Thời Miên mặc một bộ váy xẻ tà màu đỏ quyến rũ tôn lên làn da trắng sáng như vầng trăng, tuy cô sở hữu chiều cao khá khiêm tốn là một mét năm mươi chín nhưng nhờ vào tỉ lệ cơ thể cân đối và biết cách chọn giày cao gót phù hợp với bộ váy đang mặc nên đã giúp cô cao thêm mười phân, thần thái hút mắt, khí chất ngút ngàn đã giúp cô thu hút mọi ánh nhìn.
Trong giây phút đó, đối diện với một Thời Miên hoàn toàn khác, một Thời Miên kiêu sa quyến rũ, Phí Noãn thừa nhận. Tim cô đập nhanh hơn bình thường, khi quay xong quảng cáo, Phí Noãn xin phép ra về, một chiếc xe Porsche màu đen đuổi theo sau cô.
- Hi, Noãn Noãn để em chở chị về!
Phí Noãn dở khóc dở cười.
- Em đòi chở chị về trong khi em không phải là người lái xe?
- Nếu chị không ngại ra vào đồn với em thì em rất chi là sẵn lòng làm tài xế cho chị.
Thời Miên thản nhiên đáp, như việc ra vào đồn cảnh sát với cô dường như là ăn cơm bữa.
- Cẩu khẩu lý thổ bất xuất tượng nha*
*Ý của Noãn là: (Miệng chó không mọc được ngà voi) Người xấu không thể nói ra lời tử tế.
Phí Noãn đương nhiên là từ chối, đến khi trời bất ngờ đổ cơn mưa mà vẫn không bắt được taxi, cô thuộc tuýp người hễ dầm mưa là đổ bệnh nên bất đắc dĩ mới lên xe của Thời Miên, dù ghét, dù không muốn, Phí Noãn cũng miễn cưỡng nói ra hai từ 'Cảm ơn'.
Thời Miên nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện nhưng vẫn phục tùng của Phí Noãn, thì vừa giận vừa buồn cười. Tiếng ùng ục được phát ra từ bụng Phí Noãn khiến Thời Miên phì cười.
- Gần đây có một nhà hàng kiểu Tây vừa hay em cũng đói bụng, Noãn Noãn, chị sẽ không từ chối thành ý này của em chứ?
- Chị...Cũng được!
Phí Noãn nhìn sang hướng khác ngượng ngùng gật đầu. Thời Miên dường như hài lòng với câu trả lời này, đoạn cô bảo tài xế tấp vào nhà hàng kiểu Tây đằng trước.
Thời Miên tẩy trang vội vàng, lấy mười chiếc khuyên tai trong túi xách ra đeo vào mười lỗ xỏ có sẵn, bỗng chống cô lại biến hình trở lại là thiếu nữ nổi loạn trước đây, tô son đậm, kẻ mắt đậm, kiểu tóc quái dị và những chiếc khuyên cá tính. Một Thời Miên nổi loạn như vậy, Phí Noãn không thích chút nào.
- Phù! Trở về với chính mình thật là thoải mái, Noãn Noãn à, mình vào thôi.
Phí Noãn rơi vào trầm tư? Cô có thể nhận thấy Thời Miên đối với việc quay quảng cáo hôm nay rõ ràng không có chút hứng thú, vậy sao vẫn đồng ý quay. Lẽ nào là vì cô.?
Liệu cô có đang đề cao giá trị bản thân mình quá không?
Chết tiệt, cô đang nghĩ cái quái gì vậy?
***
Phí Noãn gọi món, điều kì lạ ở đây phàm là những món liên quan đến hải sản đều bị cô loại ra. Thời Miên thì ngược lại với cô, Thời Miên chuộng nhất chính là hải sản, phục vụ đem thức ăn lên, trên bàn ăn chia thành hai phe, trên cạn và dưới biển.
Phí Noãn ăn nhanh nhưng không làm mất đi vẻ tao nhã vốn có, khi đã chén xong một trận no nê, cô ngước lên mới thấy người đối diện đang chăm chú nhìn mình, thức ăn của Thời Miên không cũng không vơi đi.
- Sao em không ăn?
- Em đang nhìn "Món ngon nhất"!
Phí Noãn sống hơn hai mươi lăm năm trên đời này rồi, lẽ nào không hiểu hết ý tứ trong câu nói đó, Phí Noãn bốc hỏa, hận không thể bịt miệng kẻ đối diện. Mà cô cũng nuốt không trôi cục tức này, bèn tận dụng đôi giày cao gót đang mang dưới chân để trừng trị cái người đối diện hay trêu chọc mình. Cô dùng hết lực xoay gót giày, cố ý khiến đối phương phải đau.
