BÍ MẬT - CHƯƠNG 41
Tác giả: Nhược Hoa Từ ThụEdit: Alex_____________Lâm Mặc ở Cố thị đã khá lâu, cũng có biết sơ về đợt dậy sóng ngầm ba năm trước. Chỉ là cậu ta khi ấy còn chưa tiếp cận với trung tâm quyền lực như bây giờ nên cụ thể cũng không rõ ràng lắm. Giờ đây nhắc đến là cảm thấy may mắn vì tình thế hiện tại vững vàng, Thẩm Quyến không trấn giữ ở tập đoàn cũng không có chuyện gì to tát. Nếu là ba năm trước, chỉ cần một ngày cô bệnh không xuất hiện trong tập đoàn thì lời đồn có thể truyền đến mười phiên bản. Lâm Mặc nói xong rồi đi ngay, để lại hai người một quỷ. Lưu Quốc Hoa hoàn toàn không biết ẩn ý trong đó, chỉ cho rằng Lâm Mặc nói đơn giản là quan hệ giữa những người nắm quyền trong Cố thị ba năm trước đây khá căng thẳng. Đây là chuyện riêng của Cố thị, một người ngoài như anh ta tất nhiên chỉ vờ như không nghe thấy mà cúi đầu, ấn ấn lên máy tính bảng. Cố Thụ Ca đương nhiên biết Thẩm Quyến và anh trai đăng ký kết hôn vào ba năm trước. Thật ra cô còn từng thắc mắc vì sao bọn họ hợp nhau như vậy nhưng lại chỉ đăng ký, ngay cả hôn lễ cũng không tổ chức. Nhưng thắc mắc của cô còn chưa được giải đáp thì gần bốn tháng sau, Thẩm Quyến đã gọi đến, bảo cô mau chóng về nước, anh trai bệnh nặng hấp hối. Thắc mắc ấy cũng theo đó mà bị gác qua một bên. Trí nhớ của Cố Thụ Ca rất tốt. Những lời Lâm Mặc vừa nói, cô có thể thuật lại không sai một chữ. Bây giờ chuyện trong công ty cũng không nhiều lắm. May mà không phải có người luôn gây rối như ba năm trước đây, khiến chị và anh Cố phải liên hôn mới tìm được cơ hội áp chế hoàn toàn những kẻ kia. Những lời này nghe thật giống như Thẩm Quyến gả cho anh trai chủ yếu là vì chuyện của tập đoàn vậy. Cố Thụ Ca nghĩ thế, lòng lại chợt hoảng. Cô cân nhắc tới lui, thầm lặp đi lặp lại những lời ấy mấy lần, cảm thấy mình lo nghĩ quá nhiều. Thẩm Quyến gả vào nhà họ Cố mới có cơ hội áp chế hoàn toàn những người kia, nhưng cũng không nhất định là vì áp chế những người kia mới gả vào nhà họ Cố. "Những năm ấy, nguyên lão, cổ đông trong tập đoàn đều lấy bối cảnh của tôi ra mà soi mói, cho rằng trong công ty gia đình thì chức vụ quan trọng như chủ tịch hoặc là để người nhà, hoặc là để người tài làm. Họ đòi tìm một thành viên trong chi thứ nhà họ Cố tới đảm nhiệm, không thì mời quản lý chuyên nghiệp ở ngoài về." Thẩm Quyến đột nhiên cất giọng. Cố Thụ Ca ngồi thẳng lưng, dỏng tai nghe ngóng. Ở đây chỉ có Thẩm Quyến và Lưu Quốc Hoa là người. Thấy Thẩm Quyến đột nhiên mở miệng, Lưu Quốc Hoa đương nhiên cho là nói với mình, vội tiếp lời: "Nếu muốn quản lý chuyên nghiệp thì năng lực quản lý của cô cũng đâu có thua ai." Thẩm Quyến không quay đầu nhìn tiểu quỷ bên cạnh mà đáp lại Lưu Quốc Hoa: "Ý của cổ đông là tôi còn quá trẻ, kinh nghiệm chưa đủ, không gánh nổi trọng trách lớn như vậy." Lưu Quốc Hoa vừa nghe đã biết ngay đám người kia bất mãn vì phải chuyển giao quyền lực. Khi lão chủ tịch nhà họ Cố qua đời thì Cố Dịch An mười lăm, Cố Thụ Ca mới tám tuổi. Quyền quản lý cả tập đoàn