THPT P, Lễ Meeting.

Ngày hôm ấy, nếu dùng một từ để hình dung, chính là: loạn.

Cổng trường treo bảng led điện, chạy đi chạy lại dòng chữ “Chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11”. Thảm đỏ rải từ cổng trường đến bảng check-in, dành cho quan khách tới dự lễ. Cờ đuôi nheo trong sân bay rợp trời. Gần sân khấu có một chùm bóng bay lớn, đang được chủ nhiệm cùng một anh học sinh phụ trách gắn lên.

Sân trường tràn ngập người. Sau tiếng trống tập hợp vừa rồi, gần như toàn bộ học sinh toàn trường đã có mặt dưới sân trường, có người tụ tập thành từng nhóm xung quanh ghế đá, cười nói không ngừng, có người lại đi qua đi lại, hò hét tên nhau, giống như rất lâu mới gặp lại. Tiếng nói tiếng cười khắp nơi xen kẽ vào nhau, huyên náo vô cùng.

Bên ngoài đã loạn, nội bộ tổ chức còn loạn hơn.

Văn phòng chủ nhiệm chật kín học sinh. Đại diện các lớp đến lấy cờ và hoa, sau đó lại có người đến chuẩn bị nước cho đại biểu, người ra kẻ vào liên tục, cực kỳ náo nhiệt. Khu loa đài đang chạy thử nhạc um sùm và duyệt thứ tự tiết mục đợt cuối, mặt ai cũng hằm hằm căng thẳng, trông như sắp đánh nhau tới nơi.

Nhưng nơi phiền phức nhất, chính là phòng chờ “nghệ sĩ”.

“Tịnh, đoạn lời dẫn tiết mục thứ ba có thể đổi một chút không?”

“Nhã Tịnh, vừa rồi có thấy đôi giày trắng ở cuối hành lang không?”

“Em là Nhã Tịnh đúng không, tiết mục của bọn anh có thể đổi xuống một chút không?”

Tôi dở khóc dở cười nhìn đám người quấn xung quanh, không biết sao để trả lời những câu hỏi không có câu trả lời. Thứ tự biểu diễn đã được xác định từ lâu rồi, giờ mà đổi sẽ còn phải xếp lại kịch bản, thông báo bên loa đài, vừa phiền phức, mà cơ bản cũng không kịp thời gian. Sau khi giải quyết vấn đề của từng người, tôi ngả lưng, mệt mỏi đưa tay đỡ chán.

“Ngồi hẳn hoi nào Tịnh, tóc chưa xong.” Hằng đứng sau, gõ nhẹ vào bàn tay đang đỡ trán của tôi, hơi nhíu mày.

Tôi mỉm cười, nghe lời ngồi thẳng dậy. Bên ngoài bỗng truyền đến một câu chuyện -

“Ơ, CZM không có tiết mục à? Mạnh miệng kêu tham gia nhiều chương trình lắm mà?”

“Không, chủ nhiệm mời E1C về ấy, nghe nói nhảy đỉnh hơn nhiều.”

“CZM, cuối cùng là trở thành khán giả của E1C à? Hahahaha!”

Tôi nghiến răng, ngẩng đầu, bịt tai Hằng lại. Có lẽ Hằng hiểu chuyện gì xảy ra, liền lập tức lắc đầu, ý nói “không sao.”

Vì câu lạc bộ không còn tiết mục, Hằng nhận lời mời tham gia tiết mục nhảy của khối 11, cũng là nhân tiện, tôi đã nhờ Hằng làm tóc giúp.

Tôi gật đầu, bỏ tay xuống.

Hành lang truyền đến một đợt huyên náo, bước vào là chủ nhiệm. Thầy tay cầm mic đưa về phía tôi, nói: “Đến giờ rồi.”

Bên ngoài đã ổn định chỗ ngồi nhưng cơ bản vẫn không ngừng nói chuyện. Tôi đứng ở rìa sân khấu tay ngoài cầm lời dẫn, tay trong cầm mic buông thõng xuống, lo sợ ngước nhìn sân khấu.

Một bước, hai bước, từng bước tiến lên sân khấu, tôi nắm chặt mic, cố gắng áp chế sự căng thẳng của mình xuống.

Mà dưới hàng ghế khán giả, một màn im lặng bao trùm tất cả.

Trong giây phút, tôi thực sự muốn đâm đầu xuống đất xin tha.

