BÍ MẬT - CHƯƠNG 42
Tác giả: Nhược Hoa Từ ThụEdit: Alex_____________Có một số người trước mặt một kiểu, quay lưng lại là một kiểu khác. Cố Thụ Ca nghe Lưu Văn Anh lén nói mình như vậy, tuy bất ngờ song cũng không khiếp sợ. Nhưng Thẩm Quyến lại giận. Cố Thụ Ca vội nhìn sang. Trong mắt Thẩm Quyến hừng hực phẫn nộ, chị điều chỉnh một lúc mới hỏi: "Vậy tại sao cậu ta lại về nước vào lúc này?" Cố Thụ Ca lén quay đầu nhìn ra cửa sổ, không kìm được ý cười trên môi. Cô thích nhìn thấy Thẩm Quyến bênh vực mình. "Cậu ta học chuyên ngành máy tính. Trong nước có một công ty gửi lời mời nên cậu ta về nước là để chuẩn bị đi làm." Có thể khiến một cậu ấm nhà không thiếu tiền, đủ giàu để nuôi mình ăn chơi, học hành chểnh mảng, suốt ngày yêu đương bồ bịch nhận được lời mời là lập tức về ngay thì công ty này hẳn là không kém, vị trí đề nghị nhất định cũng trên mức mà Lưu Văn Anh mong đợi. Vậy nên cậu ta mới mừng rỡ, vội vã quay về. Lưu Quốc Hoa nói ra một cái tên, đúng là công ty sừng sỏ trong ngành. "Vậy cũng quá trùng hợp." Thẩm Quyến nói. "Đúng là trùng hợp thật. Sau khi điều tra thì cảnh sát xác định lời mời là giả. Công ty kia chưa từng liên hệ Lưu Văn Anh. Trên thực tế, đơn xin việc của cậu ta đã bị đánh rớt ngay từ vòng tuyển chọn đầu tiên." Cố Thụ Ca bật cười, nhìn đến trong mắt Thẩm Quyến cũng thoáng ý hả hê. Cô cảm thấy đây nhất định chính là cười trên nỗi đau của người khác, lại càng vui vẻ. "Chuyện nhận được lời mời giả có thể là Lưu Văn Anh tự biên tự diễn, cũng có thể do hung thủ sắp xếp, chính là để khiến cậu ta về nước vào thời gian này rồi bị cuốn vào vụ án." Vụ án còn chưa điều tra rõ, Lưu Quốc Hoa cố gắng trình bày và phân tích bằng một giọng khách quan nhất có thể. Tuy nhiên, vẫn có thể nghe ra anh ta thiên về ý sau, là do hung thủ cố ý sắp xếp hơn. Bản thân anh ta cũng phát hiện điều đó, vì thế giải thích thêm một câu: "Dù là hành vi, cách nói năng của Lưu Văn Anh lúc thẩm vấn hay từ miệng những người tình nghi khác miêu tả thì tính cách và con người của cậu ta đều tiêu biểu cho một cậu ấm ăn chơi trác táng điển hình." Cậu ấm ăn chơi trác táng điển hình có nghĩa là không có lòng dạ, không có bản lĩnh, nhưng cố tình lại nghĩ mình rất hay. Người như vậy, muốn thiết kế ra một vụ mưu sát tinh vi cỡ này là không quá khả năng. Thẩm Quyến chưa nói đồng ý, cũng chẳng nói phản đối. Lưu Quốc Hoa ngay từ đầu đã chăm chỉ báo cáo tiến độ điều tra với Thẩm Quyến, nguyên nhân chủ yếu là muốn để lại ấn tượng tốt cho thân chủ. Thám tử tư và cảnh sát khác nhau ở chỗ thám tử tư sẽ quan tâm đến chất lượng phục vụ hơn. Nhưng vụ án đã đến nước này, quan trọng hơn cả chất lượng phục vụ chính là anh ta phát hiện Thẩm Quyến luôn có thể cung cấp một ít manh mối rất quan trọng. Tỉ như cô biết Mộc Tử rõ chuyện nạn nhân về nước. Hoặc tỉ như lúc còn ở Anh, nạn nhân đã từng gặp một sự cố khá giống mưu sát. Suy đoán của anh