rơi vào tay các cổ đông. Sau này Cố Dịch An lớn lên, trở về lấy lại những thứ thuộc về mình, nhưng những kẻ nếm được ngon ngọt kia đã sớm xem tập đoàn như thứ thuộc sở hữu. Cố Dịch An và Thẩm Quyến phải mất rất nhiều năm mới xoay chuyển được tình hình, nhưng cũng chỉ là hơi thắng thế. Các cổ đông soi mói bối cảnh của Thẩm Quyến chỉ là muốn tranh vị trí chủ tịch tập đoàn, tốt nhất là thay được người nào bọn họ có thể khống chế. Những chuyện này, Lưu Quốc Hoa cũng có điều nghe thấy, bèn cười nói: "Bọn họ nhìn chằm chằm vào cái ghế chủ tịch. Chỉ cần người ngồi trên đó không chịu nghe lệnh thì luôn có thể tìm được lí do bắt bẻ." Những lời này là Thẩm Quyến cố ý nói cho Cố Thụ Ca nghe. Nói xong, cô cố kiềm nén ý muốn quay đầu mà cẩn thận cảm thụ phản ứng của tiểu quỷ bên cạnh. Tiểu quỷ ngồi thật ngay ngắn, cánh tay gác trên bàn hơi giật. Thẩm Quyến thoáng bất an, nghĩ Tiểu Ca là đang lắng nghe hay đang mất kiên nhẫn vì không muốn nhắc đến những chuyện cũ năm xưa thế này? Bấm vào lòng bàn tay một chút, cô lấy lại bình tĩnh, cố gắng trấn định, nói ra câu quan trọng nhất: "Lúc ấy, mấy cổ đông lớn cấu kết với nhau, chộp lấy một dự án để làm khó dễ, định ép tôi rời đi trước, sau đó sẽ từ từ làm suy yếu quyền lực của Dịch An. Chúng tôi thương lượng xong, cuối cùng phát hiện đối sách duy nhất chính là kết hôn. Đầu tiên là củng cố vị trí của tôi, thở một hơi rồi lại tìm cơ hội phản công." Hơn nữa khi ấy, sức khỏe Cố Dịch An đã không ổn lắm, chỉ là vẫn chưa nhín ra được thời gian để đi bệnh viện kiểm tra. Chuyện này, Thẩm Quyến không nói. Nếu nói, Cố Thụ Ca nhất định sẽ tự trách. Đầu óc Cố Thụ Ca đã rối như tơ vò. Từ những lời của Thẩm Quyến, cô đưa ra một kết luận, là vì tình thế lúc đó yêu cầu nên bọn họ mới có thể kết hôn. Nhưng cô lại không dám tin. Dù sao anh trai đã cầu hôn Thẩm Quyến trước đó rất lâu. Khi ấy, cô vẫn ở trong nước, còn thường xuyên đến Cố thị, cũng không phát hiện tình hình đã bức thiết đến vậy. Vì sao Thẩm Quyến lại nhắc chuyện này? Vì chị... vì chị nhớ đến anh trai hay là muốn nói cho cô rằng hôn nhân của hai người họ có điều ẩn khuất. Cố Thụ Ca không dám khẳng định. Nếu là đáp án sau, cho dù cô giờ là một con quỷ cũng sẽ mừng rỡ như điên. Nhưng ngộ nhỡ là đáp án trước thì sao? Một mặt, cô tự nhủ với bản thân rằng Thẩm Quyến làm việc nhất định là có mục đích, không lí nào chị lại hồi tưởng chuyện cũ trong khi đang thảo luận vụ án chỉ vì nghe được một câu cảm thán của Lâm Mặc. Nhưng nếu không phải hồi tưởng mà đang cố ý ám chỉ thì màn cầu hôn cô nghe lén được lại giải thích thế nào? Không khí lúc ấy cũng không phải căng thẳng mà ngược lại còn rất ấm áp, êm dịu, tựa như hai người đang nói về một chuyện gì rất vui vẻ, nói qua nói lại, anh trai đột nhiên cầu hôn. Cố Thụ Ca lúc thì phân tích theo hướng này, lúc lại suy diễn theo hướng kia, chỉ cảm thấy bên nào cũng có lí, lại sợ rơi vào vết xe đổ tự cho là đúng như lúc trước. Trên gương mặt mũm mĩm của Lưu Quốc Hoa xuất hiện chút lúng túng. Anh