Nữ tử áo đỏ ghìm ngựa dừng lại, nhìn Nguyễn Tễ và Liễu Ngôn Bạch đứng cạnh nhau, xoay người xuống ngựa hướng về phía Nguyễn Tễ chắp tay: "Vị này chính là Đại Lý Tự Nguyễn Thiếu Khanh?"
Nguyễn Tễ xoay người chắp tay: "Đúng vậy, không biết vị tiểu thư này..."
Vốn dĩ Nguyễn Tễ và Liễu Ngôn Bạch đều đưa lưng về phía đoàn người của Khấu Lẫm, lúc này mới nhìn thấy y cải trang, biết y muốn giấu giếm thân phận nên làm như chưa từng thấy.
Nữ tử áo đỏ cười sang sảng: "Dân nữ là Hạ Lan Nhân ở Lạc Dương."
Lạc Dương, họ kép Hạ Lan. Nghe nàng ta tự báo gia môn, Sở Dao lập tức nghĩ tới gia tộc Hạ Lan là nhà giàu số một ở Lạc Dương. Sở dĩ nàng biết đến Hạ Lan thế gia bởi vì lúc trước tộc Hạ Lan mua phủ Vương Thị Lang cách vách. Tuy nhiên sau khi Khấu Lẫm mua lại phủ kia từ trong tay Hạ Lan Hân thì Hạ Lan Hân đã dọn đi.
Khấu Lẫm hỏi Đoạn Tiểu Giang: "Đại tiểu thư của Hạ Lan thế gia?"
Đoạn Tiểu Giang thấp giọng trả lời: "Đúng vậy, Hạ Lan gia được biết đến là gia tộc bắt tay với cả giang hồ và triều đình, hai phe hắc bạch đều qua lại. Đại tiểu thư Hạ Lan Nhân và Đại thiếu gia Hạ Lan Hân, một người lo chuyện giang hồ, một người lo chuyện triều đình. Căn cứ vào những tin tức điều tra lúc trước, trong những năm gần đây giữa hai huynh muội này đã có mâu thuẫn không nhỏ..."
Khấu Lẫm nhíu mày: "Kỳ quái."
Sở Dao hỏi: "Sao lại kỳ quái?"
Đoạn Tiểu Giang trả lời: "Thưa phu nhân, là chuyện thế này, cứ mỗi năm năm một lần thì thương hội đồng minh Bắc Lục Tỉnh sẽ mở hội nghị thường kỳ, năm nay đã định vào ngày hai mươi tám tháng này ở Lạc Dương, do Hạ Lan thế gia đứng ra tổ chức. Mắt thấy còn có mấy ngày thì Hạ Lan Đại tiểu thư nên ở Lạc Dương lo liệu mới đúng, không nên chạy tới phạm vi của Bắc Trực Lệ."
Đại Lương có Nam Bắc Trực Lệ bao gồm mười ba tỉnh, Bắc Lục Tỉnh chính là Thiểm Tây, Sơn Tây, Sơn Đông, Hà Nam, Hồ Quảng và Tứ Xuyên; bảy tỉnh còn lại ở phía Nam nên được gọi là Nam Thất Tỉnh. Thật ra đây là khu vực do người trong giang hồ tự xác định, triều đình cũng không phân ranh giới rõ ràng như vậy nên Sở Dao cũng chỉ biết sơ sài về tầm quan trọng của việc phân chia. Tuy nhiên vụ hội nghị thường kỳ của thương hội đồng minh thì nàng có thể đoán ra ý nghĩa bên trong, đơn giản là các đại lão gia trong ngành thương nghiệp Nam Bắc Trực Lệ họp lại để phân chia khu vực kinh doanh cho năm năm kế tiếp.
(Trực Lệ: nghĩa là "trực tiếp bị kiểm soát", biểu thị cho vùng đất nằm dưới quyền kiểm soát trực tiếp của triều đình)Sĩ nông công thương, thương nhân là tầng lớp thấp nhất chỉ là nói về hộ tiểu thương mà thôi. Theo đà phát triển của xã hội đến tình cảnh hiện giờ, thậm chí một ngón tay của thương nhân chân chính đôi khi có thể thao túng vận mệnh của cả một quốc gia.