ta chính là phía cô Thẩm còn một nhóm người nữa cũng đang điều tra, hoặc là nạn nhân lúc sinh thời không giấu cô bất kì điều gì, bao gồm cả những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống. Vậy nên cô Thẩm mới hiểu rõ hoàn cảnh sống và các mối quan hệ của nạn nhân như vậy. Suy đoán của anh ta không hoàn toàn sai. Chỉ là không phải Cố Thụ Ca lúc sinh thời không giấu giếm điều gì mà là chết rồi mới nói hết những chuyện mình biết cho Thẩm Quyến. "Hiện tại, tất cả ý tưởng đều chỉ là phỏng đoán. Mỗi câu bốn người họ nói ra đều có thể là dối trá. Cảnh sát đang thu thập thêm chứng cứ, xác minh xem lời khai của bọn họ là thật hay giả." Những thứ đang nắm giữ trước mắt chỉ là lời khai từ một phía của người tình nghi. Cho dù có xác minh là chính xác cũng chưa chắc đã tin được. Ví như Chu Thác là đi theo đối tượng ái mộ về nước. Chuyện này đã được các bạn cùng lớp, bạn chơi chung và cả đối tượng được ái mộ kia xác nhận. Chu Thác dạo gần đây đúng là theo đuổi người ta rất vất vả, hầu như không còn tôn nghiêm. Hễ đối phương nói gì, cậu ta lập tức làm theo. Nhưng mà, làm vậy cũng có thể là do Chu Thác biết người này sẽ về nước vào thời gian ấy nên mới cố ý lựa chọn cô ta để tiếp cận, mục đích chính là hợp lí hóa nguyên nhân mình trở về. Thẩm Quyến nhìn ra cửa sổ. Tuyết trên mặt đất đã được dọn sạch sẽ. Cây cối vẫn như khoác lên mình lớp áo trắng xóa. Cô suy ngẫm giây lát rồi hỏi: "Lúc vụ án xảy ra thì bọn họ đang làm gì?" "Ngoại trừ Lưu Văn Anh thì ba người còn lại đều định cư ở Yến Kinh. Những chứng cứ ngoại phạm bọn họ đưa ra đều có phần lỏng lẻo, không quá chặt chẽ." Nói cách khác, không một chứng cứ ngoại phạm nào của ba người họ đủ sức thuyết phục. "Ngày mai, bốn người này sẽ đến nhà họ Cố phúng viếng. Người càng chột dạ thì càng dễ lộ sơ hở. Ý của cảnh sát chính là mời cô Thẩm phối hợp quan sát, thử xem." Lưu Quốc Hoa thuật lại yêu cầu của cảnh sát. "Được." Thẩm Quyến đáp. "Như vậy, trước khi trời tối sẽ có chuyên gia đến nhà lắp đặt những thiết bị cần thiết." Thử quan sát đương nhiên không phải để tự Thẩm Quyến nghe nhìn một lần rồi thuật lại với cảnh sát là xong. Nhà họ Cố sẽ được trang bị máy quay, trên người Thẩm Quyến cũng gắn microphone, đảm bảo tất cả hình ảnh và cuộc đối thoại ngày mai đều được thu lại, sau đó phát lặp để tìm kiếm dấu vết. Thẩm Quyến gật đầu, tỏ ý đã rõ, sau đó lại hỏi: "Tôi muốn xem video theo dõi ngay lúc vụ án xảy ra." Lưu Quốc Hoa thoáng bất ngờ, nhưng chẳng mấy chốc đã nhận ra Thẩm Quyến muốn làm gì: "Cảnh sát đã tra xét video theo dõi rồi, không nhìn đến bất kì ai trong số những người tình nghi ở hiện trường." Nhưng anh ta vẫn nói: "Tôi sẽ giao cho cô trước buổi tối." Thẩm Quyến gật đầu. Nói đến đây, cuộc gặp hôm nay cũng đến lúc kết. Thẩm Quyến suy ngẫm về vụ án. Cố Thụ Ca ngồi ngay bên cạnh, thi thoảng lại liếc nhìn một cái. Không biết Thẩm Quyến nghĩ đến