Có tiếng vỗ tay từ đâu đó vang lên, tiếp đó là cảnh tượng mà tôi không bao giờ quên –

Toàn trường hò reo, vỗ tay không ngừng. Ở phía xa, Trạch Dương ngồi đó, hướng mắt lên sân khấu, cười.

Hơn 9h sáng, sau khi thay sang quần áo bình thường, tôi nhét bộ áo dài vào cặp sách, mở cửa ra ngoài, vừa khéo bên ngoài lại hoàn thành hết nội dung, học sinh bắt đầu giải tán. Tôi cầm tập thiệp tặng trên tay, thở dài. Ban đầu vốn định nhân lúc chưa tan mau chóng đem đi tặng giáo viên tránh đám đông, nào ngờ vẫn là chậm hơn một bước.

E1C đang được học sinh vây quanh cầu chụp ảnh chung. Tôi nhìn đám đông trước cổng trường, thở dài ngao ngán. Sính “ngoại” ghê ha!!

Đi một vòng lớn quanh trường, tìm tìm kiếm kiếm giáo viên, cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc, đến lúc tôi quay về lớp học lấy cặp sách, trên tay cầm một cành hoa hồng nhỏ khá đẹp vừa nhặt được trên sân khấu, ngoài hành lang xuất hiện hai người –

Trạch Dương và Nhung.

Trạch Dương đứng ở dưới sân, còn Nhung thì đứng trên bậc thềm, có vẻ đang nói chuyện rất vui vẻ.

Tôi đứng đằng xa, đứng nhìn hai người họ một lúc rồi đột nhiên nổi hứng ấu trĩ, định “hù dọa” Trạch Dương một chút. Đúng lúc này, Nhung đột nhiên ngẩng đầu, vừa hay lại trông thấy tôi đầu tiên.

Tôi đưa tay, cật lực ra dấu bí mật với Nhung. Vậy mà cô gái này, không những không biểu thị đã thông hiểu, ngược lại còn đưa tay, chào hỏi ầm ĩ:

“A, Nhã Tịnh nè!!”

Nè nè cái khỉ, hỏng hết trò vui rồi!

Trạch Dương nghe thấy, lập tức quay lại.

Lúc này, tôi mới có thể nhìn rõ biểu cảm của Trạch Dương. Tuy tư thế vẫn vô tư, tay đút túi áo, nhưng miệng lại cười lớn, hai mắt híp lại, vui vẻ tới quên trời quên đất, khác hẳn với vẻ ngoài lãnh đạm ngày thường. Chà, là ai khiến cậu ấy vui vẻ đến vậy?

Hết “chiêu trò”, tôi đành cười lại với Dương. Tay cầm hoa đi đi lại lại như vậy thật không tiện, dù sao tôi cũng không dùng làm gì, liền tiến tới chỗ thùng rác, định bỏ nó vào trong.

“Đừng bỏ. Tuy sẽ tàn phai, nhưng nó cũng từng rực rỡ. Đừng lãng phí thời gian nó đẹp nhất như vậy chứ.” Giọng Trạch Dương từ xa truyền đến.

Tôi đơ người vài giây, câu nói này, quen thuộc tới đáng sợ.

Nhưng rồi không nghĩ nhiều nữa, tôi nghe lời nắm lại bông hoa, đóng nắm thùng rác rồi chạy lại gần hai người.

Trạch Dương vẫn giữ nguyên nụ cười ấy, hỏi tôi: “Đã thay áo dài rồi à?”

Tôi ngạc nhiên, không nghĩ đến chuyện Trạch Dương sẽ hỏi về cái áo dài đó: “Ừm, bó khó chịu lắm.”

Trạch Dương không nói gì nữa, còn Nhung cúi cúi đầu nhìn tôi, cứ mãi tủm tỉm cười.

Tôi nghiêng đầu, nhìn cô bạn ý hỏi có chuyện gì, nhưng Nhung không đáp, lại tiếp tục lắc đầu.

Trạch Dương hướng tầm mắt ra ngoài sân vận động, nhưng lời nói hướng về phía người đứng cạnh mình: “Chút Tịnh có về trường cũ không?”

Tôi nói: “Có”, rồi quay về phía Trạch Dương, “Dương có về không?”

Trạch Dương gật đầu, lại cúi xuống bấm bấm ngón tay.

