----- Lời bộc bạch của Thời Miên -----
Tôi nhận được lời mời quay quảng cáo của đạo diễn Chu trước hôm buổi xem mắt đó diễn ra, ban đầu tôi từ chối vì thật sự bản thân không có hứng thú với công việc tẻ nhạt đó, tôi cũng chẳng để ý quá nhiều đến những buổi xem mắt của anh trai tôi cho đến khi tôi vô tình biết được đối tượng xem mắt lần này của anh Thời Vỹ chính là người ấy, và đợt quay quảng cáo lần này người ấy cũng xuất hiện.
Tôi lập ra kế hoạch và tối hôm đó bắt đầu tiến hành, mục tiêu đầu tiên là anh Thời Vỹ, tôi vào phòng anh. Anh đang cặm cụi làm việc bên chiếc laptop, thấy tôi vào anh gập laptop lại, ân cần hỏi han.
- Nhóc con, sao giờ này không ngủ?
- Anh Thời Vỹ, có phải lúc nhỏ anh từng hứa với em chỉ cần cái gì em thích anh đều cho em đúng không?
- Nhóc con? Em lại có ý đồ gì đây?
Anh Thời Vỹ dịu dàng xoa đầu tôi, từ nhỏ anh đã rất thương tôi, tôi biết, nên luôn đón nhận mọi tình yêu thương và sự dịu dàng của anh một cách vui sướng, nhưng lần này khi tôi đang ôm trong lòng cái suy nghĩ ích kỷ ấy, cảm giác tội lỗi dâng lên nhiều hơn là vui sướng.
- Em muốn ngày mai anh đừng đến buổi xem mắt!
- Tại sao?
Đôi chân mày rậm của anh nhíu lại, tôi biết đòi hỏi của mình rất vô lý, ích kỷ, nhưng thật sự tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
- Anh không cần biết lý do, anh chỉ cần trả lời em, được hay không?
- Nếu anh nói không được thì sao?
- Em sẽ tuyệt thực.
- Có nhất thiết phải như vậy không? Anh trai chỉ đi xem mắt thôi mà còn chưa biết là hợp hay không?
- Đương nhiên là có rồi, anh trai của em tài giỏi, đẹp trai như vậy nên việc chọn nửa kia làm bạn đời không thể qua loa được!
Với cái lí do củ chuối ấy thì người ngu còn không tin được huống chi là anh Thời Vỹ của tôi, tôi đành nói "Sự thật", cái mà tôi là sự thật chính là những gì mà anh Thời Vỹ nghe được từ tôi.
Anh không bao giờ nghi ngờ tôi cả. Tôi nói vì tôi ghen tị với người mà anh sắp lấy làm vợ, tôi nói là tôi sợ sau khi anh cưới người đó làm vợ thì bao nhiêu tình yêu thương của anh dành cho tôi đều sẽ bị chị ta cướp hết.
Tôi thấy được sự khó xử trong ánh mắt của anh, sau đó anh nhanh chóng trở lại khí thế bình thường của mình, anh đồng ý với tôi mà chẳng hề suy nghĩ, anh không bao giờ từ chối yêu cầu của tôi dù nó vô lý đến cỡ nào, tôi thơm lên má anh, ríu rít cảm ơn. Anh bảo tôi, khuya rồi ngủ sớm, con gái thức khuya nổi mụn sẽ không xinh nữa.
Nghe lời anh tôi đi về phòng, cảm giác tội lỗi khi nãy chỉ vì hai chữ không sao của anh mà hoàn toàn tan biến, sau khi về phòng tôi lại triển mục tiêu thứ hai là đạo diễn Chu, tôi gọi cho đạo diễn Chu bảo là sẽ đồng ý quay quảng cáo, đạo diễn Chu có vẻ cũng mệt mỏi vì chưa tìm được người mẫu nào có khí chất thích hợp như tôi, bằng chứng là khi tôi đồng ý quay quảng cáo thì bên đầu dây kia ông ấy cười hớn hở như kiểu đang đi trên đường thì có viên kim cương mọc tay mọc chân tự chui vào túi của mình.
----- Kết thúc lời bộc bạch tại đây -----
***
Hai vị phụ huynh lại đem một danh sách xem mắt dài như sớ chìa ra trước mặt Phí Noãn, bảo cô cứ thong thả xem mắt, Phí Noãn miễn cưỡng cầm lấy và xin phép lên phòng. Thấy con gái mệt mỏi, hai vị phụ huynh không dám quấy rầy, hai vị phụ huynh nghĩ có lẽ vì công việc bận rộn nên con gái bị stress, chỉ có Phí Noãn hiểu rõ nhất, lý do mình bị stress chính là những buổi xem mắt sắp đặt của hai vị phụ huynh, có những nỗi khổ không thể dùng miệng nói ra.
Từ phòng tắm bước ra, Phí Noãn hoàn toàn không mặc quần áo và chuẩn bị Skincare trước khi ngủ, Phí Noãn có thói quen khỏa thân khi ngủ, đây là thói quen xấu hổ nên ngoài cô ra thì không ai khác biết cả. Nhạc chuông tin nhắn điện thoại reo lên.
Người gửi: Thời Miên
Nội dung: Chúc chị ngủ ngon!
Phí Noãn thấy việc chị em gái nhắn tin chúc ngủ ngon buổi tối không có gì bất thường nên cũng nhắn lại.
- "Cảm ơn!"
.....
10 phút sau
Người gửi: Thời Miên
Nội dung: Sao chị không chúc lại em?