Hạ Lan Nhân đưa tay ra hiệu "mời": "Có thể mượn Nguyễn Thiếu Khanh tiến ra
một bước để nói chuyện hay không?"
Nguyễn Tễ thoáng do dự nhưng vẫn cùng nàng ta đi vào rừng cây bên cạnh.
Lúc này Liễu Ngôn Bạch mới đi về phía Khấu Lẫm, thấy y ăn mặc như vậy cũng không hành lễ: "Các vị chuẩn bị đi tới huyện Thanh Hà?"
Khấu Lẫm gật đầu, cùng Liễu Ngôn Bạch hàn huyên vài câu. Hai người cũng không có gì để nói, rõ ràng có thể tạm biệt rồi nhưng cả hai vẫn trầm mặc bất động.
Sở Dao biết bọn họ đều đang chờ Nguyễn Tễ, muốn biết ý dồ đến đây của Hạ Lan Đại tiểu thư. Xem ra người tinh thông tra án đều có một đặc điểm chung -- -- tràn đầy lòng hiếu kỳ.
Đợi khoảng chừng một khắc thì Nguyễn Tễ và Hạ Lan mới bàn xong. Nguyễn Tễ sắc mặt ngưng trọng đi tới, trong tay ôm một hộp gỗ hình chữ nhật: "Liễu huynh, coi bộ phải mời huynh theo ta đi Lạc Dương rồi."
Mấy người không đáp lại chỉ nhìn Nguyễn Tễ. Hắn nói tiếp: "Hội nghị thường kỳ của thương hội đồng minh Bắc Lục Tỉnh hai vị biết rồi chứ? Mấy ngày trước, Hạ Lan thế gia ở Lạc Dương thu được một lễ vật thần bí..."
Nguyễn Tễ nói xong bèn mở nắp hộp.
Sở Dao nhìn xuyên qua rèm mũ, chỉ thấy trong hộp xếp song song bảy con rối gỗ với nụ cười rất quỷ dị. Từ kiểu tóc có thể thấy được là bốn nam ba nữ, trước ngực đều dùng mực chu sa viết một chữ "Chết". Sở Dao không hiểu con rối gỗ này ám chỉ điều gì, nhìn lướt qua Khấu Lẫm và Liễu Ngôn Bạch thấy hai người đều nhíu mày thật sâu.
Nàng hỏi: "Đây là để đe dọa sao?"
Gia tộc Hạ Lan ở Lạc Dương cũng là thế gia trải qua trăm năm mưa gió, không có khả năng chỉ vì bị đe dọa liền phái Đại tiểu thư tìm đến bái phỏng Đại Lý Tự Thiếu Khanh.
Trải qua vụ án của huyện Hồng Diệp, cái nhìn của Nguyễn Tễ đối với Sở Dao đã thay đổi rất nhiều, vẻ mặt ôn hoà giải thích: "Ta cũng không rõ ràng lắm, Hạ Lan Đại tiểu thư nói rằng trong chốn giang hồ có một tổ chức thần bí tên là Thiên Ảnh..."
Sở Dao ngẩn ra, nhìn về phía Khấu Lẫm: "Thiên Ảnh và Ảnh là cùng một tổ chức?"
Khấu Lẫm gật đầu: "Đúng vậy, chẳng qua ở trước mặt Thánh Thượng thì kiêng kỵ dùng từ Thiên."
Lúc trước vụ Hồng Tụ Chiêu gây ra động tĩnh lớn như vậy, Nguyễn Tễ đương nhiên biết: "Tổ chức này không phải đã bị nhổ sạch rồi sao?"
Khấu Lẫm không tiện giải thích quá nhiều: "Chỉ là phá huỷ một cứ điểm của bọn chúng ở kinh thành mà thôi, Thiên Ảnh đã phát triển nhiều năm, gốc rễ sâu không lường được."
Liễu Ngôn Bạch thần sắc như thường, không nói một lời.