ta đoán có lẽ là vị trợ lý Lâm kia nhắc đến tình cảnh năm đó khiến cô Thẩm nhớ lại chút chuyện cũ. Chuyện an ủi người nhà nạn nhân, anh ta vốn dĩ rất thành thạo, nhưng lần này chẳng hiểu tại sao lại không nghĩ ra được câu gì để xoa dịu. Thám tử tư có sức quan sát nhạy bén. Anh ta cứ cảm thấy lời này của cô Thẩm như là đang nói cùng ai. Thứ cô thật sự cần cũng không phải lời an ủi từ một người ngoài như anh ta. Lưu Quốc Hoa do dự trong giây lát rồi đẩy máy tính bảng ra phía trước, nói: "Đây là tư liệu của bốn người tình nghi, cô xem thử xem?" Giọng nói của anh ta khiến Cố Thụ Ca lập tức bình tĩnh lại. Đúng vậy, bọn họ giờ đang phân tích vụ án. Cô nhìn về phía Thẩm Quyến. Sườn mặt Thẩm Quyến tái nhợt, Cố Thụ Ca cứ cảm thấy khóe mắt chị vương chút ảm đạm, đột nhiên trong lòng cô cũng buồn đau. Cô nghĩ mình cớ gì phải bức thiết tìm cho ra lẽ chứ? Bất luận là nguyên nhân nào thì cô cũng sẽ không rời khỏi chị. Cố Thụ Ca túm lấy ngón trỏ Thẩm Quyến, khẽ xoa như muốn an ủi. Chẳng phải cô đã sớm nghĩ kĩ rồi sao? Chờ đến khi có thân thể thì nhất định phải thử một lần, dũng cảm hơn chút, cho Thẩm Quyến biết suy nghĩ của cô. Thế nên cần gì phải nóng ruột lúc nhất thời? Tâm vừa tĩnh lại, thứ khát khao nhất lại trỗi dậy. Bất luận những lời của Thẩm Quyến và Lâm Mặc có ý gì, cô cũng đã được cổ vũ. Cô cảm thấy mình lại tiến gần đến Thẩm Quyến thêm một bước. Cố Thụ Ca vẫn nhìn Thẩm Quyến. Cô cảm thấy sau khi mình xoa ngón tay, sự ảm đạm nơi khóe mắt chị đã biến mất. Vì thế, cô lại dùng ngón cái vuốt ve đầu ngón tay chị một chút, sau đó thấy được khóe môi Thẩm Quyến giương lên thật khẽ. Nếu Thẩm Quyến là nhớ đến anh trai, vậy xem như hành động vừa rồi của cô là an ủi. Còn nếu... nếu cô thật sự may mắn như vậy, Thẩm Quyến là cố ý ám chỉ, vậy cái xoa ấy nhất định sẽ khiến cho Thẩm Quyến cũng nhận được sự ủng hộ hệt như cô vừa rồi. Thẩm Quyến quả thật được ủng hộ. Cô dằn lòng, nhận lấy máy tính bảng. Người tình nghi đầu tiên tên Chúc Vũ, cha là Chúc Thụy Trung, đổng sự trong tập đoàn, gia cảnh khá tốt. Chúc Vũ là con gái lớn của Chúc Thụy Trung, ngoại trừ vẻ ngoài xuất sắc thì không còn chỗ nào nổi bật. Từ nhỏ đã đi học ở Anh quốc, mỗi năm đều về một lần vào dịp nghỉ Giáng sinh. "Theo lời Chúc Thụy Trung thì ông ta cũng không biết con gái lại là bạn học của cô Cố. Chuyện này còn phải kiểm tra lại. Nhưng thời gian về nước mỗi năm của Chúc Vũ là cố định, cho nên việc cô ta có mặt trong nước cũng không có gì đáng ngờ." Lưu Quốc Hoa phân tích. Người tình nghi thứ hai tên Chu Thác, có cha Chu Hưng Thụy là giám đốc công ty con của Cố thị. Năng lực quản lý của Chu Hưng Thụy rất mạnh, là nguyên lão của Cố thị. Nếu xét về sức ảnh hưởng trong tập đoàn thì còn lớn hơn cả Chúc Thụy Trung. "Tính cách gã Chu Thác này có phần cực đoan. Cậu ta là con riêng của Chu Hưng Thụy nhưng tất cả mọi người đều biết. Chu Hưng Thụy thừa nhận là mình cố ý xếp con trai vào học cùng trường với cô Cố. Theo lời Chu Thác thì cậu ta và cô Cố cũng không