Bật nhạc luôn hộ tớ

Chương 8

Cuối tháng 11, đợt không khí lạnh đầu tiên ghé thăm thành phố C. Không khí khô hanh, gió thổi không mạnh, nhưng nhiệt độ đã giảm sâu so với những ngày trước đó. Những ngày thay đổi dột ngột như này, đối với người có thân thể dễ cảm như tôi, thật sự là cực hình.

Không những thế, đêm qua thức làm poster Giáng sinh cho câu lạc bộ, tôi đi ngủ cực kỳ muộn.

“TỊNH!!” Từ ngoài cổng, giọng Linh vang lên, lôi tôi ra khỏi suy nghĩ nằm thêm một lúc nữa.

Tôi với tay lấy giấy lau cạnh giường, hắt hơi một cái rồi nặng nhọc ngồi dậy.

Thật muốn nghỉ học quá đi mất!

“Yaa, Nhã Tịnh, giờ này mới đến cơ đấy. Hôm qua nhắn tin với Trạch Dương không ngủ được hả?”

Tôi cúi cúi đầu, thờ dài, lê chân vào chỗ ngồi của mình. Nói là giờ này, nhưng thật ra cũng chỉ quá giờ 5 phút, còn chưa cả bị cờ đỏ bắt được.

Hôm nay đã là ngày thứ 5 kể từ Lễ Meeting, cuộc sống lại trở về bình thường. Tôi bận rộn đặt tập bài tập Lý chi chít chữ xuống, bước kế tiếp là thu mình lại sau lưng Hương, úp mặt xuống bàn ngủ.

Kể từ lần “va chạm” đó trở đi, tôi vẫn ngày ngày nói chuyện với Trạch Dương qua tin nhắn, nhưng lại có phần cẩn trọng hơn.

Những ngày đầu, tôi cứ nghĩ tên này nhát gái, lại hơi hướng nội nên tưởng hắn sẽ không dám động chạm hay thân thiết với ai. Nhưng xem ra, càng ngày ở cạnh người này, tôi càng hiểu ra, cái gọi là ấn tượng đầu tiên ấy, thực chất chỉ là phần mở đầu của cuốn sách khó đoán kết cục này thôi.

Tôi thống nhất với chính mình sẽ không chủ động nhắc đến vụ nắm tay đó, coi như chỉ là “cùng nhau đi” mà thôi. Không phải tôi e thẹn gì, mà là sợ đối phương bị tra hỏi về vấn đề này, sẽ hơi chút ngại, sau này cầu “va chạm” cũng không có. Nhưng Trạch Dương có vẻ chẳng để tâm lắm, hoàn toàn không nói gì đến Lễ Meeting đó.

Chúng tôi cứ như vậy, dây dưa được 25 ngày.

Tôi gãi gãi đầu, vẻ mặt bơ phờ, cúi xuống cặp lần mò ví tiền.

“Tịnh, ăn sáng không?” Một giọng nam vang lên ở phía trên. Tôi rút tờ 10 nghìn trong ví, mệt mỏi đứng dậy nhìn lên. Chỉ thấy Đức Anh hai tay đút túi áo, đứng đó cười cười.

Tôi không nghĩ nhiều, gật đầu một cái rồi rời khỏi ghế ngồi.

Đường đến canteen khá gần với lớp tôi, hơn nữa đồ ăn cũng không vấn đề, nên tôi bắt đầu có thói quen ăn đồ canteen từ đầu năm học.

Nhắc đến canteen thì tôi có một kỉ niệm khá “đẹp đẽ”. Ngày đầu năm, tôi có cùng cô bạn, “săn” được một anh khóa trên vô cùng đẹp trai. Theo quan niệm của tôi “Trai đẹp chỉ để ngắm, không phải để yêu” nên chỉ là đi theo, giúp cô bạn chụp hình đối phương. Lần đó, anh chàng kia đi tới canteen, theo sau hai “điên nhân” cầm máy ảnh, ai ai cũng thấy rõ, nhưng lại cố diễn vẻ thậm thụt, trông thế nào cũng có vẻ không được đứng đắn lắm.

Anh chàng kia bước vào canteen, tùy tiện gọi đồ ăn. Còn chúng tôi theo sau, chỉ dám đứng nép ngoài cửa, chậm rãi ngó đầu vào bên trong. Đối phương có vẻ có để ý, lập tức quay đầu, nhìn thẳng về phía chúng tôi đứng. Như có thống nhất trước, tôi và cô bạn đồng loạt ngồi xuống chân cửa, tay che mặt, chỉ ước không ai thấy.

Giữ nguyên tư thế qua được một khoảng thời gian, phía sau truyền lên một đợt khí lạnh.

Tôi bỏ tay, lúc quay đầu lại, toàn bộ cơ thể đứng đờ.