Cậu bạn này hôm nay rất có “vấn đề”. Bình thường khi gặp tôi, Trạch Dương đều trưng ra bộ mặt có cũng được, không có cũng không có vấn đề, lúc hỏi chuyện đều không chút ngại ngùng nhìn thẳng tôi, hơn nữa rất hiếm khi bắt chuyện trước. Vậy mà hôm nay, vừa bày ra khuôn mặt cười tới quên trời quên đất, lại còn ngại ngùng bắt chuyện với tôi những hai lần.

“CZM vào chụp ảnh nè!” Chủ tịch cách đó không xa, vẫy vẫy tay với ba người chúng tôi.

Bên trên thềm, Nhung trả lời một tiếng, sau đó nhảy phắt xuống nền đất, chạy lên phía trước.

Còn bên dưới, Trạch Dương xoay người, tay phải đút túi áo, tay trái trong nháy mắt, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay tôi.

Tôi hoàn toàn không phản ứng kịp, cả bàn tay cứ thế bị cậu ấy nắm gọn. Trạch Dương sau đó hơi di chuyển để hai bàn tay đan vào nhau, kéo tôi về chỗ tập trung.

Hơi ấm tràn vào lòng bàn tay, tôi ngạc nhiên cực độ, toàn bộ cơ thể đều xuôi theo động tác của cậu ấy. Đến khi bị kéo được nửa đường, tôi mới giật mình nhìn xuống hai bàn tay đan vào nhau, rồi lại ngước lên nhìn người trước mặt.

Từ vị trí của tôi nhìn được, Trạch Dương đang mỉm cười.

Cổng trường THCS P đóng kín mít, ở bên trong, Lễ Meeting của trường vẫn đang diễn ra.

Tiếng loa đài đang phát ca khúc nhẹ nhàng nào đó, tiếng hát trong trẻo của đàn em vang lên, nghe rất hay, không nhàm chán. Đám cựu binh chúng tôi đứng bên ngoài trường, ngán ngẩm nhìn qua cánh cổng sắt. Trường cấp 2 P làm gì cũng rườm rà, đúng là giỏi nhất là tốn thời gian của người khác.

Tôi ngồi trên xe, đậu ở ngoài cổng trường, thỉnh thoảng còn gật đầu theo nhịp bài hát đang phát trên sân khấu. Tôi không gấp gáp, cũng là vì không muốn về nhà sớm, hoàn toàn hưởng thụ khoảng thời gian này.

Lúc này, ánh mắt chợt dừng lại ở phía bên kia đường.

Đối phương cách tôi một làn đường, ngồi yên trên xe, chân chống xuống đất, hai tay khoanh lại chăm chú nhìn về phía này, khóe miệng khẽ cong lên.

Tôi ngẩn người, qua một lúc mới vội vã cười, đưa tay lên vẫy.

Trạch Dương cười đáp lại, đột ngột giương điện thoại lên, lắc lắc, ý muốn tôi xem điện thoại của mình. Tôi hơi nghiêng đầu, bỏ balo trên vai xuống, sau đó cắm cúi tìm điện thoại. Trước đó do vội vàng rời khỏi trường, tôi chỉ tùy tiện nhét điện thoại vào balo, không nghĩ đến chuyện nó đã chui đi tận chỗ nào, bây giờ lôi ra vô cùng tốn thời gian.

Một hồi lâu mới mò được điện thoại, tôi ấn mở khóa, phát hiện một tin nhắn –

Trạch Dương: “Hôm nay Tịnh đẹp lắm”

Tôi trợn tròn mặt, hai tay giữ điện thoại, chỉ sợ mình sẽ kích động đến mức ném cả nó đi. Tôi ngay lập tức ngẩng đầu, quay về phía Trạch Dương. Bên kia đường vắng tanh, chẳng còn ai ở đó nữa.

Linh đứng gần đó, có lẽ trong thấy dáng vẻ này của tôi, cô bạn lập tức lại gần, hỏi có chuyện gì không?

Giữ nguyên vẻ mặt “hoàn toàn không ngờ đến” của mình, tôi quay qua, không chút suy nghĩ đưa màn hình điện thoại cho Linh đọc.

“…”

Linh thở dài, mắt giật giật, vẻ mặt chán ghét vô cùng. Cô bạn đưa tay, xoay điện thoại hướng về mặt tôi, sau đó vỗ vai, ý là “tự đi mà hưởng thụ”.

Lấy lại được ý thức, tôi gục mặt xuống đầu xe, cười như điên. Đám xung quanh giật mình, nhìn tôi với con mắt kì quái, có đứa còn lại gần hỏi tôi có làm sao không?

Có thể không sao sao? Là Trạch Dương khen tôi đẹp đó!!