Phí Noãn: -"Sao chị phải chúc em?"
Thời Miên: -"Vì em có chúc chị ngủ ngon mà"
Phí Noãn: -"Nhưng chị đâu có bảo em chúc chị đâu, đều là tự em làm mà?"
Thời Miên: -"..."
.....
10 phút sau
Người gửi: Thời Miên
Nội dung: Noãn Noãn đang làm gì thế?
Phí Noãn: -"Đang đếm sao"
Thời Miên: -"Chị lạ thật, khuya rồi không ngủ mà lo đếm sao!"
Phí Noãn: -"Con nhóc chết tiệt, vì chị bị em làm phiền đến nỗi không ngủ được nên phải đếm sao đấy!!!"
Thời Miên: -"@@"
......
5 phút tiếp theo
Người gửi: Thời Miên
Nội dung: Vì em không ngủ được, em nhớ chị quá à! Bây giờ em chỉ muốn gặp chị, nghe giọng nói của chị thôi! Noãn Noãn đừng ghét em nha.
Phí Noãn: -"Chị không ghét em đâu! Thật đấy"
Thời Miên: -"Thật ạ?"
Phí Noãn: -"Chị chỉ block em thôi, con nhóc chết tiệt" *tức giận n lần*
Và sau đó, Phí Noãn đã lặng lẽ thêm số điện thoại Thời Miên vào danh sách đen. @@
***
Đối tượng xem mắt hôm nay là một thầy giáo cao trung, Phác Chí Trung, ba mươi hai tuổi, có học thức, nghề nghiệp ổn định, diện mạo ưa nhìn, gia thế tốt. Lý do đến nay vẫn còn độc thân là vì môi trường công việc nên ít có thời gian hẹn hò, yêu cầu bạn đời rất đơn giản, chỉ cần đối phương có thể độc lập được kinh tế và không quá phụ thuộc vào người thân.
Theo yêu cầu của người này chẳng phải là đang tìm một người bạn đời chững chạc sao? Cô chỉ cần làm ngược lại hoàn toàn những yêu cầu anh ta đưa ra là được rồi. Phí Noãn hài lòng nhìn lại bộ dạng ma chê quỷ hờn hiện tại của mình qua chiếc gương trong nhà vệ sinh công cộng, quần jean rách phối với áo khoác lông thú, tóc nhuộm đỏ, mặt tàn nhang, son màu hồng cánh sen.
Phải xem mắt với bộ dạng người không ra người ngợm không ra ngợm như mình đây xem anh ta còn có can đảm ở lại không, Phí Noãn nghĩ như vậy! Cô đến điểm hẹn muộn ba mươi phút nhưng Phác Chí Trung không hề tức giận, việc tiếp theo nằm ngoài dự đoán của cô là anh ta không sợ hãi bỏ về như những đối tượng xem mắt trước.
Xem ra cũng không dễ đối phó như mình tưởng?
- Anh là Phác Chí Trung?
- Còn em chắc là Phí Noãn rồi!
Hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ đem menu lên, Phác Chí Trung nhanh chóng chọn món và nhìn sang Phí Noãn.
- Chọn được món chưa em?
Đáng lẽ đối với cử chỉ ngọt ngào từ một người dịu dàng như vậy thì 80% nữ giới sẽ đổ anh chàng Phác Chí Trung này vô điều kiện nhưng rất tiếc là Phí Noãn lại rơi vào 20% còn lại, không có cảm giác gì ngoài nổi da gà. Nếu đã như vậy phải sử dụng kế hoạch dự phòng thôi, Phí Noãn chọn những món đắt nhất có trong menu, nhân viên phục vụ không khỏi tò mò? Gọi nhiều món như vậy có ăn hết không?. Liếc qua xem thử thái độ của Phác Chí Trung, vẫn bình chân như vại, lần đầu tiên Phí Noãn cảm giác được tiếng bước chân của sự thất bại đang tiến gần.
Trên bàn ăn, Phí Noãn gắp hết những chỗ ngon nhất vào bát của mình ăn bất chấp không thèm nhìn sắc mặt đối phương, để tăng thêm ấn tượng khó quên với đối phương cô đã dùng tay ngoái mũi và hắt xì lên khắp bàn ăn, mọi người xung quanh nhìn chằm chặp vào cô, âm thầm đánh giá, đúng là một cô gái bất lịch sự. Phí Noãn sao có thể không hiểu trong đầu họ đang suy nghĩ cái gì kia chứ, mà có một người mãi cô chẳng thể đọc được suy nghĩ của anh ra, chính là Phác Chí Trung.
Trong khi mọi người đều đang bàn tán, chỉ trỏ, thì anh ta đáp lại ánh mắt soi mói của bọn họ với thái độ thản nhiên, ăn xong bèn lấy khăn giấy lau miệng.
- Em đã ăn no chưa? Nếu chưa no thì anh gọi thêm nhé.
- Không, không, không cần đâu! Tôi no rồi.
Phác Chí Trung nhịn cười.
Phí Noãn ủ dột.
Lần đầu tiên kế hoạch trăm trận trăm thắng lại của mình lại thất bại bởi một người, người ta phá hỏng mọi kế hoạch của cô mà không hề phí chút công sức nào? Nói xem, sao cô có thể không ủ dột cơ chứ.? Nếu như kế hoạch thất bại vậy chẳng phải cô sẽ phải ngoan ngoãn hẹn hò với anh ta sao?
Phí Noãn không muốn, không muốn một chút nào!!!