Nguyễn Tễ kể tiếp: "Hạ Lan Đại tiểu thư nói, trong tổ chức Thiên Ảnh toàn kỳ nhân dị sĩ, là một tổ chức lấy tiền giết người thật sự cuồng ngạo. Mỗi lần trước khi giết người đều gởi rối gỗ như vậy cho mục tiêu, người nhận được rối gỗ cho dù phòng bị như thế nào thì không quá mười ngày chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Bọn họ chưa từng thất thủ, đã vậy còn điều tra không ra bất luận dấu vết gì để lại."
Sở Dao nhìn chằm chằm hộp gỗ: "Hạ Lan lão gia một lần nhận bảy rối gỗ?"
Nguyễn Tễ nói: "Đúng vậy. Coi bộ nếu đã hướng về thương hội đồng minh của Bắc Lục Tỉnh lần này, muốn giết thì mục tiêu hẳn là phú thương của Lạc Dương và Bắc Lục Tỉnh. Tuy nhiên, đây cũng có thể chỉ là một trò đùa dai, bởi vì tổ chức Thiên Ảnh đã mai danh ẩn tích trong chốn giang hồ nhiều năm. Hạ Lan thế gia cho rằng lo trước đỡ được hoạ nên đã tăng cường đề phòng, biết được ta đang ở huyện Hồng Diệp, Hạ Lan Đại tiểu thư xin được lệnh của Lạc Vương, mời ta tiến đến Lạc Dương..."
Dĩ vãng đều là sau khi án tử phát sinh mới phái quan viên Đại Lý Tự đi tra, hiện giờ vụ án chưa xảy ra mà chỉ là đang muốn ngăn ngừa một vụ án có khả năng phát sinh, Nguyễn Tễ chưa từng thử qua phá án kiểu này nên không hề biết phải bắt tay vào từ đâu. Hắn đưa ánh mắt đầy mong đợi hướng về phía Liễu Ngôn Bạch và Khấu Lẫm.
Liễu Ngôn Bạch có hứng thú: "Ta theo huynh đi một chuyến."
Bởi vì trong lòng Liễu Ngôn Bạch hồ nghi quá sâu, thói quen càn rỡ đưa rối gỗ này đã bị hắn ra mệnh lệnh rõ ràng bãi bỏ vào chín năm trước khi hắn trở thành Thiếu Ảnh chủ của Thiên Ảnh. Hơn nữa, tuy hắn chủ quản kinh thành, bên trong tổ chức nếu muốn giết bảy người trong thương hội đồng minh của Bắc Lục Tỉnh đều không phải là chuyện nhỏ, yêu cầu phải có thương nghị với các nhân vật cấp cao trong tổ chức mới được tiến hành. Đằng này hắn không hề nhận được một chút tin tức gì, đây chỉ có thể thuyết minh có người muốn giả danh nghĩa Thiên Ảnh để hành hung.
Cần thiết điều tra.
Nguyễn Tễ yên tâm một nửa, lại nhìn về phía Khấu Lẫm: "Khấu Chỉ Huy Sứ có hứng thú không?"
Sở Dao thấy Khấu Lẫm trước sau không nói lời nào, biết phu quân đang thầm do dự trong lòng.
Quả thật Sở Dao đã đoán đúng. Khấu Lẫm vẫn luôn điều tra Thiên Ảnh, cho dù sự tình lần này chưa chắc có quan hệ đến Thiên Ảnh nhưng hắn cũng không muốn bỏ lỡ. Tuy nhiên khoảng cách giữa Lạc Dương và kinh thành có chút xa, hội nghị thường kỳ của thương hội đồng minh Bắc Lục Tỉnh lại tổ chức vào ngày hai mươi tám tháng chạp, hiện giờ nếu lựa chọn đi đến Lạc Dương liền đồng nghĩa với việc không cách gì chạy về kinh thành trước thềm năm mới. Đối với hắn thì không thành vấn đề, nhưng hắn ngại Sở Dao không quen ăn Tết bên ngoài.
Sở Dao giật giật tay áo Khấu Lẫm: "Thiếp và ca ca ba năm trước đều ở Tế Ninh ăn Tết. Lúc xưa khi ở nhà, cha cũng rất bận rộn, tết Thượng Nguyên mới có thì giờ ngồi xuống ăn bữa cơm với chúng ta."