“…”

Trước mắt là một chàng trai rất cao, hai tay đút túi áo, cúi đầu nhìn hai người chúng tôi. Vì đứng ngược sáng, tôi từ bóng tối ngước lên đột ngột nên bị lóa, hoàn toàn không biết người trước mặt là ai.

Tình thế có chút ngại ngùng, tôi kéo áo cô bạn, lập tức đứng dậy, dẹp gọn vào một chỗ, nhường đường cho đối phương tiến vào. Tôi xấu hổ, sau khi mắt thấy chàng trai đó đã đi xa, hai người chúng tôi lập tức quay đầu, chạy biến về lớp.

Sau này, câu chuyện này chỉ trở thành ký ức của tôi, chàng trai đó tôi không còn nhớ mặt, nhưng chắc cũng không nhiều cơ hội gặp mặt trong ngôi trường cả nghìn người như này.

“A”

Tôi bước lên phiến đá lớn trên đường tới canteen, mải suy nghĩ về câu chuyện trên, không cẩn thận trượt chân một cái, thân trên chúi về phía trước.

Cũng may được Đức Anh để ý, cậu ấy lập tức đưa tay, nắm lấy tay tôi, tưởng chừng như thiếu chút nữa đã kéo tôi về phía cậu ấy.

Tôi đứng thẳng người, mau chóng buông tay Đức Anh rồi nói cảm ơn, quay đầu đi tiếp tới canteen.

Vừa ngẩng đầu lên, trước mặt lại là một thứ “kinh hỷ” lớn.

Trước cửa canteen, một nữ cuốn quít bên một nam, tay khoác tay, miệng cười nói không ngừng. Nữ đưa tay vén tóc, có chút ngại ngùng đung đưa người. Nam nhìn đối phương, cười tới say mê. Bạn nữ đó tôi không quen, còn bạn nam kia thì vừa hay, chính là Trạch Dương.

Tôi cứng người, nhìn chằm chằm hai người trước mặt. Tôi không rõ vẻ mặt hiện tại của mình như thế nào, nhưng chắc chắn nó đang rất khó coi.

Trạch Dương lia mắt, lập tức nhìn thấy tôi. Cậu ấy ngây ra, cánh tay đang khoác dần cứng ngắc, nụ cười trên môi cũng biến mất. Tôi hạ tầm mắt, nhìn xuống đất, sau đó quay người, chạy vội đi.

Đằng sau vang lên tiếng gọi của Đức Anh, nhưng tôi chỉ chăm chú chạy, cơ bản không hề muốn quay đầu.

Trước giờ, ngoại trừ Nhung ra, tôi chưa bao giờ thấy Trạch Dương thân thiết với ai như thế. Tuy Nhung là bạn thân, nhưng cô ấy không hề làm gì quá đáng, trên mức tình bạn với Trạch Dương, ít nhất là tôi thấy như thế.

Rồi có một người khác xuất hiện, mà người này phải đặc biệt đến thế nào mới khiến Trạch Dương vui vẻ tươi cười như vậy.

Bước chân tôi nhẹ nhàng, càng ngày càng nhanh, lộn xộn khó coi, nhưng đầu thì nặng trịch, không thể nghĩ thêm gì nữa. Đột ngột nhìn thấy cảnh vừa rồi, tôi không biết phải đối diện như thế nào, chỉ có thể ngay lập tức tránh đi.

Từ ngoài nhìn vào, có lẽ chỉ thấy một cô gái chạy vội về phía khu học sinh, nhưng mấy ai biết, cô ấy lại đang điên cuồng tới mức nào.

Hai ngày sau.

Trạch Dương quả nhiên không nhắc đến chuyện canteen một lần nào. Bao nhiêu lần nhắn tin cho tôi, đều là vì “có chuyện cần mới nhớ đến”, lúc vì bài tập, lúc vì đề cương, lúc vì CZM, không có vẻ gì là cố ý bắt chuyện cả. Tôi cũng chỉ trả lời lấy lệ, cố gắng ít giao lưu nhất có thể, nửa từ nửa nhận những chuyện cậu ấy nhờ, sau đó không nói gì thêm.

Bây giờ đang là tiết kiểm tra văn, cả lớp im phăng phắc, lâu lâu lại có tiếng giấy mở sột soạt. Tôi ngồi bàn thứ 3, áp tay trái lên tay phải đang run lẩy bẩy, hít một hơi thật sau, cố áp chế trạng thái vừa lo sợ, vừa buồn bực của bản thân xuống.

Hương ngồi trên, nghe hơi thở tôi nặng nhọc thì lập tức quay xuống, cúi đầu nói khẽ: “Có chuyện gì thế?” Tôi lắc đầu, phẩy tay bảo cô bạn quay lên đừng lo gì cả. Hương cũng không hỏi nhiều, tiếp tục chăm chú làm bài.