Nhưng thái độ của đối phương lại dửng dưng như không, làm cho cô nhụt chí, cô giận dỗi hứ một tiếng như đứa trẻ không cam tâm, chợt cảm thấy hành động của mình hơi sai sai, cô đỏ mặt, còn đối phương ôm bụng cười chảy nước mắt.
- Phụttt, Noãn Noãn à, sao chị lại đáng yêu đến thế cơ chứ?
- Em cố tình gây sự với chị đúng không?
- Không, em xin đấy, em sợ nhất chính là làm chị không vui! Em đau tim chết mất!
- Miệng lưỡi cũng ngọt ngào đấy, nhưng nói cho em biết chị không dễ cưa đâu, tốt nhất là em nên bỏ cuộc đi.
Thời Miên ngưng cười, lại trở về trạng thái nghiêm túc. Nắm lấy tay Phí Noãn đặt lên ngực mình, một lần nữa lại dùng ánh mắt chân thành đó khiến đối phương khó xử.
- Em làm gì đấy?
- Em đã nói rồi, nếu như chuyện khiến chị không vui, em nhất định sẽ không làm.
- Em nói thì hay lắm nhưng có làm được như lời em nói đâu, chuyện làm chị không vui chính là em cứ bám lấy chị, theo đuổi chị, trêu chọc chị.
- Vậy thì em sẽ không làm vậy nữa, chỉ xin chị đừng nói mấy câu đại loại như bắt em rời khỏi chị như thể chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của chị, xin chị đấy, tim em rất đau.
- Chị...
- Không theo đuổi chị cũng được, không làm người yêu chị cũng được, em có thể làm bạn, làm em gái của chị mà? Đúng không.?
- ...
- Nhận em làm em gái của chị đi, được không? Em sẽ không làm phiền chị nhiều nếu như chị không thích.
- Tạm thời chị sẽ xem xét lại việc này, nhưng chị phải chờ xem thái độ của em nữa. Lời hứa sẽ không có giá trị gì cả khi người hứa không giữ lời.
- Cảm ơn chị, Noãn Noãn.
Thời Miên cười hạnh phúc.
***
Hai "Chị em gái" sau khi ăn xong, cô em liền nắm bắt thời cơ xin số điện thoại cô chị, cô chị không tìm được lý do để từ chối, trời đã tạnh mưa, Phí Noãn ngỏ ý muốn bắt taxi về nhưng Thời Miên không chịu, cô lấy lý do tiện đường để hộ tống người đẹp về nhà.
Trên xe.
Phí Noãn nghiên cứu những chiếc khuyên tai cá tính của Thời Miên, bâng quơ hỏi: - Em xỏ nhiều khuyên tai như thế? Nhà em không ai cấm à?
Thời Miên đưa tay lên sờ sờ những chiếc khuyên ưa thích, cười nhạt: - Không cấm được.
- Em thật là!
Phí Noãn bất mãn nhưng khi thấy vẻ mặt khác lạ của Thời Miên, muốn nói lại thôi, cô hỏi câu khác: - Hôm qua chị chỉ thấy có chín chiếc khuyên? Sao hôm nay lại lên mười chiếc rồi.?
- Thật ra em sở hữu tổng cộng hơn mười tám lỗ xỏ trên cơ thể lận, khuyên tai thôi là mười hai lỗ rồi! Chín lỗ xỏ hôm qua chị thấy là vì chị chưa quan sát kĩ, em còn ba lỗ trên phần sụn tai.
Phí Noãn chấn kinh.
- Em điên thật rồi, xỏ nhiều như vậy không cảm thấy dị hợm lắm sao?
- Em lại thấy rất đẹp!
- Chị không thấy đẹp chút nào.
- Chị không thích à?
Phí Noãn gật đầu rồi lại lắc đầu.
- Không, chị chỉ cảm thấy đau thôi.
Thời Miên nhún vai.
- Muốn đẹp thì phải trả giá, em không hối hận!
- ...
Phí Noãn ngồi lặng thinh, chăm chú nhìn cảnh vật hai bên đường đang lùi về phía sau.
***
Về đến nhà, khi chiếc xe Porsche dần dần khuất dạng. Phí Noãn nhớ lại những lời lúc nãy của Thời Miên khi ở trên xe, mang tai bắt đầu đỏ ửng.
- "Noãn Noãn, chị có muốn biết tường tận những vị trí xỏ khuyên trên cơ thể của em không?"
- "?"
- "Vậy thì mai mốt đến nhà của em nhé!"
- "Noãn Noãn à, em nóng lòng lắm rồi đây này! Những chiếc khuyên trên cơ thể em đang chờ chị khám phá đó!".