Đêm nay Khấu Lẫm ra ngoài tống tiền cảm thấy mỹ mãn vô cùng.
Ngày mai rời khỏi Bắc Trực Lệ, tiến vào địa hạt Hà Nam thì vụ tống tiền này hắn không thể làm được nữa, thân phận có thể phải giấu kỹ bởi vì kẻ thù của hắn thật sự quá nhiều.
Giữa người giang hồ và triều đình có một tập tục bất thành văn, bọn họ tận lực không xâm phạm cảnh giới của Bắc Trực Lệ, triều đình cũng tận lực không can thiệp vào chuyện của bọn họ.
Nếu không có chuyện gì quan trọng thì Khấu Lẫm sẽ không rời kinh thành, đặc biệt một khi rời khỏi cảnh giới của Bắc Trực Lệ, bất luận là ở trong kinh hay bên ngoài cũng có người mướn sát thủ giết hắn. Còn một số nhân sĩ giang hồ thì lấy chuyện chém được đầu cẩu tặc hắn đây để tăng lên địa vị trong giang hồ.
Hiện giờ bên người hắn không có Lục Thiên Cơ làm thế thân, Khấu Lẫm cần phải vạn sự cẩn thận, huống chi còn "dìu già dắt trẻ".
Trên đường đi vòng vèo về trạm dịch, đến một nơi bốn bề vắng lặng, Khấu Lẫm kẹp dưới nách mấy quyển sách đoạt được từ huyện nha chuẩn bị mang về cho hai tên ngu xuẩn kia, dừng lại bước chân nhếch miệng cười hô to: "Hạ Lan Đại tiểu thư, ngươi theo bản quan cả đêm, không thấy mệt à?"
Một hồi lâu, Hạ Lan Nhân xiêm y đỏ như lửa mới từ chỗ tối đi ra, mỉm cười chắp tay: "Khấu Chỉ Huy Sứ."
Khấu Lẫm liếc nàng ta một cái: "Đoán ra thân phận bản quan, có phải cảm thấy thực kiêu ngạo hay không?"
Hạ Lan Nhân mỉm cười: "Thân phận của Khấu Chỉ Huy Sứ đâu cần phải đoán, Nguyễn Thiếu Khanh nói ngài chỉ là bằng hữu tốt, nhưng một đường lại vô cùng cung kính với ngài, ngài nói đi là đi, nói dừng là dừng, dân nữ đều nhìn thấy rõ."
Khấu Lẫm nhướng mày: "Vậy ngươi còn bám theo bản quan làm gì?"
"Nghe nói Khấu Chỉ Huy Sứ yêu thích vàng bạc, rất biết cách gom tiền, vừa khéo dân nữ cũng giống như vậy, cho nên muốn theo Khấu Chỉ Huy Sứ học tập kinh nghiệm." Hạ Lan Nhân nửa khen nửa trêu chọc, "Quyền thế quả nhiên là thứ tốt vô cùng, Khấu Chỉ Huy Sứ kiếm tiền cực kỳ dễ dàng, có thể nói kinh doanh không cần vốn."
"Hạ Lan Đại tiểu thư nói vậy sai rồi." Khấu Lẫm phẩy tay tiếp tục đi, "Quyền thế trong tay bản quan chẳng lẽ sinh ra liền có, đấy không phải là đã bỏ vốn rồi hay sao?"
"Lời này có lý." Hạ Lan Nhân đi theo phía sau Khấu Lẫm, nhìn bóng dáng hắn hơi mỉm cười. Nàng âm thầm theo Khấu Lẫm một đêm, chính mắt thấy hắn ăn vạ quả thật vừa buồn cười vừa thú vị, thật sự khác xa với những lời đồn về hắn lúc trước nàng nghe được.
Hai người một trước một sau đi về hướng trạm dịch, Khấu Lẫm lên tiếng nhưng không quay đầu lại: "Lần này bản quan đi Lạc Dương cũng là xuất lực cho tộc Hạ Lan của ngươi, Hạ Lan Đại tiểu thư coi như lớn lên trong giang hồ, có lẽ cũng biết tình cảnh của bản quan, mong rằng chiếu cố nhiều hơn."
Hạ Lan Nhân là loại người tai thính mắt tinh, biết Khấu Lẫm nguyện ý trộn lẫn điều tra vụ này chắc hẳn vì muốn truy tra xem có liên quan đến Thiên Ảnh hay không. Mà mỗi lần Khấu Lẫm ra khỏi phạm vi Bắc Trực Lệ tra án đều bị thế lực khắp nơi đuổi giết thực thảm, nhưng hắn chưa từng bao giờ tìm kiếm ai để che chở.