phải quá thân thiết, chỉ xem như biết nhau qua bạn chung, hôm ấy mọi người trùng hợp đều có mặt mà thôi. Lời này nghe thì giống phủi sạch nhưng cũng có thể là nói thật." Lưu Quốc Hoa rất thận trọng. Tuy có suy đoán nhưng vẫn phải xem chứng cứ. Cố Thụ Ca vẽ vào lòng bàn tay Thẩm Quyến một vòng tròn, sau đó tạm dừng rồi lại đánh chéo. Tuy không đầu không đuôi nhưng Thẩm Quyến vẫn hiểu. Hai người họ đúng là không thân, nhưng hôm ấy Chu Thác có mặt cũng không phải trùng hợp. "Cậu ta có mặt ở bữa tiệc không phải do trùng hợp." Thẩm Quyến nói. Lưu Quốc Hoa nghe Thẩm Quyến khẳng định chắc nịch thì bản năng lập tức tin tưởng. Anh ta cứ cảm thấy cô Thẩm có một đường tin riêng. Những chuyện có liên quan đến cô Cố, dường như cô Thẩm đặc biệt rõ ràng. "Còn lí do cậu ta về nước thì sao?" Thẩm Quyến hỏi. Lưu Quốc Hoa nói với vẻ như bất đắc dĩ: "Nhìn trúng một cô gái. Cô gái kia về nhà, cậu ta cũng về theo." Lí do này nghe nửa thật nửa giả, còn phải xác minh lại. "Còn người thứ ba. Người thứ ba tên Tiếu Mẫn, cha là Tiếu Úc, chức vị đảm nhiệm hiện tại là phó giám đốc trong tập đoàn. Tiếu Mẫn là con gái một của ông ta. Theo lời Tiếu Úc thì là trùng hợp học chung trường với cô Cố." "Bản thân Tiếu Úc xem như an phận, nhưng ông ta rất thích đi một bước tính ba bước, hơn nữa cũng khá là sĩ diện." Thẩm Quyến nói. Ý tứ chính là ông ta nói dối. Tiếu Mẫn xuất hiện bên cạnh Cố Thụ Ca không phải trùng hợp mà là Tiếu Úc muốn chuẩn bị trước để tương lai con gái vào Cố thị. Ông ta nói dối là vì ông ta sĩ diện. Lưu Quốc Hoa mở sổ ra ghi chép đôi điều rồi nói tiếp: "Còn Tiếu Mẫn về nước là do Tiếu Úc yêu cầu. Mấy tháng nay, ở nước Anh đã xảy ra nhiều vụ du học sinh mất tích, đến giờ vẫn chưa tìm được. Tiếu Úc lo cho sự an toàn của con gái nên cứng rắn kéo về. Dựa theo lời của chính Tiếu Mẫn thì vốn cô ta đã hẹn với bạn định đến nam bán cầu trong mùa Giáng sinh." Lưu Quốc Hoa lại đưa ra một bản lời khai cho Thẩm Quyến xem: "Đây đều là người đã hẹn với Tiếu Mẫn từ một tháng trước, tạm thời có thể chứng minh lời cô ta nói là đáng tin." Như vậy xem ra trong ba người chỉ có mỗi Tiếu Mẫn là bị động trở về. Hiềm nghi của cô ta là nhỏ nhất. Thẩm Quyến suy tư trong chốc lát, lại hỏi: "Còn người bị tình nghi cuối cùng thì sao?" "Người này tên Lưu Văn Anh, là cậu ấm. Trong nhà mở một công ty tầm tầm không lớn không nhỏ, nhưng cậu ta tương đối đặc biệt. Đầu tiên là vào ngày xảy ra vụ án, cậu ta ở Thâm Quyến. Thứ hai, quan hệ của ba người kia với cô Cố chỉ là bạn bè hoặc quen biết, nhưng Lưu Văn Anh đã từng theo đuổi cô Cố. Sau khi theo đuổi thất bại còn nói năng lỗ mãng, oán giận nhiều lần ở những trường hợp công khai. Chuyện này chúng tôi đã tìm vài người xác nhận. Tiếu Mẫn còn nói cô ta đã từng chính tai nghe được Lưu Văn Anh nói cô Cố chê cậu ta là mắt cô có vấn đề, nói nếu không phải nhà cô có điều kiện thì đã không thèm nhìn lấy một cái, còn nói sớm muộn gì cũng sẽ khiến cô hối hận, cho cô biết được sự lợi hại của cậu ta."_____________