chỗ nào mà nét mặt có vẻ không được vui. Chị đang nghĩ điều gì? Cố Thụ Ca tò mò. Ngay sau đó, cô thấy chị lấy điện thoại, gọi cho một số, nói: "Tra xem tình trạng gia đình Lưu Văn Anh." Cố Thụ Ca vừa nghe đã nghiêm túc viết lên lòng bàn tay Thẩm Quyến: "Thiên lương vương phá*." *Thiên lương vương phá, viết gọn lại của câu "Thiên Lương, khiến tập đoàn Vương thị phá sản đi." trong truyện đam mỹ "Của ta liệt hỏa bảo tiêu". Quý dị cứ hiểu đại loại như mấy câu thoại mà các anh "trùm" nam chính trong teenfic hay nói để tỏ ra nguy hiểm đi, kiểu "Đàn em số 1, đi tiêu diệt tổ chức này cho tôi." hay "Đàn em số hai, mau đi đánh sập công ty nọ." Cụm này nó thành một cách nói bên TQ rồi, ý chỉ trang bức/làm màu/tỏ vẻ nguy hiểm quá mức. Thẩm Quyến còn đang nói chuyện với đầu bên kia điện thoại, cảm giác được Cố Thụ Ca viết chữ lên lòng bàn tay mình thì mặt lộ vẻ mờ mịt hiếm thấy. Bên kia nói gì đó, Thẩm Quyến hồi thần, đáp một câu rồi cúp máy. Sau đó, cô hơi nghiêng người sang phía Cố Thụ Ca, định lên tiếng hỏi nhưng tài xế vẫn còn trong xe nên đành mở ứng dụng ghi chú trên điện thoại, gõ: "Nghĩa là gì?" Cách nói thiên lương vương phá này, Thẩm Quyến ít khi lướt Weibo hóng chuyện thì làm sao mà biết? Nghĩ đến vẻ mặt mờ mịt của chị ban nãy, Cố Thụ Ca cảm thấy đặc biệt đáng yêu, bèn viết đáp lời: "Chính là khen chị rất có phong cách đó." Thẩm Quyến rụt tay về, hơi nhướng mi, sau đó mở Baidu nhập mấy chữ thiên lương vương phá vào khung tìm kiếm. Cố Thụ Ca phải cắn môi mới ngăn được tiếng cười bật ra. Thẩm Quyến tra được ý nghĩa của bốn chữ này, bật cười rồi liếc mắt nhìn qua. Cái nhìn ấy ngập tràn bao dung, nuông chiều khiến ý cười của Cố Thụ Ca phải đọng lại, bất giác lưu luyến sự dịu dàng của Thẩm Quyến. "Chúng tôi thương lượng xong, cuối cùng phát hiện đối sách duy nhất chính là kết hôn..." Lời chị nói vang vọng trong đầu Cố Thụ Ca. Cô rất muốn truy vấn xem rốt cuộc khi ấy đã xảy ra chuyện gì, kết hôn chỉ là một kế sách hay sao, nhưng cô không thể hỏi. Tài xế vẫn còn ở đây, Thẩm Quyến không thể nói chuyện với không khí trước mặt người ngoài. Cô phải nhịn một chút, ít nhất cũng chờ đến khi không còn ai. Rời đi năm ngày, trong nhà không có gì thay đổi. Về đến nơi thì vẫn chưa quá trễ, người giúp việc còn trong ca làm. Ngày mai có khách đến, Thẩm Quyến dặn dò bọn họ một chút về chuyện tiếp đãi. Cảnh sát đã đến rồi, đang bận rộn gắn máy quay và thiết bị nghe lén trong sân cùng xung quanh nhà. Bọn họ tất bật hơn một tiếng đồng hồ, vừa đi thì Lưu Quốc Hoa đã phái người đưa video theo dõi tới. Video theo dõi được trích xuất từ camera gắn trên đường và cả camera do những cửa hàng gần đó tự trang bị. Gồm trước và sau khi vụ án xảy ra mười lăm phút, tổng cộng dài nửa giờ. Thẩm Quyến cầm video vào phòng sách, sau đó đóng cửa lại. Chung quanh ngôi nhà này đều đã được gắn máy quay, chỉ có phòng ngủ và phòng sách là ngoại