Hôm nay Khấu Lẫm chịu nói ra hai chữ "Chiếu cố", chắc hẳn là vì lo cho thê tử.
Trong đầu Hạ Lan Nhân không khỏi hiện ra thân hình thon thả nhu nhược, xem ra tình báo của nàng nói Khấu Lẫm vì muốn nâng lên xuất thân mới ở rể phủ Thượng thư coi bộ đã lầm. Hạ Lan Nhân nổi lên lòng hiếu kỳ đối với dung mạo của Sở Dao được che lấp dưới mũ rèm.
Khấu Lẫm không nghe Hạ Lan Nhân đáp lại, hơi quay đầu: "Hạ Lan Đại tiểu thư?"
Hạ Lan Nhân hoàn hồn: "Được. Khấu Chỉ Huy Sứ nói quá lời, gia tộc Hạ Lan chắc chắn bảo hộ ngài an toàn. Nhưng ngài đã ở địa vị cao lâu rồi, cho dù ăn mặc y phục vải bố vẫn không che được khí độ của ngài. Huống chi tôn phu nhân bị tật ở chân thì người biết đến sợ cũng không ít..."
Khấu Lẫm cũng đang tự hỏi vấn đề này, bất kỳ cải trang thế nào thì chân tật của Sở Dao không thể giấu được. Nếu xuất nhập đều được hắn ôm thì càng dẫn đến sự chú ý.
Khấu Lẫm hỏi: "Hạ Lan Đại tiểu thư có đề nghị gì tốt không?"
Hạ Lan Nhân suy nghĩ thật lâu mới nhíu mày nói: "Ngài xem như vậy được không, dân nữ từ nhỏ được phụ thân đưa tới Tự Tại Môn học nghệ, trong Tự Tại Môn có vị tiểu sư thúc xưng là Từ công tử, hai chân tàn tật xuất nhập phải dùng xe lăn, người gặp qua sư thúc rất ít."
Khấu Lẫm hơi chựng lại, hiểu ý Hạ Lan Nhân muốn để Sở Dao giả dạng vị tiểu sư thúc này. Hắn thầm nghĩ đây là một biện pháp rất tốt, chân thọt không thể giả dạng người bình thường thì cải trang thành người tàn phế không còn là vấn đề.
Hạ Lan Nhân lại nói: "Còn Khấu Chỉ Huy Sứ, Liễu Tiến sĩ và Nguyễn Thiếu Khanh cũng có thể ngụy trang thành vài vị sư huynh hiếm khi ra ngoài, dân nữ dẫn theo mọi người tiến vào Lạc Dương coi bộ sẽ không khiến người hoài nghi. Dân nữ sẽ viết một bức thư gởi đến môn phái báo cho gia sư là được."
Khấu Lẫm gật đầu: "Tốt lắm."
Hạ Lan Nhân nói: "Về phần hai vị tùy tùng của ngài, không ngại cải trang thành gia phó của phủ Hạ Lan chứ? Tuy nhiên tướng mạo hai vị đó quá mức xuất chúng, sợ là có thể phải hóa trang cho xấu đi một chút..."
Khấu Lẫm tùy ý gật đầu: "Muốn hóa trang thành xấu thế nào cũng được."
"Tuy nhiên, Đoạn đại nhân lại không thể nào giả dạng, người biết ngài ấy quá nhiều..."
"Không thành vấn đề, bản quan sẽ bảo Tiểu Giang di chuyển trong âm thầm."
*
By Bà Còm in Wattpad*
Sáng sớm hôm sau, mấy người hoàn toàn thay đổi bộ dạng.
Lúc Khấu Lẫm thương lượng với Sở Dao để nàng giả dạng vị "Từ công tử" kia, Sở Dao chỉ chần chừ trong một chớp mắt liền đáp ứng.
"Như vậy thật sự qua mặt được người khác hay sao?" Đổi lại bộ trường sam, búi tóc lên rồi đội mũ, Sở Dao cầm gương ngắm nghía, trong lòng có chút thấp thỏm bất an. Từ nhỏ đến giờ nàng giả nam nhân vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng lấy thân thể nữ nhi mặc vào nam trang, nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống.
"Quay qua để ta xem nào."
"Vâng."
Khấu Lẫm giả dạng thành một kiếm khách, sau khi đeo kiếm sau lưng bèn quay người nhìn Sở Dao, hắn ngẩn người, đôi mày lập tức nhíu chặt.