"Không bằng ta đưa hai người về kinh thành trước, vụ án huyện Thanh Hà ta sẽ sai Từ Công Danh phái người đi tra." Rời khỏi kinh đô và vùng lân cận, căn cứ theo kinh nghiệm từ trước đến nay, Khấu Lẫm sợ sẽ có nguy hiểm. Lạc Dương tuy có Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở, nhưng năng lực làm việc của Cẩm Y Vệ địa phương Khấu Lẫm không thể tin tưởng được.
Khấu Lẫm không tiện nói rõ nhưng Sở Dao lại hiểu, quay đầu nhìn về phía ca ca và Viên Thiếu Cẩn hỏi: "Ca, hai người các huynh muốn trở về hay vẫn muốn đi Lạc Dương?"
"Đi Lạc Dương." Sở Tiêu lạnh phát run nhưng vẫn dựng lỗ tai lắng nghe.
"Ta cũng muốn đi Lạc Dương." Viên Thiếu Cẩn từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên rời khỏi kinh thành, càng thêm minh bạch vì sao người xưa có câu "Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường".
Sở Dao quay đầu lại nhìn về phía Khấu Lẫm: "Thiếp cũng muốn đi. Nếu không cảm thấy chúng ta trói buộc, hãy dẫn chúng ta theo cùng nhé."
Nhìn thoáng qua Sở Tiêu, Khấu Lẫm yên lặng thầm cân nhắc một hồi lâu rồi đáp ứng.
Đoàn người chọn tuyến đường đi Lạc Dương, Nguyễn Tễ vẫn chưa nói cho Hạ Lan Nhân về thân phận của Khấu Lẫm, Hạ Lan Nhân cũng là người thức thời, không nhiều lời dò hỏi gì.
Trước khi lên xe ngựa, Khấu Lẫm phân phó Đoạn Tiểu Giang: "Triệu một chi ám vệ lại đây bảo hộ bản quan... Còn nữa, thông báo cho Ngu Thanh, nếu thu được tin tức gì của Thiên Ảnh liền tới Lạc Dương hội hợp với chúng ta, nếu không có tin tức gì thì cứ lưu lại trong kinh đừng đi đâu hết."
Liễu Ngôn Bạch lên xe ngựa bèn dùng thủ âm nói chuyện với thư đồng: [Tra xem bảy con rối gỗ này có quan hệ đến chúng ta hay không? Thông báo cho Vương Nhược Khiêm, kêu hắn mang một đội người đi Lạc Dương chờ lệnh. Đây có lẽ là cơ hội tốt để giết Khấu Lẫm, ta sẽ tính toán lập kế hoạch...]
Dừng một chút rồi ra hiệu tiếp: [Lại truyền tin cho Ngu Thanh, bảo rằng Sở Tiêu có nguy hiểm kêu hắn đi Lạc Dương để cứu. Ta thử xem có cơ hội một lưới bắt hết bọn họ...]
Thư đồng gật đầu.
Liễu Ngôn Bạch nhéo nhéo giữa mày, nếu xét theo tư tâm thì hắn căn bản không muốn lấy mạng của Sở Tiêu và Ngu Thanh. Ngu Thanh là một tướng tài, giết đi thật rất đáng tiếc, còn Sở Tiêu tuy chẳng làm được trò trống gì, nhưng lại là ca ca ruột thịt của Sở Dao.
Tuy nhiên bọn hắn mười năm trước đã thấy được tướng mạo của lão Ảnh chủ trong vùng cấm địa của phủ Định Quốc Công, nếu gặp lại nhất định nhận ra. Bây giờ cách quốc yến chỉ có bốn tháng, tha mạng cho bọn họ thật sự quá mức mạo hiểm.
Nếu để bại lộ thân phận của lão Ảnh chủ vào quốc yến sang năm, như vậy những kế hoạch tổ chức đã tận tâm tận lực trù tính bao nhiêu năm sẽ có khả năng hủy mất trong một sớm một chiều. Chính theo như lời lão Ảnh chủ, muốn thay đổi một triều đại lấy mới áp cũ, hy sinh vài người là không thể tránh được.
Liễu Ngôn Bạch nhắm mắt định tâm, lại hỏi: [Vẫn chưa tìm được A Phi?]