lệ. Phòng ngủ là do không tiện, còn phòng sách là vì Thẩm Quyến yêu cầu. Cô mở máy tính, ngẩng đầu nói về phía Cố Thụ Ca: "Em đến nhìn thử xem hiện trường có người nào quen mắt hay không?" Nói đoạn, cô ấn mở video, sau đó bày tỏ suy nghĩ của bản thân, "Chị phỏng đoán có thể hung thủ đã có mặt ở hiện trường, tận mắt chiêm ngưỡng kiệt tác của mình." Phỏng đoán này, Cố Thụ Ca cũng có. Cô còn chưa kịp nói với Thẩm Quyến mà chị đã suy nghĩ hệt như cô. Tổng cộng ba mươi phút, không quá dài, cũng không quá ngắn. Nhưng vì là trích từ nhiều máy quay, phân ra mấy video nên thoạt trông có hơi phiền toái. Tuy Lưu Quốc Hoa đã nói không phát hiện tung tích của bốn người hiềm nghi ở hiện trường nhưng hung thủ cũng không nhất định là một trong số họ. Vẫn nên để Tiểu Ca tự xem một lần thì hơn. Sau bàn làm việc có hai chiếc ghế tựa, máy tính đặt trên bàn, Thẩm Quyến cùng Cố Thụ Ca mỗi người ngồi một ghế, cùng nhau nhìn chăm chăm vào màn hình, không bỏ qua bất kì một khung ảnh nào. Mãi đến khi xem xong, Cố Thụ Ca mới đánh một dấu chéo vào lòng bàn tay Thẩm Quyến, ý bảo không dám khẳng định. Từ lúc tai nạn xảy ra thì chung quanh đã tụ tập đông đảo quần chúng đứng xem, người này che khuất người kia, rất nhiều gương mặt không thể quay đến. Khi ấy đang là mùa đông, có không ít người mang khẩu trang, quấn khăn choàng, đội thêm mũ, hơn nữa còn mặc đồ dày giữ ấm, dáng người đã khuất hết dưới lớp quần áo. Cho dù hung thủ có nhởn nhơ lướt ngang camera cũng chưa chắc nhận ra được. Lại gặp bế tắc. Thẩm Quyến nói: "Là tại chị nghĩ quá đơn giản." Thấy Thẩm Quyến hơi xuống tinh thần, Cố Thụ Ca vội viết: "Em cũng nghĩ vậy mà. Chỉ trách hung thủ quá giảo hoạt." Cô viết xong, lại tức vì mình viết chậm quá. Muốn an ủi người ta mà mò mẫm suốt hai ba phút, hiệu quả cũng bay sạch chẳng còn. Có điều Thẩm Quyến rõ là vẫn cảm kích. Cho dù trong lòng có cảm thấy an ủi hay không thì ngoài mặt cô vẫn gật đầu với Cố Thụ Ca. Cố Thụ Ca biết, chị trước giờ không muốn khiến cô lo lắng. Nhưng giờ đây, cô lại nghĩ thật ra mình không hề sợ lo lắng hay phiền toái. Cô rất sẵn lòng chia sẻ gánh nặng với chị. "Tốc độ viết chữ của em đã nhanh lên nhiều rồi." Thẩm Quyến nói. Nghe chị nhắc đến, Cố Thụ Ca mới nhận ra đúng là nhanh hơn thật. Tuy vẫn chậm nhưng so với lúc đầu thì đã tiến bộ rất nhiều. Thẩm Quyến rút chiếc bút lông khỏi ống, đặt lên bàn, nói: "Thử một lần xem." Cố Thụ Ca lập tức nhấc bút. Chiếc bút lông từ từ bay lên, sau đó lại đặt xuống. Thẩm Quyến lại rút một cây bút có trọng lượng nặng hơn một chút. Cố Thụ Ca thử lại, vẫn nhấc nổi. Sau đó, Thẩm Quyến đổi sang một chiếc bút máy. Chiếc bút máy này là hàng đặt làm, cầm rất nặng tay. Cố Thụ Ca lúc trước ngay cả đẩy nó còn khó khăn, lần này không ngờ lại nhấc lên được. Dù vừa rời khỏi mặt bàn đã lập tức rớt xuống nhưng so với ban đầu thì sức lực của cô rõ ràng đã mạnh mẽ hơn nhiều. Trước sau mới mười sáu ngày nhưng thay đổi đã rõ rệt như vậy. Cô có thể cầm bút. Thời gian cảm nhận được của cô hiện giờ là từ mười hai giờ khuya đến bảy giờ rưỡi tối. Đây là của hôm qua, đêm nay chắc chắn còn tăng lên nữa. Cố Thụ Ca nhìn bàn tay mình. