Ngày hôm sau Kim Tử phải tham dự buổi biểu diễn trong buổi lễ chào mừng giáo viên và học sinh mới.
Bản thân đã từng xuất thân từ nhạc viện khi còn nhỏ, Kim Tử cũng chẳng bỡ ngỡ khi được chọn biểu diễn.
Còn nhớ chính mình từng là ‘ Ca Hậu ’ một thời, Kim Tử không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Phòng thanh nhạc.
Người đệm đàn cho Kim Tử là Âu Dương Tiệp một thiên tài dương cầm, còn có Đào Yêu cô bạn con nhà nòi chuyên về đàm vĩ cầm, Tương Lang một nghệ sĩ trống, anh ta từng học tại học viện và vài ngày trước có về thăm trường nên được hội trưởng hội văn mỹ nghệ mời tham gia.
- Họ Hắc kia, cô tính chọn bài gì? - Âu Dương Tiếp lướt ngón tay trên những phím đàn, cũng đã lâu cậu chưa chạm đến chúng.
... 后继者. ( Người kế nhiệm. ) - Kim Tử trầm tư một lát lại nói.
- Bài đó... liệu... - Tương Lang dè dặt hỏi lại.
- Có cái gì phải sợ, cũng đâu phải hát để tỏ tình. - Đào Yêu vỗ vai Tương Lang giọng chắc nịch.
- Phải, tiền bối không cần lo, có thể cãi biên lại, nhỉ họ Hắc. - Âu Dương Tiệp đưa ra biện pháp trấn an Tương Lang.
- Ừ.
Nhìn đến những phím đàn đen trắng kia lại khiến Kim Tử không chịu được mà quay mặt đi, dường như đác có một ký ức tồi tệ về đàn dương cầm, hoặc chính là không muốn để mắt đến chúng.
Ban đầu đã không có ý định biễu diễn với đàn dương cầm nhưng Kim Tử lại chỉ hát khi có Âu Dương Tiệp bên cạnh, không biết là từ khi nào Âu Dương Tiệp hắn lại trở thành nơi mà Kim Tử có thể yên tâm dựa dẫm.
Âu Dương Tiệp không được phép ở trên sân khấu mà không làm gì, nên Kim Tử chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý chuyện có tiếng dương cầm vang lên bên tai.
Bắt đầu luyện giọng những nốt đầu, bọn họ chỉ là tập trung vào việc của mình là luyện đàn, những thứ con lại sẽ do ban nhạc của hội văn mỹ nghệ lo.
Quả đúng là con người lạnh lùng đến hát mà biểu cảm thần thái vẫn vô cảm như vậy.
Âu Dương Tiệp ngừng phím ngước mặt nhìn Kim Tử, khẽ ho một tiếng ngắn gọn nói.
- Sắc thái không hợp bài.
... Kim Tử cảm thấy bản thân biểu diễn rất tốt, lại không hiểu ý của Âu Dương Tiệp là gì.
- Chỗ nào không tốt?
- Giọng hát không nói, chỗ cần lưu tâm chính là vẻ mặt. - Âu Dương Tiệp trực tiếp nói ra điểm thiếu sót.
- Không cần cười, chỉ cần đôi mắt có hồn một chút là được nếu trong dịp này biểu diễn sai sót thì sẽ bị xem là không tôn trọng người mới. - Âu Dương Tiệp không nhìn, những ngón tay lại tiếp tục chơi ra mấy nốt nhạc.
- Phiền phức.
Nói ra hai chữ này rồi không gian phòng nhạc chỉ còn lại tiếng hát và âm thanh đàn trống.
Ngày chào mừng.
Học sinh các lớp đều tập trung lại xếp thành hàng ngang ngồi theo vị trí lớp, thành viên chính thức của hội học sinh và các giáo viên ngồi hàng đầu A. 4tCác học viên và giáo viên mới ngồi ở hàng đầu khu B.
Dù sao thì bây giờ là hời điểm sau ngày khai giảng nên cũng chỉ chào đón toàn bộ thực tập sinh mới cho trường cùng một ngày.
Đều học năm hai rồi nên cả đám Bạc Sinh chẳng đứa nào mới mẻ cả, đều là một đám học sinh khiến hiệu trưởng mất mặt.
Phải nói đến gia thế cả nhóm đều là có quyền hành trong trường, chỉ chẳng có ai kỷ luật đám học viên suốt ngày trêu gà chọc chó này. Thoả thuận khi đó của hội học sinh với bọn Bạc Sinh sau khi cả bọn bị bắt vì phá luật quá nhiều trong một tuần.
Cũng chẳng có ai thèm nghe, riêng Âu Dương Tiệp và Kim Tử lúc đó đang ăn trưa tự dưng bị bắt tội. Không hiểu vì sao tự dưng bị liên luỵ, Kim Tử đã dần cho ba kẻ đầu têu Bạc Sinh, Cảnh Đông, Kỳ Phong một trận xả giận.