Vì là bài 15 phút, đề cũng ngắn, chúng tôi chỉ làm xong vẫn còn thừa thời gian, đành nằm xuống nghỉ ngơi. Lúc nộp bài làm lên bàn giáo viên, cửa lớp bỗng mở ra. Tôi xoay người, nhìn ra bên ngoài, mắt giật giật, trái tim trong ngực đập liên hồi như muốn nhảy ra ngoài –

Thiếu niên trước mặt mặc áo khoác xanh rêu, miệng cười mỉm, nhìn thẳng về phía tôi.

“Trạch Dương đấy à? Vào đây em.” Giáo viên dạy văn có vẻ nhận ra cậu, lập tức đưa tay vẫy vẫy, gọi cậu vào trong.

Tôi biết mình phải quay đầu, trở về chỗ ngồi, nhưng lúc đó, chân tôi như bị thứ gì đè xuống, không thể nhấc lên. Hệ hô hấp trong giây phút như ngừng hoạt động, hít vào thở ra vô cùng khó khăn. Đối phương đã đi đến nửa đường, tôi lúc này mới dứt ra được, lập tức quay đầu.

Bên dưới lớp lại “ồ” dài, xung quanh bắt đầu có nhiều tiếng trêu chọc.

Tôi mau chóng ngồi xuống, đưa mắt khẽ nhìn lên, Trạch Dương vẫn đang mỉm cười nhìn tôi.

Tôi nhíu mày, đừng nghĩ trưng bộ mặt ấy ra là tôi sẽ quên những chuyện trước đó.

Trạch Dương cầm quyển sổ đầu bài từ bàn giáo viên, sau đó quay lưng bước đi. Nhưng như còn vướng mắc chuyện gì đó, cậu ngừng lại, xoay người, không nhanh không chậm nói với giáo viên:

“Em xin phép gặp bạn Nhã Tịnh ạ!”

Bên dưới đã ồn, sau câu nói vừa rồi, thì chính thức thành loạn.

Giáo viên cũng hơi bất ngờ, sau đó tủm tỉm cười, nói: “Nhã Tịnh, có người muốn gặp em này!”

Tôi tròn mắt, khuôn mặt như vừa gặp quỷ, thất thần vài giây. Bạn học bên cạnh đẩy vai tôi, không ngừng la ó, kích động hơn cả người trong cuộc.

Tôi thở hắt một cái, không cẩn thận va vào cạnh bàn. Không chần chừ lâu nữa, tôi đứng dậy, tiến về phía Trạch Dương. Cậu ấy cũng không lề mề, lập tức đi ra bên ngoài.

Bên ngoài gió thổi rất mạnh, lạnh đến cóng người, tôi vừa bước ra ngoài đã bị gió “quật” đến mặt mày biến dạng, tóc bay tứ tung.

Trạch Dương chậm rãi nói: “Dạo này không thấy Tịnh sang…”

Tôi không đáp lại, hờ hững nhìn ra phía sân trường.

Trạch Dương nói tiếp: “Chuyện hôm đó ở canteen, không phải như Tịnh nghĩ đâu, chỉ là anh em bạn bè thôi, quen từ trước khi biết Tịnh mà.”

Tôi hạ tầm mắt, sau đó gật nhẹ đầu mấy cái, ra vẻ không quan tâm, một lúc sau mới nói: “ Tịnh đâu nói gì đâu.”

Đâu nói gì đâu, hà cớ gì phải giải thích chi tiết vậy.

Trạch Dương nói: “Sợ Tịnh nghĩ nhiều thôi.”

Tôi quay qua nhìn Dương, nói: “Ai chả có quá khứ.”

Hai người trong quá khứ, cho dù có bất cứ quan hệ gì, chung quy cũng là chuyện quá khứ, mà quá khứ lại tạo nên bản thân ta ở hiện tại.

Trạch Dương thở dài, nói: “Vấn đề ở đây là Tịnh nghĩ nhiều thôi.”

Tôi cúi đầu, tiếp tục tránh ánh mắt đối phương. Trạch Dương đối diện rút tay khỏi túi áo, trong giây phút, tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ xoay người trở về.

Nhưng không ngờ, thiếu niên kia đưa tay về phía trước, dùng một lực mạnh, tức khắc kéo tôi vào lòng.

Một lần nữa rơi vào tình thế bị động, tôi hốt hoảng, lập tức đưa tay đẩy cậu ấy ra. Trạch Dương bị đẩy mà như có như không, hoàn toàn không hề hấn gì. Giằng co một hồi phát hiện không thể thắng được tên “lưu manh” trước mặt, tôi buông tay, để yên cho cậu ấy ôm.

Một lúc sau, Trạch Dương ở bên tai tôi, nói một câu –

“Thật ra, hôm casting ấy, không phải là trùng hợp.”