Bạc Sinh nhanh nhẹn chạy theo níu lấy tay chị gái rồi lại vòng qua khoác tay người nọ, miệng cười mỉm.
- Chị hai a, sao lại đi nhanh như vậy?
- ... - Người nọ gương mặt lạnh băng không thèm liếc nhìn cái kẻ vô sỉ bám người như sam này lấy một cái.
- Chị hai a, chị hai a, sao thế? Đang giận a? - Bạc Sinh ngang nhiên đeo đeo bám bám người ta như chốn không người.
Hừ! Quả nhiên không có liêm sỉ, đứa em gái này của Kim Tử nó mặt dày cả tấc, chuyên gia ngang tàn phá hoại.
Trên đường đến lớp, Bạc Sinh và Kim Tử gặp bọn Tử Tầm cũng đang lên lớp, bọn họ nói chuyện rôm rã, chỉ mình Kim Tử và Âu Dương Tiệp vẫn im lặng như mọi lần.
Kim Tử đột nhiên thất thần, một mùi hương, một cảm giác lạ lẫm nhưng cũng rất quen thuộc.
Bất giác dừng chân, lại bất giác đưa mắt xung quanh tìm kiếm một thứ gì đó mà chính bản thân nó cũng không biết là gì, nó đã rất lâu rồi chưa nghe thấy cảm giác đó, nó không biết mình đã quên gì, quên thứ gì, hay... nó đã quên ai đó.
Tại một nơi khác.
Một dáng người cao lớn đứng nép vào một góc tường, ánh mắt vui mừng xen lẫn nhớ nhung lưu luyến dõi theo đám người Bạc Sinh.
Âu Dương Tiệp cảm thấy bất thường lại vươn tay chạm nhẹ vào má người nọ, được ngoại lực tác động, nó mới bừng tỉnh thoát khỏi cảm giác kia, nhìn con người trước mắt, người lại cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay nhỏ nhắn ấy, mọi lần người giúp nó định thần sau những sự kỳ quái là Âu Dương Tiệp, và lần này cũng không ngoại lệ, vẫn là ngoài Bạch Nguyệt Bạc Sinh thì cũng chỉ có Âu Dương Tiệp quan tâm Kim Tử mọi lúc.
Buổi học nhàm chán diễn ra hàng ngày, lại chán đến mức khiến người chìm vào giấc ngủ mơ, người nọ vẫn ngồi đọc quyển sách dày cộm mà bản thân vô tình tìm thấy ở thư viện thành phố vào tháng trước, mà nói đến tận bây giờ chỉ mới đọc được hai trang giấy, thư thái chầm chậm đọc thứ mình nghĩ là thú vị, không có gì phải gấp gáp, không có gì phải tò mò mà nhanh chóng đọc tiếp các trang.
Chậm chạp lật lấy trang sách kế tiếp, con ngươi lướt qua lại trên những dòng chữ, sở thích này cũng không tệ, có thể giải khuây đầu óc, còn có thể kiếm cớ đọc sách mà đến nơi yên tĩnh, Âu Dương Tiệp cũng giống nó thích yên tĩnh và sách, sự ồn ào náo nhiệt dường như chẳng ảnh hưởng tới một bàn hai người bọn họ, Âu Dương Tiệp thường mang đến cho người nọ những quyển sách mà hắn nghĩ rằng chúng hay, Âu Dương Tiệp và Kim Tử thân nhau bằng cách đó, đều là người thích sách, đều là những người trầm mặc không thích sự ồn ào.
Mọi lần đến giờ trưa đều là Âu Dương Tiệp mời nó đi ăn, hôm nay lại rảnh rỗi kéo tay áo Âu Dương Tiệp mời hắn đi ăm trưa, mọi chuyện đương nhiên là không được suông sẽ như thế, Bạc Sinh cùng Cảnh Đông hôm nay lại kéo đám bạn đến quấy rầy giờ trưa của Kim Tử.
Lạ thật, là vì hôm nay đặc biệt nhiều đồ ăn hay do hôm nay người no chủ động mời?