Thư đồng ra hiệu: [Vẫn chưa. Lúc trước cổ trùng trong thân thể hắn có dấu hiệu tử vong nhưng sau đó lại sinh động lên, chứng tỏ hắn không có việc gì. Phỏng chừng là tránh ở nơi nào đó để dưỡng thương.]
*
By Bà Còm in Wattpad*
Muốn đến Lạc Dương vẫn yêu cầu đi theo đường quan đạo, do đó cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch vừa đi vừa... tống tiền của Khấu Lẫm. Mỗi đêm khi nghỉ ngơi ở trạm dịch, hắn luôn một mình vào thành dạo một vòng. Đối với Sở Dao hắn luôn lấy cớ vô cùng tốt đẹp là đi huyện nha lật xem một chút hồ sơ, coi có dân tình bị oan hay án phán sai nào không.
Thực tế là đi ăn vạ!
Nhờ vào nhiều năm tích lũy kinh nghiệm, vượt qua thử thách thân phận cùng thủ đoạn tống tiền, đúng như hắn đã dự đoán, kỳ này kiếm được không ít tiền tài, ít nhất kiếm về số vàng đủ để bọc thân cho hai tượng Phật.
Sở Dao tuy có hoài nghi nhưng khó có thể đoán được phu quân nhà mình tống tiền đến mức không có hạn cuối như vậy, huống chi mỗi lần Khấu Lẫm ra ngoài trở về đích xác cầm không ít tập hồ sơ phó bản -- -- thật ra đều là mấy cái bìa sổ mà thôi.
Thấy Khấu Lẫm "bảo vệ công lý" như vậy khiến Sở Dao rất vui mừng, nhưng điều càng làm nàng vui mừng hơn là sự chuyển biến của Sở Tiêu.
Từ khi rời khỏi huyện Hồng Diệp, bất luận là trên xe ngựa hay tìm nơi ngủ trọ, trong tay Sở Tiêu luôn có quyển sách không rời. Lúc xưa là đồ lười vừa đến giờ Tuất liền đi ngủ, hiện giờ hàng đêm qua giờ Tý mà trong phòng còn châm đèn.
Sở Dao cũng không biết vụ án ở huyện Hồng Diệp rốt cuộc có điểm nào đã rung động dây thần kinh của ca ca, hiện giờ từ Luật Đại Lương đến Tẩy Oan Lục Tập, lại đến Tiêu Dao Du và Nhan Thị Gia Huấn, tráp sách Liễu Ngôn Bạch mang theo đều được ca ca đọc hết sạch.
Đã vậy Sở Tiêu còn cầu Khấu Lẫm mua ít sách từ trong thư cục mỗi huyện để đem theo đọc trên đường, cũng không cần sách gì nổi tiếng, cứ mua quyển nào là hắn đọc quyển đó -- -- Khấu Lẫm cố ý mang về truyện dân gian chí dị và những thoại bản thấp kém, Sở Tiêu cũng chuyên chú đọc không bỏ qua.
Viên Thiếu Cẩn thấy hắn nỗ lực như vậy cũng bắt chước cùng nhau đọc, nhưng những quyển sách Sở Tiêu đang nghiền ngẫm ngoại trừ sách giải trí, còn những bộ sách khác thì Viên Thiếu Cẩn đều thuộc làu làu. Thế là Viên Thiếu Cẩn cũng đành nhờ Khấu Lẫm cũng mua chút tạp thư cho hắn, vì thế bị Khấu Lẫm hố không ít tiền, hố đến nỗi không còn một xu dính túi toàn bộ ghi nợ cũng bất chấp.
Tới gần biên giới của Bắc Trực Lệ và Hà Nam, ban đêm sau khi vào trạm dịch nghỉ ngơi, Sở Tiêu mới vừa nhờ Khấu Lẫm đang chuẩn bị ra cửa mua về ít sách, Viên Thiếu Cẩn liền nhảy ra cũng muốn giống y như đúc.
Chờ Khấu Lẫm rời đi, Sở Tiêu bực bội mắng: "Ta thật không hiểu nổi, có phải ngươi bị bệnh hay không mà luôn so mọi thứ với ta? Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra, sau khi rời khỏi Quốc Tử Giám thì hai chúng ta đều là phế vật? Ngươi có bản lĩnh thì đi so với Khấu đại nhân hay lão sư kìa?"
