Sau khi thanh toán xong xuôi, hai người họ đến rạp chiếu phim vì trong tay Phác Chí Trung đã cầm sẵn hai tấm vé, Phí Noãn dù không thích không khí chật chội ở rạp chiếu phim nhưng cũng không nỡ từ chối, Phác Chí Trung bảo cô đứng đợi ở đây để hắn mua bắp rang bơ. Phí Noãn gượng gạo gật đầu.
Nhân cơ hội Phác Chí Trung chen lấn giữa đám đông người, một thế lực đằng sau theo dõi hai người họ từ nãy giờ đã nhanh chóng kéo tay Phí Noãn rời đi, không cho Phí Noãn cơ hội phản ứng. Hai bóng dáng một cao một thấp cùng nắm tay nhau chạy ra ngoài không khỏi thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Vừa mới bước ra khỏi rạp chiếu phim, chiếc Porsche màu đen quen thuộc đã đậu sẵn ở đó, Phí Noãn không tình nguyện bị người kia ném vào trong xem, tài xế nhận được chỉ thị từ người kia lập tức khởi động xe chạy một đoạn khá xa, trong khi Phí Noãn còn đang hoảng sợ không biết bọn họ bắt cô vì mục đích và họ là ai, thì người kia ngồi cạnh cô đã tháo mắt kính cùng khẩu trang đen ra.
- Hi, Noãn Noãn
Khuôn mặt của Thời Miên đập vào mắt Phí Noãn, cô ngạc nhiên.
- Thời Miên! Chị biết ngay là em mà.
- Này, đừng có nạt nộ người ta chứ! Em vừa giúp chị đấy.
- Trong mắt em, chị vô dụng đến mức không thể từ chối một buổi xem mắt sao?
- Sao hồi nãy ngồi ăn với thầy của em, em không thấy chị mạnh miệng như vậy nhỉ?
Bị người nào đó nói trúng tim đen, Phí Noãn cứng họng, bèn chuyển đổi đề tài.
- Phác Chí Trung là thầy của em sao?
Cái gật đầu thay cho câu trả lời, chiếc xe Porsche màu đen cũng vừa dừng lại tại một căn biệt thự rộng rãi gần phía biển, Thời Miên dẫn cô vào trong tham quan, không gian bên trong rộng rãi thoáng mát, nội thất sang trọng được trang trí rất bắt mắt. Hai người họ lên căn phòng ở tầng ba, view hướng biển.
Phí Noãn không kiềm chế được sự thích thú, reo lên.
- Đẹp quá.
- Chị thích không?
- Căn biệt thự này là của em à?
- Vâng, căn biệt thự này là của mẹ em trước khi bà lâm chung đã để lại cho em.
Khi nhắc đến mẹ, Phí Noãn nhận thấy trong ánh mắt Thời Miên chất chứa một nỗi bi thương vô hạn, mà con tim Phí Noãn như bị ai đó bóp nghẹt, một sự khó chịu không từ ngữ nào có thể diễn tả.
- Chị xin lỗi
- Chị khát nước không?
- Có
Thời Miên cười dịu dàng đi lấy nước, Phí Noãn ở lại phòng ngắm biển vào lúc hoàng hôn, phía trên tủ cạnh đầu giường có một tấm ảnh đóng khung, Phí Noãn nổi lên cơn tò mò, cầm lên xem.
Mình xem một chút sẽ đặt lại vị trí cũ, chắc em ấy không biết đâu nhỉ?
Đó là bức ảnh gia đình hạnh phúc, có bốn người, cô bé nhỏ đứng giữa, mặc chiếc váy xòe màu hồng nhạt đang cười thật tươi, chắc lúc chụp tấm ảnh này Thời Miên còn rất nhỏ vì hàm răng trên của cô mất đi hai chiếc răng tiền đạo, tuy còn rất nhỏ nhưng những đường nét trên khuôn mặt cô bé rất rõ ràng, mắt to, mũi cao, môi đỏ chúm chím.
Bây giờ Thời Miên hoàn toàn khác xa hình ảnh lúc nhỏ, Phí Noãn có chút tiếc nuối, giá như em ấy vẫn giữ nụ cười hồn nhiên như vậy đến lớn thì tốt biết bao?. Một lúc sau, Thời Miên trở lại, trên tay là hai lon nước đào.
- Nhà em chỉ còn nước đào thôi, chị dùng tạm nhé!
- Cảm ơn em.
Phí Noãn hớp hai hớp rồi đặt lại lon nước trên bàn rồi lại nhìn ra biển, cô không khát lắm. Chẳng qua, khi nãy không đủ can đảm đối diện với ánh mắt bi thương đó nên khi Thời Miên chuyển chủ đề hỏi cô có khát nước không, cô đành trả lời là có.