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà hư thể vốn trong suốt hệt như hình chiếu thực tế ảo giờ trông cũng không còn quá mơ hồ nữa. "Tối đa hai bữa nữa là chị có thể cảm nhận được sự tồn tại của em cả ngày." Thẩm Quyến nói. Chị rõ là rất vui vẻ, trong mắt ngập tràn ý cười. Cố Thụ Ca cũng vô cùng sung sướng. Mấy hôm nay thật sự quá vất vả, về đến nhà đương nhiên phải ngủ một giấc thật thoải mái. Nhưng ở Tàng Kinh Các, suốt bốn hôm, đêm nào Cố Thụ Ca cũng nằm xuống bên cạnh Thẩm Quyến, có khi là mấy tiếng, khi lại là cả đêm. Hai người đều đã quen với việc đó, về đến nhà cũng không ai muốn bỏ đi thói quen ấy. Thẩm Quyến lên tiếng trước: "Em ngủ cùng chị." Cố Thụ Ca thuận thế đồng ý. Hai người bước ra khỏi phòng sách, Thẩm Quyến bình thản lên lầu, Cố Thụ Ca theo sau. Chờ đến khi vào phòng ngủ, không có camera theo dõi, Thẩm Quyến mới nói: "Chị đi rửa mặt một chút." Nói đoạn, lập tức đi vào phòng tắm. Còn chưa đến chín giờ, ban đêm chỉ mới vừa bắt đầu. Cố Thụ Ca vừa bước vào căn phòng này đã trở nên mất tự nhiên. Cô tò mò lướt mắt chung quanh một lượt, sau đó tiến lên hai bước, quan sát cách bày trí trong phòng. Thật ra Cố Thụ Ca không xa lạ gì với nơi này. Trước kia, cô rất hay đến, nhưng bao nhiêu năm đã qua, nơi từng quen thuộc thế nào cũng khó tránh khỏi trở nên lạ lẫm. Cố Thụ Ca dạo quanh một vòng, không có mục đích gì, chỉ nhìn xem đó đây. Xem xong, cô mới câu nệ ngồi xuống mép giường, chờ Thẩm Quyến ra. Bất chợt, cô lại bật đứng dậy, tuần tra khắp phòng ngủ một lần nữa, không bỏ sót ngóc ngách nào. Không có. Nơi này không có bất kì dấu vết gì của nam giới. Không có ảnh cưới. Không có hình của anh trai. Không có bất kì thứ gì không thuộc về Thẩm Quyến. Cố Thụ Ca gắng ép bản thân phải bình tĩnh, thầm phân tích trong lòng. Tuy anh trai đã qua đời hơn hai năm nhưng nếu là vợ chồng thật lòng yêu nhau thì một bên qua đời, bên kia ắt phải giữ lại đồ đạc của đối phương để tưởng niệm. Nhưng trong căn phòng này chỉ có hơi thở của Thẩm Quyến, chỉ có đồ vật của Thẩm Quyến. Cố Thụ Ca đứng lặng trong giây lát, lại nghĩ đến một chỗ: phòng chứa quần áo. Nếu Thẩm Quyến yêu anh trai thì trong phòng chứa quần áo hẳn vẫn còn giữ lại một số món đồ cá nhân của anh, không lí nào sửa sang lại vứt hết, một món cũng không chừa. Tim Cố Thụ Ca đánh dồn dập, lập tức đi về phía phòng chứa quần áo. Xuyên qua tường, vào trong, cô đột nhiên dừng bước, trợn to hai mắt. Thẩm Quyến tắm xong, vào phòng chứa quần áo, định thay đồ ngủ. Cô vừa cầm lấy áo ngủ thì bất thình lình vô số đường lượn sóng xuất hiện, điên cuồng bao lấy cô._____________Mai tỏ tình sòiiii!!! Toi high quạaaa 😱😱