Viên Thiếu Cẩn biện luận hùng hồn đầy lý lẽ: "Bọn họ lớn tuổi hơn chúng ta, kinh nghiệm thâm sâu, ta so với bọn họ cái gì? Huống chi nếu ta không so với ngươi thì biết so với ai đây?"
Sở Tiêu phiền hắn nhất chính là điểm này, không thèm phản ứng ôm sách đi tìm Sở Dao. Trong tứ thư ngũ kinh có gì không hiểu thì hắn đến hỏi Sở Dao chứ không thể đi hỏi Liễu Ngôn Bạch, bằng không coi như đã bại lộ chuyện trước đây hắn không học vấn không nghề nghiệp.
Lại nghe Viên Thiếu Cẩn nói với theo từ phía sau: "Ta cũng không phải thua không nổi, chỉ là mỗi lần nhìn đến ngươi thì ta lại cảm thấy ông trời không công bằng."
Sở Tiêu chớp chớp mắt, dừng lại bước chân.
Người khác đàm luận với hắn ba chữ "Không công bằng" là hắn đồng ý ngay. Bởi vì hắn ngậm thìa vàng xuất thế, căn bản không cần nỗ lực là có thể được người khác hao hết tâm huyết đưa đến cho hắn rất nhiều thứ. Nhưng Viên Thiếu Cẩn và hắn giống nhau, Viên Thiếu Cẩn xuất thân gia tộc Viên thị Giang Đông, nhi tử của Thủ Phụ, thân thế so với hắn hiển hách hơn nhiều.
Viên Thiếu Cẩn căm giận bất bình, khi nói tiếp quả thực có chút nghẹn ngào chua xót: "Bất luận khi còn theo học ở thư viện hay Quốc Tử Giám thì ngươi đều dùng một nửa thời gian ngủ gục trong lớp, hết giờ học thì theo Ngu cà chớn kia quậy phá. Ta luôn cho rằng ngươi cố ý chọc tức ta chứ thật ra ban đêm lén dụng công học tập, bởi vậy ta phái người nhìn chằm chằm ngươi mấy tháng, kết quả mỗi ngày sau giờ học ngươi thật sự chỉ có rong chơi khắp nơi... Ngươi bỏ công thì ta cũng bỏ công, ngươi rong chơi khi ta vẫn bỏ công, nhưng bất luận ta trả giá bao nhiêu thì trước sau vẫn bại vì ngươi!"
Phụ thân của hai người cũng là bạn cùng trường, Sở Thượng Thư ở bất kỳ phương diện nào đều chưa bao giờ thắng nổi Viên Thủ Phụ. Viên Thiếu Cẩn tự thấy đầu óc mình đâu thể nào kém hơn Sở Tiêu, nếu hai người đều nỗ lực giống nhau thì có thua cũng chấp nhận, hắn không còn lời nào để nói. Thế nhưng Sở Tiêu bỏ công không bằng một nửa của hắn, thế mà lại cứ đánh gục hắn không biết bao nhiêu lần, điều này làm cho hắn hoàn toàn không cách gì tiếp thu. Cho dù phụ thân hắn chưa bao giờ bởi vì thế mà trách cứ hắn, còn thường xuyên khuyên hắn hãy dùng tấm lòng bình thản mà đối đãi, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn buồn bực bất bình. Đặc biệt, Sở Tiêu còn có thể là một nữ nhân.
Sở Tiêu há miệng thở hổn hển, không biết nên giải thích như thế nào. Hắn đúng là chẳng tốn một chút công sức nào, nhưng Sở Dao đã phải vì hắn mà ngày đêm cố gắng học tập sợ bị Viên Thiếu Cẩn vượt qua. Nhưng hắn cũng không cảm thấy mình sai, đây là do Viên Thiếu Cẩn tự mình cố chấp, cũng giống như hắn có cố chấp.
Rốt cuộc Sở Tiêu ngộ ra một chân lý, hóa ra một người muốn thắng một đối thủ vượt lên phía trước, đầu tiên là phải chiến thắng được chính bản thân mình.