Thời Miên dường như cảm nhận được sự khác thường của người đối diện, cô uống cạn lon nước và bóp thật mạnh, chiếc lon đáng thương tùy ý bị cô tạo thành một hình dạng méo mó.
- Chị có gì muốn hỏi em thì hỏi đi, em sẽ trả lời!
- Ừm
Phí Noãn liếm môi, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, nghiêm trang nói.
- Em lén theo dõi chị phải không?
- Không hề
- Vậy tại sao em biết hôm nay chị xem mắt để đến quấy phá? Hửm
- Nếu em nói em chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, thì chị có tin em không?
- Có ma mới tin em, nhưng mà... Chị sẽ không giận em vì em thật sự đã cứu chị một mạng !
Thời Miên hài lòng, khóe môi cong lên một nụ cười. Hai tay chống cằm, bày ra bộ mặt ngoan ngoãn nghe ai đó chất vấn. Phí Noãn vừa giận vừa buồn cười, cô tưởng tượng nếu có thêm hai cái lỗ tai và một cái đuôi nữa thì Thời Miên chẳng khác gì một cẩu tử thích bám người.
*Cẩu tử là chó con
- Em đưa chị đến nhà riêng của em là có mục đích gì đây?
- Em gái tốt mời chị gái yêu dấu của mình đến nhà chơi thì có gì là sai hả?
- Em không nghiêm túc! Vậy bao giờ em mới thả chị đây?
- Chân là của chị, khi nào chị muốn về là quyền của chị? Sao mà em gái quản được đây.
- Khi nãy tài xế chạy nhanh quá nên chị không nhìn kĩ đường, chị không biết! Em đưa chị đến đây thì phải có nhiệm vụ chở chị về.
- Chở chị về thì cũng được thôi nhưng khi nãy anh tài xế của em xin về sớm có việc quan trọng cần xử lý rồi! Nếu chị không sợ trẻ vị thành niên lái xe bị cảnh sát bắt giữ thì em rất sẵn lòng!
- Em! Em cố ý phải không?
- Noãn Noãn à, người ta oan ức quá mà!
Phí Noãn tức muốn nổ mắt, mà ai đó vẫn cứ trơ bản mặt gian tà ra. Cô hận! Hận mình không đủ dũng khí lấy tay tát vào khuôn mặt xinh đẹp đó, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng cô tát người ta đã thấy không nỡ rồi.
Phí Noãn? Từ khi nào mà mày lại thiếu tiền đồ như vậy?.
***
Tối đó, Phí Noãn đành phải qua đêm tại nhà Thời Miên, Phí Noãn nhắn tin báo cho bố mẹ yên tâm, Thời Miên gõ cửa phòng đưa cho cô một bộ đồ ngủ để thay.
- Đồ này của ai thế?
- Đồ ngủ của bạn em, nó thường ghé nhà chơi nên để lại.
- Ngực của bạn em chắc to lắm nhỉ?
- Không to lắm, chắc cỡ tầm cup D
Thời Miên vừa nói vừa để tay lên ngực diễn tả, Phí Noãn da mặt mỏng, thấy Thời Miên diễn tả chi tiết như vậy thì mặt mày nóng ran.
- Thời Miên em, con bé này! Đồ biến thái, còn dám nói dối chị
Cô vơ lấy chiếc gối phang vào mặt người kia nhưng có lẽ cô đã xem thường trình độ mặt dày của họ, dù bị gối phang trúng mặt nhưng hai bàn tay hư hỏng vẫn không an phận. Cô giận dữ đóng sầm cửa lại.
- Noãn Noãn, Noãn Noãn mở cửa cho em đi! Người ta xin lỗi mà.
- Cút
- Noãn Noãn
- Cút
- Làm ơn đi mà
- Chị đi ngủ đây đừng làm phiền chị nữa!!
***
Một hồi lâu, không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì nữa, Phí Noãn chắc rằng cái người bên ngoài kia đã đi về phòng của mình ngủ rồi. Quan sát khắp bốn phương tám hướng, sau khi chắc chắn rằng ai đó không cầm thú đến mức gắn camera trong phòng để nhìn lén mình, Phí Noãn mới đặt tạm bộ đồ ngủ đã được xếp gọn gàng lại trên giá sách. Cô cởi hết quần áo trên người ra để vào phòng tắm gột rửa bụi bặm trên cơ thể.
Nhà của Thời Miên đúng là không thiếu một thứ gì, Sữa tắm hương hoa hồng, dầu gội, dầu xả và ti tỉ các món đồ dùng cho các bước Skincare, quả thật còn nhiều hơn hai chữ đầy đủ. Phí Noãn cảm thấy chủ nhà đã có lòng như vậy nếu như mình không đón nhận thì thật là tội lỗi.
Tắm gội xong xuôi, Phí Noãn đi ngủ.
Mà cô có một thói quen đánh chết không đổi được đó chính là không mặc gì khi đi ngủ.