Vốn dĩ hắn cứ nghĩ Sở Dao mà giả nam thì đơn giản chính là bộ dáng của Sở Tiêu, kết quả sai lầm hoàn toàn -- bất kỳ ai chỉ cần nhìn nàng lâu hơi một chút đều có thể nhận ra đây là nữ giả nam.
Khấu Lẫm sai Đoạn Tiểu Giang tìm tới dụng cụ cải trang dính thêm cho nàng hai hàng ria mép.
Sở Dao lại soi gương, cảm thấy gương mặt của mình cực kỳ buồn cười, đầu ngón tay vuốt ve ria mép soi tới soi lui, nụ cười luôn treo trên khóe miệng.
Khấu Lẫm vừa điều chỉnh thanh kiếm vừa từ trong gương nhìn nàng tươi cười, cũng cười nói: "Ta thấy nàng giống như không sợ một chút nào?"
Sở Dao xoay mặt hỏi: "Sợ cái gì?"
"Nàng không biết ngoại trừ Thiên Ảnh thì ta còn có biết bao nhiêu kẻ thù hay sao? Lần này hành trình đến Lạc Dương phải đối diện với nguy cơ thật mạnh." Khấu Lẫm không muốn nói quá nhiều khiến nàng lo lắng, chỉ hơi nhắc nhở, "Nàng sẽ phát hiện vụ ám sát lúc trước ở kinh thành chỉ là chuyện nhỏ mà thôi..."
"Chúng ta không phải đã ngụy trang thật tốt rồi à?" Sở Dao quay đầu lại tiếp tục soi gương, nhưng đồng thời điều chỉnh dáng ngồi, từ trong gương quan sát thần sắc của Khấu Lẫm, "Huống chi phu quân đã nguyện dẫn theo thiếp, trong lòng nhất định đã nắm chắc bảo hộ thiếp chu toàn, dĩ nhiên thiếp không sợ."
Khấu Lẫm từ gương đồng soi bóng với nàng, một hồi lâu mới cười nói: "Nàng chịu tin tưởng ta thật tốt."
Nhưng trong lòng hắn lại cho rằng, cuộc hành trình này khó tránh khỏi sẽ có chuyện phát sinh, hắn không phải thần thánh, cũng không có năng lực biết trước mọi việc, không cách gì khống chế toàn cục.
Lúc mới đầu hắn thật muốn đưa nàng về kinh thành, hiện giờ cách kinh thành càng xa thì nỗi bất an trong lòng hắn càng sâu. Từ trước đến nay hắn vẫn luôn cảm thấy mình đặc biệt yêu quý sinh mệnh, mỗi lần muốn đi một bước đều nghĩ Đông nghĩ Tây phòng ngừa chu đáo. Nhưng hắn chưa bao giờ sau khi làm ra quyết định lại vẫn còn do dự không chắc ăn như vậy.
Rõ ràng hắn cũng cảm thấy bản thân có đủ năng lực bảo hộ nàng chu toàn, thế nhưng không hiểu vì sao hắn vẫn rất băn khoăn.
Đã nhiều ngày hắn thậm chí suy nghĩ, lúc xưa hắn do dự rất lâu không biết có nên muốn một người bên cạnh suốt quãng đời còn lại hay không, sở dĩ hắn do dự đều vì lý do hắn không biết bản thân có thể tiếp thu một người là nhược điểm của hắn được không. Gần như hắn chưa bao giờ đứng trên lập trường của Sở Dao mà tự hỏi -- hắn luôn phải đối diện với nguy hiểm, nàng có gánh vác nổi không?
Sở Dao vuốt ve ria mép của mình, nhìn Khấu Lẫm mỉm cười thối lui nhưng ánh mắt ngưng trọng, trong lòng nàng thật ra có vài phần vui mừng.
Chàng đã biết sợ.
Từ trước mỗi khi nàng mặt ủ mày ê, Khấu Lẫm chỉ biết cười nói "Nàng cứ tin ta là được", trên mặt vĩnh viễn là một biểu cảm khoe khoang "Hết thảy đều ở trong vòng khống chế của lão tử".
Hiện tại chàng đã biết sợ, bởi vì chàng để tâm nhiều hơn.
Trong suy nghĩ của Sở Dao, đây hoàn toàn không phải là biểu hiện mất đi sự tự tin, mà là Khấu Lẫm tiến thêm một bước về hướng trở thành "Người bình thường".
Điều này sẽ không ảnh hưởng tới năng lực của Khấu Lẫm, chỉ khiến chàng biết nhớ nhung suy nghĩ mọi sự chu toàn hơn.
*
By Bà Còm in Wattpad*
Ăn mặc chỉnh tề xong, Khấu Lẫm đỡ nàng ra khỏi phòng.
