Biến đi, tôi không yêu chú.

Chương 2: Phong thái của người hầu.

Tối hôm đó khi dì Tao còn đang ngồi trên ghế thảnh thơi vừa xem ngôn tình vừa ăn bắp rang, trái ngược hoàn toàn Dương Du đang ngồi ngay ngắn trên chiếc bàn học ánh đèn vàng tỏa sáng trên khuân mặt miệng nhóc đang lẩm bẩn phép tính gì đó.

Chờ tập phim đã hết dì Tao mới quay sang nhìn cảnh tượng thảm thiết bày ra trước mắt mà bĩu môi. Cái con bé này sao lại chăm chỉ một cách biến thái như vậy mình cũng đâu có bắt nó học.

"Xì! Bế giảng rồi còn lo học làm gì nữa."

Ong

Đầu nhóc đang bí bách được một câu này ném vào giống như muốn bể.

"Hic, dì cứ như vậy sẽ có ngày cháu tẩu hỏa nhập ma đó. Vả lại tuần sau cháu có một cuộc thi toán mấy ngày này dì ngoan ngoãn một chút a cháu đang rất bận rồi. "

Mắt dì Tao sáng bừng lên, tiền!

"Cháu đi thi? Vậy có phải sắp có giấy khen nữa không?"

"Giấy khen thì không có nhưng có cúp. Giải nhất cũng được một khoản hậu hĩnh chỉ tiếc giải nhất lần này cháu đoạt không nổi."

"Không phải cháu rất giỏi sao? Đứng nhất trường mà yên tâm cháu nhất định làm được, đến lúc đó tiền vào chúng ta lại chia đôi."

Cuộc thi toán lần này thật sự không nổi, quy mô cả nước nhóc chỉ đành gật đầu qua loa rồi quay trở lại bàn học.

Sau cuộc thi này còn có cả mớ rắc rối nữa đây.

*****

Hôm sau Dương Du thức dậy vào đúng bốn giờ sáng. Trời vẫn còn tối mịt thân ảnh một bé gái chạy bộ dọc theo con đường lớn, từng bước nhịp nhàng.

Phải từ rất lâu khi được sư phụ dạy võ nhóc đã theo ổng chạy bộ bởi vậy năm nay đã cao tới 1m60 rồi.

Vẫn như mọi hôm về tới phòng vừa kịp ngắm hoàng hôn nhưng mà có một điều khác thường. Tại sao hôm nay dì Tao lại rảnh hơi đi lòng vòng trước cửa vậy?

Dương Du hiếu kì đến vỗ vai dì một cái.

"Ha hôm nay còn bày đặt ra đón cháu"

Dì Tao không biết chuyện gì khóc không ra nước mắt oán trách :" Con bé này bây giờ mới về. Mau mau vào tắm, à không không cần tắm trực tiếp thay đồ là được rồi.

Không xong rồi còn nhớ người bạn hôm qua dì kể không? Nay nó gọi điện nói xíu nữa sẽ qua đón cháu. Trời ơi xin lỗi hại cháu rồi, là dì cứ thấy tiền là sáng mắt lên. Con bé đó có phải là đứa hoang tưởng công chúa không..."

Dương Du thu nụ cười sắp bật ra khỏi miệng, Tao dì chỉ có nói thôi nếu thấy tiền vẫn cứ tiếp diễn như thường. Thấy dì còn định nói nữa nhóc đành ngắt lời "Kệ đi cùng lắm cháu đi chơi một ngày cậu ta có làm gì được cháu. "

"Không không không " Dì Tao vẫn còn lo lắng, dắt nhóc vào nhà " nhỡ nó đánh hội đồng cháu, vậy thì cứ nói dì ta sẽ đem cả tổ chức đánh lại nó "

Đại tiểu thư đó chắc hẳn sẽ không để yên cho nhóc, có điều một số tiền lớn như vậy đổi lấy một ngày của mình thật không biết cô ta định khi dễ đến mức nào nữa.

Cũng chẳng ngại để Khuyển Nhạn đến trung cư đón nhóc. Trung cư à, cũng chỉ là lớp vỏ ngoài để che đậy mà thôi.

Chờ khi nhóc tắm xong, còn kịp hong khô tóc thì Khuyển Nhạn tiểu thư lúc lâu sau mới đến. Trên xe bả bắt đầu cằn nhằn " mày đi mấy bậc cầu thang như leo bộ mấy tầng không bằng. "

Dương Du giả câm đưa mắt lia xung quanh. Xe bảy chỗ chừa bác tài xế ra còn lại là năm cô nhóc.

"Mấy người này là ai?" Nhóc lên tiếng.

"Ha, chúng tao tất nhiên là chủ của mày còn nó và mày tất nhiên là người hầu " Nói rồi Khuyển Nhạn hất mắt vào hai nàng ngồi trên giọng kiêu ngạo "Hai cậu nói xem có phải không?"

"Tất nhiên, chúng mày đi theo chỉ để xách giày cho bọn tao thôi"

Người kia lại nói:" cậu nói vậy đâu có đúng, loại nô tài này còn chẳng xứng "

Xong câu này cả ba người đều cười thật to, sợ ngoài đường còn nghe được.

Hết cách rồi, nhóc chỉ đành nhắm mắt vào thì ra ở đây còn có thêm hai người bệnh hoạn.

Ấy, lúc mới lên xe này chỉ thấy hơi kỳ lạ ngồi được một lúc rồi trong ngực bỗng trở nên khó chịu, xe này mùi ớn quá đi.

"Ọe..." Dương Du đã nhịn hết nổi rồi.

Rất nhanh người ngồi bên cạnh nhóc siêu nhiên đã lấy ra một cái túi nilong cho nhóc ói vô đó. Định mệnh!!! Thật khó chịu mà.

Bạn ta rất thuần thục đưa tay ra vỗ lưng cho Dương Du, giọng ân cần.

" Lần đầu tiên đi ô tô phải không, ói rồi sẽ đễ chịu hơn một lúc."

Chẳng những thế cô nàng còn "biến" ra một chai nước khoáng cho nhóc xúc miệng.

Tất nhiên trong quá trình vừa rồi mấy vị ảo tưởng chắc chắn không để yên cho bọn cô rồi.Ánh mắt ghê tởm mà các nàng nhìn nhóc là n lần đó.

"Khuyển Nhạn, sao cậu lại rước một con dơ dáy này vào đây chứ!"

Đại tiểu thư kia thì mày nhíu môi bĩu nhìn ra ngoài cửa sổ:"cậu còn nói mình làm gì, đó chính là phong thái của người hầu đó."