Sao cũng được, không quan trọng, điều quan trọng là đám ăn trực kia còn không quan tâm tới chủ bàn mà sắp chén xong bữa trưa.
Người nọ từ lúc nào biến mất khỏi bàn ăn, lại từ lúc nào đứng ở sau lưng Âu Dương Tiệp ra dấu đi chỗ khác.
Âu Dương Tiệp cũng đứng dậy cất bước đi theo để mặc đám người kia cắm đầu mà ăn, rất lâu sau, người đầu tiên phát hiện ra có hai người mất tích là Tuân Tử Tầm, hắn ta bị phỏng coffee nên đi vào nhà vệ sinh, lúc quay lại đã không thấy người.
- Họ đâu rồi? - Tuân Tử Tầm thắc mắc.
- Ai? - Kỳ Phong ngẩng đầu, trong miệng còn ngốn đồ ăn.
- Âu Dương Tiệp với Hắc Tử kia. - Tuân Tử Tầm đảo mắt xung quanh.
- Mau đi tìm. - Bạc Sinh đứng bật dậy, lập tức chạy đi.
- A Sinh a, đợi với. - Cảnh Đông cũng đứng dậy chạy theo sau.
Tuân Tử Tầm đảo mắt một hồi cũng nhanh chóng ra khỏi nhà ăn mà đi tìm bọn họ, chỉ còn mỗi Kỳ Phong còn ngồi ăn trong đó.
Phía bên Kim Tử và Âu Dương Tiệp.
Kim Tử đưa cho Âu Dương Tiệp cốc machiato mới mua, bản thân thì dùng nước ép, cả hai chán đời dựa vào lan can mà ngẩng mặt lên trời.
- Hôm nay cô lại hào phóng mời bọn họ ăn một bữa? - Lời nói của Âu Dương Tiệp mang nửa phần thắc mắc nửa phần khẳng định.
Nhún vai, người nọ uống một ngụm nước ép, hà một hơi giải đi cơn khát.
- Đúng vậy.
- Hào phóng vậy sao?
- Có thể là vậy. - Lần nữa nhún vai.
- Thật không giống cô.
- Thế nào không giống? Là mời cậu bữa ăn hay để họ ăn trực mà không trả tiền. - Người nọ liếc mắt nhìn Âu Dương Tiệp.
Ách!
- Vế sau có lẽ giống.
Có lẽ đã tính toán từ trước hoặc có thể nói là đoán trước được chuyện gì sẽ xảy, biết rõ bọn họ có thể dư tiền trả bữa ăn đó, nhưng người nọ là đang nhắm đến kẻ tiếp tay cho việc bản thân hôn mê lâu như vậy.
Đầu tiên chính là tự mời một bữa, với nhiều đồ ăn ngon và đắt nhất nhà ăn, sau đó lại rời đi trong bữa, đáp án và thành quả sự việc chỉ có thể dĩen ra theo một chiều hướng, chính là kẻ phát hiện là người thông minh nhất trong đám bọn họ, Tuân Tử Tầm, thứ hai Bạc Sinh sẽ vì biết được người nọ mất tích mà chạy đi tìm, kế đó với tính cách Đổng Cảnh Đông chạy theo, người thông minh như Tuân Tử Tầm chắc chắn hiểu nhanh vấn đề và cũng bỏ đi theo, cuối cùng chỉ còn lại cũng chỉ có Kỳ Phong, nạn nhân duy nhất của kế hoạch này, những người khác thì dư tiền trả nhưng Kỳ Phong tuy nhà giàu thì sao, mỗi tháng cũng không thể tiêu quá nhiều, huống hồ bữa ăn đó chắc chắn sẽ làm cho cậu ta mất hết toàn bộ tiền tiêu vặt.
Ha.
Chỉ nghĩ đến bản mặt Kỳ Phong lúc đó đã thấy phấn khích.
- Họ Hắc kia, cô sắp làm rơi cốc nước rồi kìa. - Âu Dương Tiệp nhìn vẻ mặt thương hại đó cũng người nọ chỉ hận không thể nói rằng: thực không muốn thừa nhận bản thân quen biết cô.