Hai người bọn họ trụ ở lầu hai, đứng ở hành lang có thể nhìn thấy đại sảnh dưới lầu.
Hạ Lan Nhân đứng chờ đã lâu, nghe động tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng trước tiên dừng lại trên người Khấu Lẫm. Thay đổi bộ y phục vải bố, bộ dạng cải trang thành kiếm khách khiến tròng mắt nàng chợt lóe lên sự kinh diễm rồi biến mất ngay. Lại vừa thấy Sở Dao bên cạnh, ánh mắt nàng không khỏi hơi đọng lại, chủ động lọc rớt hai hàng ria mép trong đầu, dung mạo Sở Dao nàng đã biết được đại khái.
Quả nhiên là một mỹ nhân.
Hạ Lan Nhân bất động thanh sắc, tầm mắt thực mau rời khỏi người Sở Dao rồi dừng lại trên người Khấu Lẫm.
Khấu Lẫm nhìn chằm chằm Liễu Ngôn Bạch ngồi ở đại sảnh ăn cơm sáng.
Đêm qua Liễu Ngôn Bạch lựa chọn giả dạng thành người tu đạo, búi tóc đạo sĩ, khoác đạo bào nâu đen, bộ dáng thực sự có vài phần tiên phong đạo cốt.
Khấu Lẫm đã chú ý, từ khi ra cửa Sở Dao đã nhìn Liễu Ngôn Bạch vài lần.
Khấu Lẫm đứng ở lầu hai nói xuống: "Liễu Tiến sĩ, bản quan cho rằng giả dạng của ta và ngươi không ổn."
Liễu Ngôn Bạch nhai kỹ nuốt chậm, cũng không ngẩng đầu lên: "Nơi nào không ổn?"
"Nếu gọi là cải trang thì phải làm sao không giống chính mình mới được. Ngươi nhìn khí độ của bản quan, giả thành kiếm khách thì gần như là bản sắc của bản quan rồi..." Khấu Lẫm quan sát Liễu Ngôn Bạch từ trên xuống dưới, "Lại xem Liễu Tiến sĩ giả trang thành thần côn, cũng là cùng bản sắc..."
(Thần côn: danh xưng mang nghĩa châm biếm, nói về thầy bói hoặc thầy pháp hoặc đạo sĩ làm bộ có khả năng siêu phàm để lừa gạt người khác)
Tay cầm đũa của Liễu Ngôn Bạch khựng lại.
Sở Dao túm tay áo phu quân xấu hổ không thôi, cũng không rõ chàng ta thật sự không để ý dùng từ, hay là cố ý trêu chọc Liễu Ngôn Bạch.
Nguyễn Tễ thấp giọng cười. Hắn cũng giả dạng thành kiếm khách. Bởi vì sợ làm cho lớn chuyện, vụ Hạ Lan lão gia thu được rối gỗ đe dọa vẫn chưa lộ ra, cho nên Đại Lý Tự không tiện trực tiếp ra mặt.
Biết Khấu Lẫm cố ý bươi móc, Liễu Ngôn Bạch ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, lướt qua Sở Dao: "Vậy không biết Khấu Chỉ Huy Sứ có cao kiến gì?"
Khấu Lẫm chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Liễu Ngôn Bạch: "Hai ta tráo đổi, bản quan giả thần côn, ngươi giả kiếm khách."
Liễu Ngôn Bạch đạm nhiên đáp lại: "Hạ quan là một giới thư sinh văn nhược, không biết kiếm thuật."
Khấu Lẫm cười lạnh hỏi lại: "Chẳng lẽ ngươi biết đoán mệnh?"
Liễu Ngôn Bạch:...
Cuối cùng sự tình định đoạt, chờ hai người đổi xong thì đoàn người khởi hành, rời khỏi Bắc Trực Lệ tiến vào cảnh giới Hà Nam đi về hướng Lạc Dương.
Lạc Dương thần thánh, một nơi đã từng huy hoàng không cần lắm lời, nay tuy không còn vãng tích nhưng vẫn là trọng địa về kinh tế.
Đại Lương có vô số huyện nhưng chỉ có bốn vị Huyện lệnh không phải quan thất phẩm tép riu mà là chính ngũ phẩm, trong số đó có Huyện lệnh Lạc Dương. Hơn nữa đây còn là đất phong của Lạc Vương, vị hoàng tử được Thái tổ Hoàng đế yêu thích nhất.
Tuy nhiên Lạc Dương có phồn hoa thì hiện giờ cũng so ra kém hơn kinh thành, cho nên đối với đoàn người Sở Dao mà nói thì cũng không có lực hấp dẫn gì đặc biệt.